Ta Dùng Tiểu Thuyết Chinh Phục Vũ Trụ

Chương 27: Cơn sốt Piano




Tuy nhiên, chỉ trong một đêm, 《Hiệp nghị hôn ước》 đã bùng nổ thành một hiện tượng văn hóa, nhờ vào cao trào nghẹt thở của cốt truyện và sự thăng hạng ngoạn mục trên bảng xếp hạng lớn.

Thậm chí trong giới độc giả còn có một tin đồn nổi tiếng:

Kể từ khi chương Caesar tặng đàn piano được đăng tải, doanh số bán hàng của tất cả các cửa hàng nhạc cụ ở Trung Ương Tinh đều tăng gấp đôi! Một số cửa hàng nổi tiếng thậm chí còn bị cháy hàng!

Vô số độc giả sau khi đọc xong 《Hiệp nghị hôn ước》đã in hằng ấn tượng sâu sắc về những đoạn mô tả nghệ thuật khi nhân vật chính Cố Bạch trình diễn piano của. Mỗi khi lên sân khấu biểu diễn, cả con người cậu ấy dường như đều tỏa sáng một cách duyên dáng!

Không chỉ Caesar bị mê hoặc đến điên cuồng, mà ngay cả những độc giả liên tinh hệ bên ngoài cuốn sách cũng bị tác động sâu sắc.

Dẫn đến đàn piano - một nhạc cụ truyền thống từ Cổ Lam Tinh vốn đã hiếm hoi trong thời đại liên tinh - bỗng được bùng lên một làn sóng quan tâm chưa từng có, thu hút thêm một lượng lớn những người yêu thích trẻ tuổi.

Ảnh hưởng nhất là sinh viên Học viện Âm nhạc Trung Ương Tinh, dưới sự bùng nổ này, tất cả họ đều nhanh chóng tiếp cận với cuốn sách 《Hiệp nghị hôn ước》!

Cốt truyện táo bạo, tình cảm ngọt ngào pha lẫn drama lay động đã tạo nên cơn sốt chia sẻ trong cộng đồng sinh viên liên tinh!

Biên tập viên Lôi không hiểu nổi: sao cuốn sách "tà đạo" này lại thu hút độc giả mới liên tục, dù chẳng có quảng bá gì?

Hơn nữa, khi 《Hiệp nghị hôn ước》 bùng nổ chỉ trong một đêm, hai nhân vật chính trong sách cũng trở thành những nhân vật có độ nổi tiếng cực cao.

Dù là sự kiên cường và lương thiện của Cố Bạch, hay sự chung tình và tsundere của Caesar, đều thể hiện những sắc màu sống động vô song giữa đám nhân vật chính khuôn mẫu nghiêm túc trong nhiều cuốn sách khác.

Ngay cả một số nhân vật phụ như ông nội bề ngoài tính tình kỳ quặc nhưng thực chất rất quan tâm đến con cháu, cũng được độc giả vô cùng yêu mến.

Hiệu ứng lan tỏa, những hành động tốt đẹp như giúp đỡ người khác, kính trọng người già yêu thương trẻ nhỏ ở Trung Ương Tinh cũng tăng lên không ít.

Đặc biệt là ông lão làm vườn ở Công viên Tinh tế, thường xuyên nghi ngờ tại sao gần đây có quá nhiều thanh niên cứ tìm cách mon men đến giúp ông chăm sóc vườn hoa.

Có lẽ trong vũ trụ này vẫn còn nhiều người tốt chăng?

Tuy nhiên, nơi bị "quấy rầy" nhiều nhất có lẽ là trường âm nhạc hàng đầu ở Trung Ương Tinh, nguyên mẫu của Học viện Âm nhạc nơi Cố Bạch theo học trong truyện.

Thời gian gần đây, trước cửa Quỹ học bổng của Học viện Âm nhạc số 1 Trung Ương Tinh bỗng dưng đông nghịt người một cách kỳ lạ.

Họ dò hỏi với lý do giống nhau đến kinh ngạc:

"Thưa thầy, xin hỏi ở đây có một chàng trai tên Cố Bạch không ạ? Nếu có, em muốn tài trợ/cung cấp cơ hội việc làm/làm quen với cậu ấy!"

Đối với điều này, người phụ trách với cả đầu dấu hỏi chỉ có thể hỏi lại về ngoại hình cụ thể của chàng trai này...

"Trông cậu ấy rất đáng yêu, khí chất thuần khiết lạnh lùng, nhưng lại mạnh mẽ và tốt bụng ạ!"

Người phụ trách:...

"Tôi biết một mũi hai mắt là trông thế nào, nhưng trông thuần khiết lạnh lùng là kiểu gì?"

"Hả? Chẳng lẽ thầy không hiểu sao!? Đó là kiểu ngoại hình rất đẹp ấy! Khi ánh nắng chiếu lên người cậu ấy, trông như đang tỏa sáng vậy!"

Trước câu hỏi bực bội của người phụ trách, những độc giả vũ trụ đang háo hức đuổi theo cập nhật này gần như lập tức tỏ ra bất mãn.

Trời đất ơi, làm sao có người không hiểu được vẻ đẹp của thiên thần nhỏ Cố Bạch chứ!?

"Các cậu nói trừu tượng quá, ai mà biết được Cố Bạch này trông như thế nào!?"

Đến nỗi người phụ trách hành chính dần dần cảm thấy đây có lẽ là một trò đùa quy mô lớn.

Rõ ràng là còn lâu mới đến Cá tháng Tư mà?

Họ trực tiếp dán một tờ thông báo A4 in đậm trên cửa văn phòng "Không có học viên nào tên "Cố Bạch" đăng ký hồ sơ tại đây!"

Tuy nhiên, ngay cả sau khi dán xong, vẫn có người không chịu từ bỏ một cách khó hiểu:

"Được rồi, tôi hiểu các anh không muốn nói để bảo vệ quyền riêng tư của học viên. Vậy tôi có thể đăng ký l.à.m t.ì.n.h nguyện viên cho quỹ học bổng học kỳ này không?"

"Tôi thực sự rất muốn đóng góp cho bộ phận của chúng ta, tận dụng khả năng của mình để giúp xây dựng một vũ trụ hài hòa!"

Người phụ trách bị nắm chặt tay:...

Đối với đám đông cuồng nhiệt này đột nhiên ùa vào và đòi làm lao động miễn phí, người phụ trách chỉ có thể mặt không cảm xúc xé ra một tờ đơn đăng ký tình nguyện viên.

"Đây, qua bàn bên trái điền đi, số của cậu là 13918, chờ gọi số nhé, mỗi tuần gọi 7 người."

Người phụ trách uể oải dặn dò, hoàn toàn không muốn nghe thêm những tiếng rên rỉ kiểu "Ôi trời một tuần chỉ gọi có 7 người thì đến bao giờ tôi mới có cơ hội gặp Cố Bạch của tôi đây..."

"Rốt cuộc chuyện này là sao vậy, dù theo một nghĩa nào đó thì cũng là chuyện tốt, vì số tiền quyên góp được học kỳ này đã tăng lên gấp mấy lần!"

Audrey, người phụ trách bộ phận tình nguyện viên sinh viên, lật qua lật lại đơn đăng ký trong tay, hoàn toàn không ngờ lại xảy ra tình huống như thế này.

Trước đây, bộ phận vừa học vừa làm vốn là một bộ phận khá ế ẩm.

Một sự thật khách quan là khoa âm nhạc hầu như chẳng có mấy người nghèo.

Thực tế, khoa âm nhạc hiếm có học sinh nghèo. Thời đại vũ trụ, nghệ thuật càng kén chọn, nhạc cụ đắt đỏ tạo rào cản ngay từ đầu.

Vì vậy, trong Học viện Âm nhạc số 1, phần lớn là những học sinh có điều kiện gia đình khá tốt.

"Để tôi nói cho cậu biết sự thật, thực ra đây là một cuốn tiểu thuyết! Nhân vật chính Cố Bạch là một thiên tài piano trẻ tuổi từ một gia đình nghèo ở hệ sao xa xôi thi đỗ vào Tinh tế Trung tâm, họ đang cố gắng tìm một người như vậy đấy!!"

Bên cạnh đó, một bạn học đang theo dõi 《Hiệp nghị hôn ước》nhanh chóng giải thích. Dù là sinh viên khoa âm nhạc, bản thân cậu ta tiếc rằng Cố Bạch dưới ngòi bút của tác giả này có lẽ thực sự chỉ là một nhân vật hư cấu.

Bởi vì nếu biết đó là ai, những người trong khoa âm nhạc đã ùa đến tài trợ từ lâu rồi, làm gì đến lượt người ngoài.

Phải biết rằng hiện tại trong khoa âm nhạc, số tiểu thư nhà giàu mê mẩn nhân vật Cố Bạch trong sách cũng không phải là ít đâu!

"Nhưng điều này thật phi lý, thời đại vũ trụ người học đàn piano còn chẳng có mấy, một cây đàn piano đặc chế có giá đắt như vậy, làm sao một sinh viên nghèo có thể học nổi chứ?"

Là một trong số ít học sinh không thích đọc tiểu thuyết, Audrey không nhịn được mà phàn nàn, cảm thấy cốt truyện này quá mức hoang đường. Dù vậy, cô khá bất ngờ khi được bạn thân giới thiệu cuốn sách.

"Tuy nhiên, tớ thực sự muốn giới thiệu cuốn sách này cho cậu. Chỉ là tớ cảm thấy nam chính tên Caesar, trông giống anh trai cậu lắm..." 

Nhìn vào link 《Hiệp nghị hôn ước》trên quang não, Audrey - người vốn chẳng mấy hứng thú với tiểu thuyết - lần đầu tiên rơi vào trạng thái do dự.

Nam chính của cuốn sách này giống anh trai Cain của mình sao?

Có thể giống đến mức nào chứ...?

"Audrey này, cậu phải tin tớ, cuốn sách này thực sự chứa đựng nhiều triết lý sâu sắc đấy. À mà lần sau nhà cậu có tổ chức tiệc tùng gì, nhớ mời tớ qua nhé. Tớ muốn gặp anh Cain của cậu!"

Trước khi ra về, cô bạn còn không quên dặn dò, ánh mắt tràn đầy niềm tin. Tuy không thể gặp được Cố Bạch, nhưng được gặp Caesar cũng rất tuyệt mà!

Thế là, trong bữa tiệc gia đình tối hôm đó tại biệt thự nhà họ Cain, đáng lẽ Audrey - cô con gái út trong nhà - phải tích cực giao tiếp xã giao, thế nhưng không hiểu sao, bà Fulia lại thấy Audrey dần chìm đắm vào thế giới riêng, thậm chí vô thức ôm chặt lấy máy tính.

Những dòng chữ trên màn hình máy tính như có sức hút của nam châm vậy!

Sắc mặt của Audrey cũng thay đổi liên tục theo nội dung trên màn hình!

"Audrey à, hiếm khi con về nhà nghỉ ngơi, sao không nói chuyện với mọi người?"

Bà Fulia liếc nhìn cô con gái út bên cạnh, cố gắng nhắc nhở, nhưng Audrey chẳng có phản ứng gì.

Thở dài một tiếng, bà Fulia lại nghĩ đến thằng con trai cả Cain hôm nay lại ở lì trong công ty làm thêm giờ, không về ăn tối, cảm thấy bất lực.

Mấy ngày nay sao nó cứ dính chặt vào công ty thế nhỉ?

Quan hệ trong gia đình Cain không căng thẳng như tin đồn bên ngoài, chẳng hạn như chuyện Cain cố tình chống lại truyền thống gia đình để mở công ty kinh doanh.

Thực ra cả nhà đều khá ủng hộ sở thích khởi nghiệp trong lĩnh vực giải trí của Cain, chỉ là cũng hơi bó tay trước sự nhiệt tình quá mức với công việc của cậu ta.

"Có lẽ nên cân nhắc tìm một người bạn đời cho Cain sớm, để cậu ấy có thêm hứng thú với cuộc sống, thay vì chỉ biết làm việc suốt ngày."

Người dì bên cạnh đưa ra lời khuyên đúng lúc.

"Ý chị là sắp xếp cho Cain đi xem mắt ạ?"

Bà Fulia thoạt đầu có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy, thằng Cain này dường như chưa bao giờ có dấu hiệu yêu đương gì cả.

Suốt ngày không thì ở lì trong công ty, không thì ôm máy tính chẳng biết làm gì.

"Ơ, xem mắt á? Không được, tuyệt đối không được!"

Không ngờ cuộc trò chuyện phiếm giữa các bậc trưởng bối lại chạm đúng điểm mấu chốt, khiến Audrey - vừa đọc xong toàn bộ phần cập nhật mới - lập tức lên tiếng phản đối!

Và Audrey nhanh chóng giải thích trước ánh mắt ngỡ ngàng của các bậc trưởng bối.

"Ừm, ý con là... bây giờ nên khuyến khích tự do yêu đương ạ!"

"Vạn nhất anh con bị ép đi xem mắt, anh ấy lại không muốn đi, rồi bỏ tiền thuê một nam sinh mà anh ấy thầm thương trộm nhớ để ký hợp đồng giả vờ kết hôn đối phó với bố mẹ thì sao? Anh ấy sẽ hại Cố... không, hại người ta mất!"

Lời nói gây sốc của Audrey nhanh chóng làm cả nhà kinh ngạc.

"Ký hợp đồng giả vờ kết hôn?!"

Các bậc trưởng bối lập tức nhìn Audrey đầy kinh ngạc.

"Giống như thuê một nhân viên công ty vậy, anh ấy hoàn toàn có thể thuê một thiếu niên mạnh mẽ nhưng nghèo khó mà anh ấy có cảm tình để đóng giả bạn đời! Nhằm đối phó với áp lực thúc giục kết hôn từ gia đình."

Lời giải thích thêm của Audrey như một gáo nước lạnh quá mức kinh hoàng, lập tức dập tắt ý định vừa nhen nhóm của bà Fulia.

"Có khi nào Audrey biết được điều gì đó không?" Nhìn bóng dáng Audrey vội vã ôm máy tính chạy lên lầu, dì cô cũng ngạc nhiên bình luận.

Quan hệ anh em luôn có những bí mật của giới trẻ mà người lớn không thể chạm đến!

Chẳng lẽ Cain đã phải lòng một chàng trai nghèo xuất thân bình dân, nhưng sợ gia đình phản đối nên không dám nói với bố mẹ?!

"Làm gì có chuyện như vậy chứ?"

"Nhà mình đâu có cổ hủ đến thế... Nếu cậu ấy tính tình tốt, dù gia cảnh kém một chút, chúng ta làm cha mẹ cũng đâu có phản đối đâu?"

Bà Fulia chợt cảm thấy phương pháp giáo dục của mình có gì đó sai sót, khiến Cain hiểu lầm đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.