Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 249: Dự ngôn chi thạch




Trần Nhược Tư an bình nằm trên một khối đá màu xanh biếc trong động băng, trên người hắn ánh sáng màu vàng vẫn như trước không có tán đi, ánh sáng màu vàng này dường như chính là thần quang bảo hộ thân thể của hắn, trước khi hắn tỉnh lại sẽ không dễ dàng tán đi. Trên một phiến đá xanh biếc bên cạnh, một nữ tử hắc y yên lặng ngồi đó, nàng chính là cùng đưa hắn đến đây- Linh Cơ, nàng thần thái bình yên, tựa hồ cũng không có vì hắn mà cảm thấy lo lắng. Nàng chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi từ trên trán Trần Nhược Tư thẩm thấu ra.

Một hồng y tiểu cô nương đi vào, nhẹ nhàng đến bên cạnh Linh Cơ, gõ thật mạnh lên vai Linh Cơ một cái, cười khanh khách chạy tới một phiến đá khác bên cạnh, mỉm cười nhìn Linh Cơ, nói: "Tỷ tỷ suy nghĩ gì vậy? Có phải hay không suy nghĩ đại ca nhanh tỉnh lại cùng hắn hảo, hảo …" Nói tới đây, cố ý đem lời sắp nói nuốt xuống, chỉ nhìn Linh Cơ cười, không có nói tiếp.

Linh Cơ nhìn thoáng qua tiểu nha đầu, lắc đầu cười cười, cúi đầu nhìn Trần Nhược Tư nói: "Tiểu nha đầu ngươi biết cái gì, không được nói lung tung, trong lòng ta không có nghĩ như vậy".

Tiểu Hà nói: "Ta không có nói, tỷ biết ta chỉ cái gì, tỷ không nghĩ làm sao lại trả lời rõ ràng như thế? Tỷ mau thừa nhận đi, chẳng lẽ tỷ thật sự không muốn ca tỉnh lại sớm một chút sao?"

"Muốn, nằm mơ đều muốn hắn sớm tỉnh lại một chút, chỉ có thể tưởng tượng thì có ích lợi gì đâu? Cha mẹ của muội không phải đã nói sao, chỉ có thể dựa vào chính hắn cố gắng vượt qua, không ai có thể trợ giúp hắn. Ta biết, hắn hiện tại nhất định rất thống khổ, nhưng ta cũng không thể giúp hắn cái gì, chỉ có thể nhìn hắn chịu khổ". Nói xong, nước mắt không nhịn được từng giọt rơi xuống.

Tiểu Hà từ phiến đá bên kia lại gần, ở bên tai Linh Cơ, nhỏ giọng nói: "Hảo tỷ tỷ, không cần khổ sở, phụ mẫu ta tuy rằng nói như vậy, nhưng bọn họ cũng nói, Tư ca ca không có nguy hiểm đến tính mạng sao, cho nên tỷ cũng không phải lo lắng quá mức, Tư ca ca là cát nhân tất có thiên hướng(ở hiền gặp lành), nhất định có thể vượt qua, Hiện tại, muội nói cho tỷ một tin tức về Tư ca ca, muội là từ cha mẹ nghe lén được, muội vừa rồi nghe cha mẹ nói, ca câ nếu có thể vượt qua một kiếp này, năng lực sẽ đột phá, thậm chí có thể vượt qua năng lực của cha mẹ ta, điều này đối với hắn mà nói, hẳn là chuyện tốt. Việc này, tỷ cũng không nên ở trước mặt cha mẹ muội nói lộ ra, làm cho bọn họ biết a?"

Linh Cơ nhìn Tiểu Hà, nói: "Năng lực của hắn tăng hay không tăng đều không sao cả, chỉ cần hắn có thể tỉnh lại, ta liền cảm thấy vô cùng may mắn. Chẳng qua, ta không rõ, vì sao cha mẹ muội không đem việc này nói cho chúng ta biết chứ? Chẳng lẽ bọn họ có cái gì bận tâm, hoặc là bọn họ thực sự có biện pháp cứu tỉnh Trần Nhược Tư lại lo lắng năng lực của hắn vượt qua bản thân, tạo thành uy hiếp với mình, cho nên không cứu hắn?"

Tiểu Hà ngẩn người, lại trầm tư, nhíu nhíu đầu mày, nói: "Việc này, việc này muội như thế nào không nghĩ đến, bất quá, muội cảm thấy cha mẹ hẳn là sẽ không có nghĩ như vậy". Trong lòng nàng rất là nghi hoặc, nhưng cũng không có loại bỏ theo như lời Linh Cơ trong lòng cha mẹ mình có quỷ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Linh Cơ nhìn bộ dáng nghi hoặc kia của nàng, cười cười, vỗ nhẹ bả vai Tiểu Hà nói: "Muội cũng không cần đem lời nói của ta ở trong lòng, trong lòng cha mẹ muội quyết định như thế nào chắc chắn bọn họ có lý do".

Tiểu Hà nói: "Không được, muội phải đi hỏi bọn họ cho rõ ràng, nhất định phải để cho họ cứu tỉnh Tư ca ca, nếu không, muội quyết không bỏ qua. Đúng rồi, tỷ có biện pháp nào khiến cha mẹ muội bỏ qua khúc mắc, không cần lo lắng Tư ca ca đối với bọn họ tạo thành uy hiếp không?"

Linh Cơ lắc đầu, cười khổ, bộ dáng có vẻ có chút bi quan, nói: "Uy hiếp lớn nhất hiện tại của cha mẹ muội cũng không phải là Trần Nhược Từ, mà là một người khác, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai toàn bộ thế giới đều ở dưới sự khống chế của hắn, ta cũng không dám hy vọng cái gì xa vời, chỉ cần có thể ở cùng chàng những ngày này, cũng coi như đáng giá".

Tiểu Hà giật mình hỏi: "Cái gì, tỷ nói cái gì, thực sự có người lợi hại như vậy sao? Ngay cả cha mẹ muội liên hợp cũng không phải là đối thủ của hắn sao?"

Linh Cơ gật gật đầu, cũng không nói gì nữa, quay đầu lại lẳng lặng nhìn Trần Nhược Tư, tựa hồ trong lòng còn nghĩ đến chuyện gì đó nữa.

Tiểu Hà thấy Linh Cơ không nói gì, đoán được trong lời nói của nàng có thể là thật, nhưng nàng vẫn rất muốn biết, người nào lại có năng lực lớn như vậy có thể vượt qua lực lượng của cha mẹ mình liên hợp lại. Nàng lẳng lặng đứng bên cạnh Linh Cơ lại lay bả vai Linh Cơ, nói: "Tỷ tỷ, việc này rất nghiêm trọng, tỷ nói cho muội biết đi, hắn là ai vậy, có lẽ cha mẹ muội có biện pháp diệt trừ cái tên có lực lượng đáng sợ kia".

Linh Cơ lắc lắc đầu, vẫn không nói gì, trong lòng nàng cho rằng, cho dù hiện tại nói cho bọn họ, với năng lực của bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng mình thất bại, ngược lại sẽ chủ động đi tìm hắn, vạn nhất bọn họ chết trong tay người kia chính mình gián tiếp trở thành hung thủ giết người.

Tiểu Hà bất đắc dĩ thở dài, dựa vào người Linh Cơ, nhìn vách tường băng một bên, nói nhỏ: "Tỷ tỷ, muội xem tỷ cũng không phải loại người nhu nhược, làm sao hiện tại thái độ lại khác thường chứ, có đúng hay không trong lòng có quỷ hả?"

Linh Cơ nhịn không được nên nói ra suy nghĩ trong lòng: "Tiểu nha đầu, ta không nói tự nhiên có đạo lý của ta, ta biết năng lực của cha mẹ muội rất mạnh mẽ, nhưng ta lo lắng nếu nói ra, cha mẹ muội có lẽ bởi vì nhất thời xúc động, mà đi tìm kiếm tên kia, không nói chết đi, cho dù là bị thương trong tay người kia, lòng ta cũng sẽ không dễ chịu".

Tiểu Hà cười nói: " Là như vậy hả, nguyên lai là tỷ quan tâm an nguy của cha mẹ muội mới không nói cho muội biết hả, ha ha, cảm ơn. Tỷ đã không muốn nói, muội cũng không miễn cưỡng tỷ. Chẳng qua, mặc kệ thế nào, muội còn phải đến hỏi cha mẹ muội xem bọn họ có phải thật sự không có cách nào cứu tỉnh Tư ca ca hay không. Muội xem, ca ca nằm ở nơi này chịu khổ trong lòng cũng không thoải mái, cho nên đến hiện tại muội cũng không dám nhìn thẳng hắn nữa".

Linh Cơ nói: "Muội cũng không cần đi bức bách cha mẹ muội làm việc gì vì hắn, có lẽ cha mẹ muội cũng có nỗi khổ riêng. Ta ngược lại cho rằng Trần Nhược Tư với bộ dáng ngốc tử này mới có thể tránh được đại kiếp nạn sắp tới, có lẽ hắn là người may mắn nhất trong mọi người, không bị người khác sai khiến sắp xếp".

Tiểu Hà nói: "Nghe giọng điệu của tỷ, dường như ngày đó thật sự sẽ đến".

Trong lời nói của Tiểu Hà thanh âm hạ xuống, từ trong lối vào băng quật (động băng) đi ra hai người một nam một nữ. Tiểu Hà ngẩn người, nhìn hai người hô: "Cha mẹ, hai người như thế nào đến đây?"

Cha mẹ nàng cũng không trả lời câu hỏi của Tiểu Hà, mà trực tiếp hướng Linh Cơ hỏi: "Linh Cơ, ngươi nói là sự thật, người nọ là ai, là người của Long tộc sao?"

Linh Cơ quay đầu, nhìn cha mẹ của Tiểu Hà, nói: "Không, không phải người của Long tộc, các người vì cái gì hỏi như vậy?"

Cha mẹ Tiểu Hà thoáng nhìn nhau, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, mọi người trầm mặc rồi lại là mẹ nàng nói: "Nói thật cho các ngươi biết, chúng ta từng ở nhiều năm trước kia, từ bên trong một tòa thành cổ, phát hiện một khối dự ngôn thạch (lời tiên đoán viết trên đá), trên mặt viết: trong tương lai một ngày nào đó, một Long nhân có thể thao túng thế gian, thay đổi thế gian chỉ là trong một ý niệm của hắn. Phiến đá xanh biếc tiểu tử kia đang nằm chính là khối dự ngôn thạch đó. Khối dự ngôn thuật còn có tác dụng vô cùng trọng yếu đó chính là trợ giúp người tăng cường chức năng các bộ vị của cơ thể, hắn nằm trên dự ngôn thạch, ít nhất sẽ không chết, hơn nữa theo thời gian dài thật sự có thể tỉnh lại, nhưng ít nhất cũng phải một trăm năm sau. Có lẽ các ngươi sẽ không tin tưởng, nhưng chúng ta cho rằng, tiểu tử này chính là Long nhân theo như lời nói trên dự ngôn thạch".

Linh Cơ và Tiểu Hà cùng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cha mẹ của Tiểu Hà, qua một hồi lâu, Tiểu Hà hỏi: "Mẹ, điều này có thể sao, Tư ca ca chẳng qua chỉ là một phàm nhân, hắn làm sao lại biến thành Long nhân chứ?"

Mẹ của Tiểu Hà nói: "Ta cũng không biết trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn đúng là một phàm nhân, nhưng trong cơ thể hắn đã có hơi thở của Long nhân, hắn trừ thân thể quái dị ra thì còn có một cái càng quái dị, chính là máu của hắn, không phải máu của long nhân, cũng không phải máu của nhân loại, càng không giống máu của loại thú nào, chúng ta trải qua phân tích nghiên cứu, phát hiện máu trong cơ thể hắn rất có thể là ba loại máu hỗn hợp thành. Cái này làm chúng ta không hiểu được, ba loại máu này làm sao có thể đồng thời xuất hiện trong cơ thể một người".

Nghe nàng nói xong, người trong băng quật đều lộ vẻ nghi hoặc. Bọn họ nếu biết thân thể Trần Nhược Tư trải qua luyện ngục chi hỏa của Minh tộc luyện hóa, trở thành tinh thần linh hồn thể, sau lại hấp thụ máu của Hổ long thú mới có thực thể chân thân, mới có được một thân thể như bây giờ, có lẽ sẽ không quá kinh ngạc như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.