Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 157: Đoạt lộ chi đào




Trần Nhược Tư rất nhanh dò xét toàn bộ phòng khách lại một lần nữa, không thấy một ai khác ngoài các người hầu đi ra, Trần Nhược Tư trong lòng có chút khẩn cấp, hắn thầm kêu: "Làm thế nào cho tốt a, hừ, thật sự là phiền phức, bây giờ lại gây thêm rắc rối. Bây giờ cũng không có biện pháp nào khác, đành phải tuỳ tình hình mà hành động." Hắn ngồi một chỗ, ngồi trên ghế cực kỳ bình thản, đoạn cầm lấy chén trà, nhấp vài ngụm trà, hơi ngẩng đầu lên, hướng mắt, nhìn chằm chằm ra cửa.

Trần Nhược Tư nhìn thấy người trẻ tuổi đi cùng Lý Hữu Quyền, trước kia là đệ tử của chưởng môn Trường Phong đạo quan Điền Lập Phong, cũng khó trách Trần Nhược Tư lại cảm thấy quen mắt. Như thế nào mà Điền Lập Phong cùng Lý Hữu Quyền lại đi chung? Chẳng phải hắn bị các sư huynh đệ đuổi bắt cách đây ít lâu.

Ngày đó, Điền Lập Phong rời Ngọc Cảnh Châu Thành, theo các sư huynh đệ tới Trường Phong đạo quán, sự phụ hắn gọi một mình hắn hỏi một chút về hành tung hắn cũng như sự tình đã phát sinh, Điền Lập Phong đem sự tình mà mình đã nghe thấy và nhìn thấy ở bên ngoài nhất nhất nói cho sự phụ hắn nghe không có lộ chút sơ hở nào. Sau sư phụ hắn không biết nguyên nhân vì sao là để cho hắn tu luyện, đưa hắn vào trong mật thất thạch động. Trong thạch động, hắn kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, hắn muốn khai mở thạch môn, nhưng với năng lực của hắn, vốn không thể làm được, hắn cảm thấy tuyệt vọng, trong lòng bắt đầu thống hận sư phụ hắn. Hắn hạ quyết tâm, nhất định nếu còn sống rời khỏi thạch động, phải tìm sư phụ hắn tính sổ. Vì vậy, hắn tại thạch động bắt đầu dốc lòng tu luyện, lúc đói bụng thì bắt các sinh vật sống trong thạch động như chuột, gián, côn trùng… để sống. Nguồn tại http://Truyện FULL

Ngay mười ngày trước, lúc Trường Phong đạo quan bị Bạch Vân đạo quan tiếp quản, Hầu Quang Bình đại xá thiên hạ, các đệ tử Trường Phong đạo quan trước kia phạm lỗi, tất cả đều thả ra, cho bọn họ cơ hội sửa đổi tâm tính, Điền Lập Phong cũng là một người trong số đó.

Sau khi hắn được thả ra, tự mình tìm tung tích sư phụ hắn, có người nói cho hắn, sư phụ hắn làm nhiều điều xằng bậy, trước đêm thú nhân công chiếm Trường Phong đạo quan, hắn nghe xong tin tức, một mình lặng lẽ bỏ đi, từ đó, không ai biết hắn thân ở phương nào.

Sau lại, hắn được Hầu Quang Bình cực lực khuyên bảo, đầu nhập làm môn hạ, đã đáp ứng làm việc, Hầu Quang Bình cũng phong hắn làm phó bang chủ, hỗ trợ công việc Lý Hữu Quyền.

Lý Hữư Quyền cùng Điền Lập Phong hai người, mới gặp đã xem như cố nhân, đều có cảm giác quen biết từ trước, bọn họ hàn huyên tâm sự giấc mộng mình đang theo đuổi, mà tôn chỉ của Long Ưng bang, đã cung cấp cho họ cơ sở rất tốt để họ phát triển. Còn có tại Long Ưng bang làm việc, không như trước kia, đã bị môn quy hạn chế, có thể nói muốn làm gì thì làm, tự mình định đoạt. Cái này cũng khiến cho hắn không có cảm giác mình thân phận quý trọng có địa vị.

Nhưng thật ra, mục đìch trong lòng Lý Hữu Quyền, cũng không phải là suy nghĩ trong lòng Điền Lập Phong, hắn chỉ là nghe từ lời mời của Hầu Quang Bình, mà Điền Lập Phong cũng từ bên cạnh Hầu Quang Bình hiểu được một ít,

Hai người Lý Hữu Quyền cùng Điền Lập Phong sóng vai đi vào phòng khách, Trần Nhược Tư cũng không đứng dậy, thể hiện phép tắc, mà lại ngồi bất động tại đó, làm bộ dạng cái gì cũng không biết, cái gì gì cũng không thấy, uống trà nóng, nhấm nháp mùi vị.

Lý Hữu Quyền bước tới trước, nhìn chằm chằm Trần Nhược Tư ngồi trên ghế, mỉm cười gật đầu nói: Xin hỏi huynh đệ ằng hô như thế nào, ta chính là bang chủ Long Ưng bang, không biết vị nhân huynh này đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?

Từ câu hỏi này của Lý Hữu Quyền, Trần Nhược Tư đoán được Lý Hữu Quyền không có nhận ra, trong lòng hắn khá thoải mái, tâm trí có chút bình tĩnh, nhưng hắn cũng không lớn mật đối mặt với Lý Hữu Quyền. Hắn đứng dậy, làm bộ đánh giá tình trang phòng khách, nhìn trái một cái nhìn phải một cái, miệng đáp: Ta chỉ là nghe nói đến uy danh của Long Ưng bang, đâm sinh ra tò mò đến xem, bây giờ ta đã gặp bang chủ, cũng là lúc ta nên rời đi. Nhưng thật ra, trong lòng hắn cũng biết nói chuyện không nhìn chủ nhân như vậy là hành vi không lễ phép, nhưng hắn cũng không thể tránh được.

Trần Nhược Tư nói xong, từ bên cạnh Lý Hữu Quyền, hắn thẳng hướng đi tới cửa phòng khách. Giờ phút này, hắn hận không lập tức rời khỏi nơi này để tránh bị nhận ra, tự mình không có cách nào thoát thân được.

Lý Hữu Quyền thấy Trần Nhược Tư như thể lo lắng muốn trốn đi, trong lòng buồn bực đáp: Người này như thế nào như vậy a, một chút lễ phép cũng không có, vừa nhìn thấy ta đã nói đi, thật là người kỳ quái. Chúng ta bây giờ đang cần người, chỉ cần hắn nghe lời, quái ngược cũng không sao. Nghĩ tới đây, hắn xoay người lại, đang muốn mở miệng, bên cạnh hắn Điền Lập Phong nhìn chằm chằm Trần Nhược Tư mở miệng nói: Chúng ta dường như đã gặp mặt nhau ở nơi nào, tên ngươi là Trần cái gì. Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là Trần Nhược Tư đi cùng các nàng Mộng Tuyết cô nương.

Trần Nhược Tư thấy hắn nói ra chính tên mình, trong lòng kỳ quái: Hắn biết Mộng Tuyết, biết quan hệ giữa ta và Mộng Tuyết, không nhiều a, làm thế nào hắn biết, hắn là ai vậy? Làm thế nào mà ta một chút ấn tượng cũng không có? Phải quản hắn, ở lại chỗ này, đi theo Lý Hữu Quyền, nhất định không có gì tốt. Nghĩ tới đây, hắn không quay đầu lại thuận miệng đáp: Các người nhận lầm người, ta không phải Trâng Nhược Tư. Giọng hạ xuống, người hắn đã ra đến cửa phòng khách.

Lý Hữu Quyền quay đầu nhìn Điền Lập Phong nói: Ngươi xác định hắn là Trần Nhược Tư sao?

Điền Lập Phong đáp: Đúng vậy, ta nghĩ ta không nhận nhầm người.

Điền lập Phong vừa dứt lời, Lý Hữu Quyền đã bước nhanh tới cửa phòng khách, tại phía sau Trần Nhược Tư, đuổi theo, hắn vừa đuổi theo vừa hô: Xin dừng bước, chúng ta nói chuyện với nhau đã.

Trần Nhược tư htấy Lý Hữu Quyền chạy tới, hắn cũng nhanh chân bước, thuận miệng đáp lại: Chúng ta không có gì để nói cả.

Lý Hữu Quyền thấy Trần Nhược Tư không dừng bước, hắn cao giọng hô: Xin đừng hiểu lầm, ta không có ác ý, nếu chuyện không đồng ý, chúng ta vẫn có thể là bằng hữu.

TRần Nhược Tư không chút suy nghĩ đáp: Đủ rồi, dù sao ta cũng không muồn cùng ngươi làm bằng hữu, chúng ta thật sự không có gì để đàm luận, nếu ta biết ngươi là Long Ưng bang chủ, ta tyuệt đối không bước vào cửa này. Tạm biệt!

Lý Hữu Quyền cả giận nói: Hừ, cái này là chính ngươi tự tìm đến, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội. Nói xong, tiếp theo cao giọng kêu lên: Bây đâu, bắt tiểu tử này cho ta, ta có trọng thưởng.

Lý Hữu Quyền vừa hạ giọng, từ trong đại sảnh lao ra mấy tráng hán tây cầm đại đao, chặn đường Trần Nhược Tư.

A a., mấy tên phế nhân nầy muốn chặn đường ta. Trần Nhược Tư cười lạnh một tiếng, thầm niệm chú ngữ, hai tay đẩy ra, mấy quang cầu từ trong tay bắn ra, thẳng hướng đến mấy tráng hán muồn cản đường.

"Phanh phanh phanh" vài tiếng nổ, mấy tráng hán kêu lên rồi ngã xuống, Trần Nhược Tư thừa cơ phi thân vào đại sảnh, thẳng hướng của đại sảnh chạy đi.

Lý Hữu Quyền thấy thế trong lòng cả kinh: Tiểu tử này có chút bản lãnh, trách không được sư phụ muốn ta nghĩ biện pháp tra ra nơi ở của hắn, sau đó thuyết phục hắn làm việc cho chúng ta, xem ra ta không thể nghe theo sư phụ được, là do hắn tìm tới, không phải địa vị của ta bị uy hiếp hay sao? Ta tuyệt không thể đẽ dàng buông tha hắn. Nghĩ tới đây, hắn vội phi thân theo sát đuổi bắt.

Trong đại sảnh, mười tráng hán lại chặn đường Trần Nhược Tư, Trần Nhược Tư cảm thấy bất dắc dĩ, hắn không muốn lại giết người, chần chờ một chút nói: Các ngươi mau tránh ra, ta không muồn giết các ngươi.

Các tráng hán này nghe hắn nói xong đều có chút tức giận, nổi giận mắng: Hỗn đản, ngươi đường có hù doạ chúng ta, hãy xuất bản lãnh ngươi ra đi. Bọn họ vừa nói vừa cầm đại đao đánh tới.

Động tác bọn họ, đối với Trần Nhược Tư xem ra quá chậm, Trần Nhược Tư vọt tới trước, lách qua bên trái lách qua bên phải, thân hình xảo diệu nhất nhất thoát ra khỏi sự công kích của bọn họ, đi tới cửa đại sảnh.

Mười tráng hán cầm đại đao thấy nhiêud người liên thủ như vậy mà ngay cả cái bóng cũng không có chếm tới, đều biết là đã đụng phải cao thủ, trong lòng cũng trở nên e ngại, vẻ mặt có chút khẩn trương, xoay người lại cầm đại đao, đứng sững nhìn Trần Nhược Tư rời khỏi cửa đại sảnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.