Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 171: Kì xảo chi sự




Trần Nhược Tư nghe thấy tiếng người, vội vàng dừng chân lại, nhìn về phía phương hướng kia. Dưới ánh sáng của linh phù lúc này đã bớt sáng, hắn thấy một người đầu tóc rũ rượi, y phục rách rưới đang bị gắn lên tường, cẩn thận nhìn lại, hai cổ tay người kia đều bị một vòng sắt khóa lấy, nối với một sợi xích dài không biết đầu kia ở đâu.

Trần Nhược Tư thấy vậy, không khỏi hít sâu một tiếng, giận dữ nghĩ: "xem tình hình người kia hẳn là bị khóa sắt khóa rất lâu rồi. Lão hòa thượng khốn khiếp kia quả không biết còn là người hay không, lại có thể hành hạ người ta đến thế. Ta sau này thoát được, nhất định phải tính sổ với lão". Trần Nhược Tư trầm mặc một lát, bước chân nhanh hơn, đi thẳng tới chỗ người bị xích sắt trói kia.

Trần Nhược Tư ôm Linh Cơ, đi tới cách người kia chừng một mét, tìm một chỗ tương đối sạch sẽ đặt nàng xuống, nhìn người bị khóa kia nói: "xin chào, vừa rồi tiếng kêu là do ngươi phát ra phải không? Ngươi cũng bị Từ Hàng kia lừa tới hả?" Nguồn tại http://Truyện FULL

"Phì", người kia lắc lư cái đầu thật mạnh, đem mớ tóc bù xù trước mặt lật sang một bên, lộ ra một bộ mặt già nua trắng bệch, con ngươi sâu hoắm. Tuy là vậy, song ánh mắt người này vẫn rất có thần, lão ta nhìn Trần Nhược Tư một lượt, nói: "tên lừa trọc kia mà có bổn sự bắt ta sao? Nếu không phải lão ta dùng mê dược hại chúng ta, chúng ta sao có thể rơi vào trong tay hắn?"

"Chúng ta? Chẳng nhẽ ngài còn có đồng bọn bị nhốt ở đây sao?", Trần Nhược Tư kinh ngạc nhìn ngó xung quanh: "bọn họ ở đâu? Cũng bị nhốt chở chỗ này hả?"

"Ha ha ha", người kia cười to vài tiếng, thanh âm đầy thê lương: "ba bộ xương sau lưng ngươi chính là đồng bạn của ta".

Thiện Ngộ tiến lại, tử tế nhìn người này, bỗng kinh ngạc nghĩ: "vị lão nhân này không phải nửa năm trước được trụ trì mời từ Tĩnh Tâm đ*o quán tới sao? Sao nay lại biến thành bộ dạng thế này?", nghĩ tới đây hắn vội hỏi: "vị tiền bối này, ngài có phải một trong bốn vị đạo trưởng Tĩnh Tâm đ*o quán tới Pháp Hoa Tự làm khách nửa năm trước không?"

Lão nhân tử tế nhìn Thiện Ngộ một hồi, lớn giọng thét: "tên đầu trọc khốn khiếp, ta nhận ra ngươi,ngươi không phải là thủ hạ của tên trụ trì chó má kia sao? Lúc đó chính bởi uống trà do ngươi mang lên mới khiến chúng ta bất tỉnh. Chờ chúng ta tỉnh lại đã bị nhốt ở địa phương quỷ quái này rồi. Ha ha ha, thực không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, ông trời quả cũng có báo ứng a".

Thiện Ngộ ngây ra, hồi tưởng lại tình hình lúc trước nói: "xin lỗi đạo trưởng, lúc đó tôi không biết trong trà có mê dược. Nước trà đó là do trụ trì tự mang tới trước mặt tôi, sai tôi dâng trà cho các vị. Lúc đó tôi nhớ trụ trì còn nói "ta đường đường một vị trụ trì, dâng trà cho người có chút không thích hợp, ảnh hưởng đến thân phận", cho nên mới sai tôi tới dâng trà".

Trần Nhược Tư nghe lão nhân bị khóa này là đạo trưởng Tĩnh Tâm đ*o quán, hắn cũng nhớ lại tình hình sư phụ năm xưa dẫn mình tới quảng trường khai hội, lòng nghi hoặc nghĩ: "năm đó sư công bọn họ không phải là bế quan sao? Sao lại tới nơi này?", Trần Nhược Tư xoa xoa đầu, cẩn thận nhìn lại lão nhân, hồi lâu bỗng mở miệng thốt: "sư công, người là Bác Lai sư công, đại hội lần trước người không phải nói bế quan sao? Sao lại tới nơi này?", nói xong, nước mắt không nhịn được tuôn ra ướt mặt.

"Ngươi là?", lão nhân tử tế đánh giá Trần Nhược Tư, hồi lâu hỏi: "ngươi là ai? Sao ta không có chút ấn tượng nào?"

Trần Nhược Tư nấc lên, nhẹ giọng thưa: "con là Trần Nhược Tư, đồ đệ nhỏ nhất của sư phụ Mộ Dung Thiên a".

Lão đầu tựa hồ có chút kích động nói: "tiểu tử, ngươi là Trần Nhược Tư, thực là Trần Nhược Tư, đã lớn lắm rồi, bảo sao ta không nhận ra mi. Lại đây, tới trước mặt để sư công xem nào".

Trần Nhược Tư gật đầu đi tới trước mặt lão đầu. Lão đầu cố vươn tay ra đặt lên vai hắn, tử tế nhìn khuôn mặt Trần Nhược Tư, cười nhẹ gật đầu nói: "tiểu tử, lúc ta còn sống còn gặp được đệ tử môn phái, thực là may mắn. Đúng rồi, mi làm sao cũng bị nhốt vào đây?"

"Chuyện này nói ra dài lắm", Trần Nhược Tư nhìn Thiện Ngộ một cái, lại quay sang nhìn Linh Cơ vẫn đang hôn mê, trở lại nhìn lão nhân nói: "chờ con mở được khóa sắt trên người người sẽ kể tường tận cho sư công nghe", nói xong, hắn lấy ra thanh đoản kiếm được Thanh Hư đạo trưởng tặng cho, chém mạnh lên vòng sắt chỗ cổ tay lão nhân.

"Đinh" một tiếng, vòng sắt chỉ lóe lên tia lửa, tuyệt không bị chém rời.

Trần Nhược Tư nhìn vòng sắt trên tay lão nhân nghi hoặc nghĩ: "sao có thể như vậy, cái vòng sắt trông tầm thường vậy mà bảo kiếm này cũng không chém đứt được, chẳng nhẽ trên vòng sắt cũng bị thi pháp rồi?", Trần Nhược Tư không tin lắm thử thêm lần nữa, kết quả tất nhiên cũng như lần trước.

Lão nhân cười nhẹ một tiếng nói: "tiểu tử, không cần lãng phí khí lực nữa, đoản kiếm này của mi tuy chém sắt như bùn, nhưng vong sắt này đã bị hạ "Mật phong chú" lên, trừ phi giải được mật chú,tức là biết "giải phong chú", nếu không không cách nào chém đứt được đâu."

Trần Nhược Tư nghe xong ngây ra, lòng nghĩ: ""Mật phong chú" này là lão trọc Từ Hàng kia hạ xuống, đệ tử của hắn rất có khả năng cũng biết", nghĩ tới đây, hắn ôm đầy bụng hi vọng nhìn Thiện Ngộ nói: "Thiện Ngộ đại sư, ngươi có biết "giải phong chú" không?"

Thiện Ngộ cười khổ lắc đầu.

Thấy bộ dạng Thiện Ngộ như vậy, lòng Trần Nhược Tư đã lạnh hơn nửa phần, hắn quay đầu nhìn Linh Cơ nghĩ: "nàng cũng biết chút chú ngữ, xem ra hi vọng duy nhất đặt tren người nàng thôi, mình phải nhanh chóng cứu nàng tỉnh dậy thôi". Nghĩ tới đây, Trần Nhược Tư nhìn lão nhân nói: "sư công, người hãy nghỉ ngơi chút đi, con đi cứu một vị bằng hữu tỉnh dậy, sau sẽ lại nghĩ biện pháp phá vòng sắt trên người người".

Lão nhân nói: "bằng hữu của mi thế nào, hắn bị thương rất nặng sao? Mi tính làm sao cứu hắn? trong không gian này chỉ sợ ngươi không cách nào vận dụng chân khí trong người đâu, chỗ này đã bị lão trọc hòa "Tán công tán" vào không khí rồi".

"Không phải chứ?", Trần Nhược Tư nghe xong, vội vàng thử vận chân khí lên, quả nhiên không thấy chút khí lưu nào tạo thành, tức giận nói: "lão lừa trọc quả nhiên âm độc. Sư công, có biện pháp nào hóa giải không?"

Thiện Ngộ vội vàng lấy từ trong người ra một cái bình nhỏ, đưa tới trước mặt Trần Nhược Tư nói: "thuốc này có thể giải được Tán công tán".

Trần Nhược Tư tiếp lấy cái bình, tử tế nhìn qua rồi nghi hoặc trông Thiện Ngộ nói: "ngươi sao lại có loại giải dược này, xem ra cũng không phải loại chất phác gì, nói mau, ngươi dùng độc dược hại bao nhiêu người rồi?"

Vẻ mặt Thiện Ngộ có chút ngượng ngùng nói: "Trần thí chủ, xin đừng hiểu nhâm, ta đây chưa từng hại ai, nói gì tới dùng độc dược. Dược này là ta dọn phòng cho trụ trì thấy được, sở dĩ không dám dâng cho trụ trì là sợ hắn hoài nghi ta trộm đồ. Sau ta quyết định tìm cơ hội trả nó về chỗ cũ, song đều không có cơ hội thích hợp".

"Vậy ngươi làm sao biết thuốc trong bình này là giải dược Tán công tán?"

Thiện Ngộ nói: "lúc ta dọn phòng, cũng lâu rồi, lúc đó trên bình vẫn còn chữ ghi rõ, tới giờ qua lâu vậy đều mờ hết rồi".

Lão nhân đưa mắt nhìn Thiện Ngộ, quay đầu nói với Trần Nhược Tư: "tiểu tử, cứ uống thử đi, xem bộ dạng hắn chắc không nói dối đâu".

Trần Nhược Tư lấy từ trong bình ra một viên thuốc, từ từ nhét vào miệng, nhưng ánh mắt hắn vẫn chằm chằm nhìn Thiện Ngộ. Hắn thấy Thiện Ngộ không chút phản ứng nào, mới thầm tin đây là giải dược thật.

Trần Nhược Tư nuốt giải dược vào xong lập tức thở phào một tiếng, hắn đã cảm giác được chân khí trong người mình đã chịu vận chuyển. Tâm lí hắn đầy hưng phấn, lại lấy ra hai viên giải dược, cầm một viên đưa cho Thiện Ngộ: "cho ngươi một viên, giải dược còn lại thuộc về ta", nói xong, hắn lấy viên còn lại đưa vào miệng lão nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.