Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi

Chương 58




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Bốp!” Tiếng tát vang dội xé tan màn đêm tĩnh mịch.

Ta dùng hết sức lực tát hắn một cái, trừng mắt nhìn hắn: “Ta và ngươi không phải loại quan hệ đó. Ngươi tỉnh táo lại chưa? Ra ngoài.”

“Thu Hà, chúng ta còn có thể như trước kia không? Nàng trêu chọc ta, giả vờ yêu ta, dù chỉ là giả vờ cũng được?”

Hắn nắm chặt cổ tay ta khẩn cầu, cảm xúc càng lúc càng kích động: “Ta đã thử mọi cách, nàng vẫn không lay chuyển, nàng nói cho ta biết, rốt cuộc ta phải làm sao?”

Ân Cửu Thanh say rượu rất khác với ngày thường, ta sợ hắn, ta lắc đầu liên tục lùi về sau.

Hắn thô bạo ôm ta vào lòng, hôn lên môi ta: “Trước kia chính là nàng hôn ta như vậy, nàng quên rồi sao?”

Ta đánh vào mặt hắn, chạy xuống giường để chân trần hoảng hốt chạy ra cửa.

Trên mặt đất là một lớp tuyết dày, chân trần giẫm lên tuyết, lạnh lẽo chạy thẳng lên lưng.

Tuyết trên trời vẫn đang rơi, rơi xuống mặt lạnh lẽo, sờ lên mặt, mặt lại nóng bừng.

“Thu Hà…”

“Nương nương…”

Ta mặc áo ngủ mỏng manh, chạy chân trần trên tuyết, ôm chặt hai tay vẫn run cầm cập vì lạnh, môi run lên.

Hai chân mất đi cảm giác, lơ đãng một chút, ta ngã mạnh xuống đất, không sao đứng dậy được nữa.

Ta ghét nơi này, ta ghét hoàng cung, ta không có nơi nào để đi, ta không thể đi đâu cả.

“Ta khiến nàng đau lòng như vậy sao?” Ân Cửu Thanh ôm ta từ trên tuyết dậy, áp má nóng hổi vào má ta, ánh mắt trở nên tỉnh táo.

“Thái tử ca ca, ta sai rồi. Ta biết sai rồi, trước kia ta không nên câu dẫn ngài, ta thật sự biết sai rồi, đều là lỗi của ta, cầu xin ngài buông tha cho ta.” Trước mắt ta mờ mịt, đầu óc cũng choáng váng, đầu ta đau quá.

Ta bị ốm, sốt cao, nằm liệt giường rất lâu.

Ta không nuốt nổi cơm, trong lòng như bị tảng đá lớn đè nặng, khó chịu vô cùng, ta muốn về nhà, nhưng ta không có nhà.

Ta không biết mình làm sao nữa, rõ ràng Ân Cửu Thanh chỉ hôn ta một cái, nhưng ta vẫn khó chịu như vậy.

Ta có người mình yêu, ta không muốn hắn hôn ta.

Ta đang nằm trên giường dưỡng bệnh, đột nhiên nghe thấy thái y đến khám bệnh nói, An vương và trắc phi đã trở về ăn tết.

Chỉ là An vương bị cảm lạnh, chữa trị dọc đường cũng không khỏi, lại gặp phải trời tuyết lớn, về đến nơi liền sốt cao, mấy ngày không hạ. Mấy ngày nay, vương phủ đã mời hết thái y trong Thái y viện, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt, tình hình rất nguy cấp.

Ý thức hỗn loạn trong nháy mắt tỉnh táo, trái tim lại bắt đầu d.a.o động.

Ta rất nhớ Ân Cửu Dật, ta rất muốn gặp chàng, ta nhớ chàng.

“Thái tử ca ca, ta muốn đến vương phủ thăm chàng.”

Ta quỳ trước chân Ân Cửu Thanh, luống cuống bấu chặt tấm thảm dưới đất: “Nghe nói tình hình của chàng rất nguy cấp, ta muốn đi thăm.”

Ân Cửu Thanh từ trong đống tấu chương ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen láy như vực sâu không đáy: “Hồ đồ, nàng là phi tử, hắn là Vương gia, nàng dựa vào đâu mà đi thăm?”

Hắn vẫy tay, ta đi đến trước mặt hắn, hắn thuận thế ôm ta vào lòng.

Các nội thị xung quanh lặng lẽ lui xuống.

Hắn một tay ôm eo ta, một tay véo mặt ta, mặt không cảm xúc nói: “Lần nào nàng cũng tránh ta như tránh rắn rết, chỉ khi cầu xin ta, nàng mới ngoan ngoãn như vậy.”

Hắn rất biết cách đối phó với ta, nếu ta cứng rắn, hắn sẽ tỏ vẻ đáng thương yếu đuối. Ta vừa tỏ ra yếu đuối, hắn liền lập tức cứng rắn trở lại.

Hai tay ôm chặt eo ta, hắn nhìn chằm chằm vào ta, như rắn độc đang thè lưỡi, bộ dạng thế nào cũng phải có được ta.

“Lần này là nàng cầu xin ta, nàng hôn ta một cái, ta sẽ cho nàng đi.”

Ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

"Trước đây ngài không như vậy, ngài chưa từng đối xử với ta như thế, ngài cũng không nói những lời này. Ngài đã thay đổi rồi, ngài trước kia sẽ đỏ mặt, sẽ xấu hổ. Còn ngài bây giờ, bụng đầy mưu mô..."

Ân Cửu Thanh cắt ngang lời ta: "Khi đó ta luôn tuân thủ quy củ, không dám hành động sai lầm, dù là việc nhỏ nhất cũng cố gắng làm tốt nhất. Nhưng cuối cùng ta nhận được gì?”

“Nàng bỏ đi, con của ta chết, còn hoàng huynh lại cưới nàng. Rõ ràng ta là người đầu tiên cầu xin phụ hoàng ban hôn, nhưng người lại nói cần cân nhắc. Người chê ta đức hạnh không xứng, không đủ gánh vác trọng trách, phái ta đi làm việc. Ta cứ nghĩ sau khi trở về, người sẽ đồng ý ban nàng cho ta, ai ngờ người lại quay sang hứa gả nàng cho hoàng huynh."

"Rõ ràng là phụ hoàng đã dạy ta thành ra như vậy, ta lớn lên theo yêu cầu của người, trở thành một cây thước đo. Sau đó, ta vô tình nghe được người và các đại thần nói ta quá cứng nhắc, làm việc thiếu quyết đoán, người vậy mà lại đánh giá ta như thế."

"Thái hậu cũng chê ta là kẻ vô dụng, ta đi làm việc, bà ta dám g.i.ế.c con của ta. Đúng là ta chưa nghĩ kỹ sẽ làm gì với đứa bé này, ta cũng lo lắng cho con đường Đế vương của mình, nhưng ta chưa từng nghĩ tới việc g.i.ế.c nó. Bà ta lại dám g.i.ế.c con của ta, ta làm Thái tử mà giống như trò cười vậy."

"Còn có lần đi săn đó, rõ ràng ta cũng liều mình cứu phụ hoàng. Rõ ràng ta bị thương, nhưng phụ hoàng lại chỉ quan tâm đến hoàng huynh, người hoàn toàn quên đi vết thương của ta, trong mắt người chỉ có hoàng huynh."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.