(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta càng xem càng buồn ngủ. Mơ màng nhìn thấy mấy vị phi tần ngồi gần Hoàng thượng nhất vẫn giữ dáng vẻ đoan trang, ưu nhã, không hề nhúc nhích.
Ta đành phải véo tay mình dưới bàn. Ta lén nhìn các phi tử phía trên, còn nhiều người phía dưới ngay cả các phi tần trên cũng không thấy rõ, đành phải nhìn ta.
Hoàng hậu khen ngợi vài câu các phi tử đa tài đa nghệ, cố ý vô tình nhắc đến vài người, dường như đều là những phi tần phân vị hơi thấp.
Nghe được ám chỉ của Hoàng hậu, bọn họ nửa từ chối nửa đồng ý biểu diễn vài tiết mục. Trình độ không bằng những người trước, nhưng dù sao người cũng không đến nỗi khó coi.
Hoàng hậu quản khá nhiều việc, kéo chủ đề về phía ta, nhắc đến chuyện Hoàng thượng dùng điểm tâm, có lẽ là muốn ta biểu diễn gì đó.
Ta dụi dụi mắt, tỉnh táo được một nửa, trong lòng nghĩ xem nên biểu diễn bài toán gà thỏ cùng chuồng như thế nào cho hoa mỹ.
Tuy nhiên, Hoàng hậu vừa nhắc đến tên ta, Hoàng thượng đã tùy ý chuyển chủ đề, thờ ơ giúp ta thoát khỏi tình huống khó xử.
Ta muốn cùng hắn uống một chén để tỏ lòng cảm tạ, nhưng để giữ thái độ khiêm tốn, ta chỉ vui vẻ nháy mắt với hắn, có lẽ ở khoảng cách này hắn cũng không thấy được.
Chủ đề chuyển sang người khác, ta lại bắt đầu buồn ngủ. Có lẽ Hoàng thượng nhìn thấy nên cho Lý Đức Toàn mang đến cho ta một đĩa mơ khô cực chua, ta nhai nhai, miễn cưỡng xua tan được một chút buồn ngủ.
Mãi đến nửa đêm, Hoàng thượng và Hoàng hậu mới lần lượt rời tiệc, những vị phi tử ngồi như tượng đá kia cũng đứng dậy rời đi. Mọi người lác đác ra về, ta cũng không ở lại lâu, về cung nằm xuống là ngủ.
Theo lý thì đêm Trung thu Hoàng thượng phải ở bên Hoàng hậu, nhưng theo kinh nghiệm của ta, chưa đầy một canh giờ nữa, Hoàng thượng sẽ phải thức dậy.
Chậc, giống hệt như ta ngày xưa thức khuya đến tận sáng mà hôm sau vẫn phải đi học.
Ta xoa xoa quai hàm đã ăn quá nhiều mơ khô, trong lòng thấy Hoàng thượng hơi thảm.
Ngủ được khoảng ba bốn tiếng, ta đã bị Kinh Thước lôi từ chăn ra, Hoàng thượng gọi ta đến dùng điểm tâm.
Ta nhắm mắt rửa mặt mặc áo chải đầu trang điểm, nhắm mắt đi đến chỗ Hoàng thượng, vào cửa mới miễn cưỡng mở đôi mắt sưng như quả đào, mơ hồ nhìn thấy một người mặc y phục màu vàng sáng, ta hành lễ với hắn.
"Ngủ không ngon sao?" Hoàng thượng đưa bát cho ta, tinh thần sảng khoái hoàn toàn không giống người chỉ ngủ chưa đầy hai tiếng.
Hắn thật sự không ngủ trong triều sao?
Ta ừm một tiếng, cảm thấy cổ họng còn hơi khàn, bèn uống một ngụm canh.
"Hoàng thượng không buồn ngủ sao?" Ta vừa hỏi xong đã hơi hối hận, lúc hắn ăn cơm vốn chưa bao giờ nói chuyện.
Ngoài dự đoán của ta, hắn ăn một thìa cháo, đáp: "Cũng được."
Ta không dám nói thêm, cũng không dám không nói gì, bèn gắp cho hắn một cái sủi cảo tôm.
Sau Trung thu, mồng ba tháng chín là sinh thần mười bảy tuổi của ta.
... Thực ra là mười bốn tuổi.
Tuy Hoàng thượng không triệu ta thị tẩm, nhưng ta với hắn cũng khá thân thiết. Vậy bên không ít phi tử nhỏ ngày ngày không được gặp Hoàng thượng đến tặng quà cho ta.
Ta vui vẻ nhận được không ít quà, ngoài viên dạ minh châu của Hoàng hậu, còn có bộ diêu thúy kim thước vĩ của Cố Tri Xuân, Phương Nguyệt Hề thì tặng ta một củ nhân sâm siêu to.
Nội vụ phủ đưa cho ta hai thớ gấm Thục, còn rất chu đáo treo làm rèm giường. Không biết là Hoàng thượng nhớ đến chuyện ta khen rèm giường của hắn đẹp, hay là Lý Đức Toàn để ý sắp xếp.
Ta lau nước miếng sờ đi sờ lại những món quà lấp lánh ánh vàng, đặc biệt là bộ diêu Cố Tri Xuân tặng, thực sự rất đẹp.
Tháng trước cha ta thăng quan, lần này cũng gửi cho ta một chiếc vòng tay to rất đẹp.
Ta sờ soạng trong ngăn kép của cái hộp cha ta gửi đến cho ta, lôi ra một xấp ngân phiếu.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Sướng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");