Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 95: Đưa tổng giám đốc mỹ nữ đi ăn




Hà Thời Minh khoát tay với Tần Lệ Nhã nói.

“Ừm? Không cho tôi mời? Chẳng lẽ lần này anh Hà định mời tôi sao?” Lông mày Tần Lệ Nhã hơi nhíu.

Hà Thời Minh gật đầu: “Đúng vậy, trước giờ giờ đều là cô đã mời tôi mấy bữa cơm, sao có thể lần nào cũng để cô trả được? Bữa ngày hôm nay để tôi mời cô, tôi biết một quán ăn mùi vị không tệ, hơn nữa giá cả tương đối phù hợp!”

Tần Lệ Nhã trầm ngâm hai giây, sau đó gật đầu nói: “Được thôi! Vậy hôm nay tôi đành ăn nhờ ở đậu anh Hà vậy!”

Một bữa cơm mà thôi, có thể ăn hết mấy chứ?

Không ai để trong lòng, chỉ là cần một thái độ mà thôi.

Ngay sau đó, hai người cùng đi ra ngoài.

Đi tới bên ngoài, Tần Lệ Nhã liếc nhìn sân đầy vũng nước, nghi ngờ hỏi: “Anh Hà, sao nhà của anh nhiều nước vậy?”

“Vừa rồi trời mưa.” Hà Thời Minh trả lời.

“Trời mưa?”

Cái trán trắng nõn của Tần Lệ Nhã hơi nhăn lại nói: “Mưa lúc nào vậy? Sao tôi không biết? Vừa rồi trên đường tôi không gặp mưa mà? Mưa gì chứ?”

Hà Thời Minh nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt đau buồn mà nói: “Mưa cá mặn...”

Sau đó, Hà Thời Minh lái Bugatti, đưa Tần Lệ Nhã đi ra ngoài.

Đi ra bên ngoài, Hà Thời Minh nhìn mặt đất sạch sẽ, trên mặt lập tức hiện lên ưu thương lờ mờ.

Quả nhiên, chỉ mưa ở biệt thự của anh.

Hơn nữa lại còn mưa to như trút nước, giống nước tiểu của ông trời vậy!

Ách...

Không đúng, cái này thật là buồn nôn!

Vẫn nên tiếp tục nghĩ về bức tranh đẹp đẽ Tần Lệ Nhã đi.

Bây giờ Hà Thời Minh xem như hiểu rõ một đạo lý.

Giả bộ thật sự dễ dàng gặp sét đánh!

Mình cá mặn trong chốc lát, kết quả là bị chính nghĩa trên trời rơi xuống, thế này nếu như lại tiếp tục giả bộ đoán chừng sấm cũng sắp rơi xuống đầu rồi.

“Đúng rồi anh Hà, chỗ anh nói đến là chỗ nào?”

Tần Lệ Nhã Nhã Nhã ngồi ghế phụ cạnh tay lái tò mò hỏi.

Hà Thời Minh ho nhẹ một tiếng nói: “Khách sạn năm sao, Phúc Nhĩ Hào Thái, cô đã nghe tới chưa?”

Tần Lệ Nhã chớp mắt, chần chờ một lát, hỏi: “Anh dẫn tôi đi khách sạn làm gì?”

Hà Thời Minh: “???”

“Cô đừng hiểu lầm!”

Hà Thời Minh nhanh chóng giải thích: “Khách sạn cũng là nơi ăn cơm mà, tôi nghe nói đồ ăn nơi đó rất ngon, cũng đã nếm thử rồi, nên mới dẫn cô đi đánh giá một chút!”

Tần Lệ Nhã gật đầu nói: “Được thôi! Nhưng anh nói anh đã đi tới đó, tôi cũng không tin lắm, anh có tiền như thế, sao có thể tới Phúc Nhĩ Hào Thái chứ?”

“Công tử gì cứ, tôi là...”

“Đại thiếu gia số một của Lâm An - Lý Văn Phong này có quan hệ gì với anh Hà vậy?” Tần Lệ Nhã ngắt lời của Hà Thời Minh nói.

“Không có quan hệ gì!” Hà Thời Minh trực tiếp trả lời.

Lông mày Tần Lệ Nhã hơi nhíu nói: “Vừa rồi anh ta gọi sư phụ rồi mới xưng tiểu đệ, hơn nữa lại vô cùng nhiệt tình với anh! Anh nói với tôi hai người có quan hệ gì sao?”

Hà Thời Minh: “...”

Lý Văn Phong kia, anh ta thật sự không có quan hệ gì với mình mà!

Chuyện này không thể giải thích rõ ràng!

“Cô tin hay không cũng được, dù sao tôi trong sạch!” Hà Thời Minh nói thẳng.

Tần Lệ Nhã nghe thấy Hà Thời Minh nói vậy, khẽ cười nói: “Được thôi, tất nhiên tôi tin tưởng cách làm người của anh Hà, nếu không cũng sẽ không cố ý tìm đến anh Hà!”

Trên thế giới này, người có thể khiến người ta tin tưởng và nghe theo chỉ trong vài lần gặp gỡ không nhiều.

Nhưng Hà Thời Minh tuyệt đối chính là một trong số đó!

Hà Thời Minh nghe nói như vậy, lúc này mới thở dài một hơi.

Rồi mới lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lưu Văn Long của khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái, nói với anh ta mình sắp qua ăn cơm, bảo anh ta chuẩn bị một chút.

Rất nhanh, hai người đã tới khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái.

Sau khi Hà Thời Minh đỗ xe tại bãi đỗ xe ngoài trời xong, đi vào trong khách sạn cùng Tần Lệ Nhãn.

Kết quả, vừa đi tới cửa thang máy, đột nhiên nghe thấy một tiếng hô lên kinh ngạc phía sau.

“Lão Hà? Là em sao?”

Hà Thời Minh nghi ngờ quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy đối phương, trên mặt lập tức hiện lên vẻ bất ngờ, trả lời: “Anh Cường, sao anh lại ở đây?”

Người này không phải ai khác, chính là người anh em Nhậm Lập Cường sáng hôm qua đã hẹn anh, bảo anh cùng tham gia họp lớp cấp ba.

Nhậm Lập Cường đi lên cho Hà Thời Minh một quyền, cười ha ha nói: “Anh vừa nhìn đã thấy giống, hóa ra thật sự là cậu nhóc em! Không phải em nói không tới sao? Sao vẫn chạy tới?”

Hà Thời Minh nghe nói như thế, lập tức sửng sốt, bất ngờ nói: “Đừng nói với em là mọi người tụ họp tại khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái này nhé!

Nhậm Lập Cường nhướng mày, nghi ngờ hỏi: “Đúng vậy? Lần tụ họp này là lớp trưởng Hồ Hoành Vĩ lớp chúng ta khởi xướng, bây giờ cậu ta làm ăn khá tốt, nói là đưa bọn anh đi nhà hàng khách sạn năm sao, cậu ta mời khách! Em không biết sao? Vậy em tới đây là...”

“Anh Hà!”

Đúng lúc này, Tần Lệ Nhã đi đến trước mặt Hà Thời Minh, mỉm cười nhìn về phía Nhậm Lập Cường nói: “Vị này là...”

Hà Thời Minh trả lời: “Vị này là bạn học của tôi Nhậm Lập Cường.”

Nhậm Lập Cường nhìn về phía Tần Lệ Nhã.

Chỉ một cái liếc mắt, trong nháy mắt liền bị sắc đẹp của Tần Lệ Nhã làm kinh ngạc, trừng lớn mắt nói: “Cái này... Cô ấy... Bạn gái của em?”

Vừa rồi anh ta đã thấy Tần Lệ Nhã.

Nhưng mà còn tưởng rằng chỉ là trùng hợp đứng cùng Hà Thời Minh, người qua đường bình thường chờ đi thang máy mà thôi, cho nên cũng có để ý.

Tần Lệ Nhã nhìn Nhậm Lập Cường mỉm cười nói: “Chào anh, tôi là bạn của anh Hà, rất hân hạnh được gặp anh.”

Nhậm Lập Cường sững sờ nói: “Chào... chào cô, cái kia... tôi đi lên trước đã!”

Nói xong, sau khi ngay lập tức chào tạm biệt Hà Thời Minh, cũng không đợi thang máy, trực tiếp chạy về phía cầu thang bộ.

Hà Thời Minh nhìn thấy cảnh này, lập tức không còn gì để nói.

Tên ngốc này, vẫn cứ giống như trước kia, nhìn thấy gái đẹp liền thẹn thùng không ra bộ dáng gì.

Nhưng mà Hà Thời Minh nhìn Tần Lệ Nhã bên cạnh một chút.

Không thể không nói, sắc đẹp của Tần Lệ Nhãn tuyệt đối có thể xếp vào top 3 trong những người anh quen.

Thậm chí là so sánh với những đại minh tinh trên TV kia, Tần Lệ Nhã cũng không thua kém bao nhiêu.

Cái khác không nói, chỉ nói về khí chất, sao những minh tinh kia có thể so sánh với Tần Lệ Nhã.

Tần Lệ Nhã nhìn thấy Nhậm Lập Cường đi lên tầng, cười nhẹ nói với Hà Thời Minh: “Người bạn này của anh cũng rất thú vị đấy chứ?”

Hà Thời Minh khoanh tay nói: “Tạm được, trước kia lúc đi học rất thú vị, lúc ấy quan hệ với anh ta không tệ, lúc thi tốt nghiệp cấp ba thành tích của anh ta còn tốt hơn tôi, chỉ tiếc ba anh ta không cho anh ta tiếp tục đi học, tốt nghiệp cấp ba xong liền để anh ta đi làm công.”

Nói xong, thở dài bất đắc dĩ một tiếng.

Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh cũng có gặp mặt Nhậm Lập Cường, nhưng mà một mực đứt đoạn liên lạc, sau khi Nhậm Lập Cường rời khỏi trường cấp ba liền đi theo những người khác, tới phương nam làm công cho nhà máy điện tử.

Năm đó, lúc tốt nghiệp cấp ba, trong mắt Nhậm Lập Cường chứa ánh sáng, tràn ngập mong chờ với tương lai.

Nhưng mà vừa rồi, Nhậm Lập Cường đứng trước mặt anh, nhìn qua cao thấp toàn thân đã sớm không còn lòng hăng hái, trở nên bình thường vô cùng, trong mắt cũng là một mảnh đục ngầu và mờ mịt.

Nhất là sau khi nhìn thấy Tần Lệ Nhã, càng tự ti trực tiếp tránh khỏi nơi này.

Tất cả những thứ này đều là tiếp xúc với xã hội quá sớm, trước khi tâm trí còn chưa trưởng thành đã phải trải qua những đòn đánh hiểm của xã hội, sau đó làm việc trong một vị trí bình thường mà nhàm chán.

Loại chuyện này rất nhiều.

Dù sao không phải toàn bộ mọi người đều cho rằng văn hóa và tri thức rất hữu dụng, luôn có một nhóm người cho rằng những thứ này căn bản không có tác dụng gì, hoàn toàn chỉ là lãng phí thời gian và tiền bạc mà thôi.

“Đi thôi, lên đi!” Hà Thời Minh nói.

Đi lên lầu trên.

Hà Thời Minh bảo Tần Lệ Nhã chờ mình một lát, rồi mới một mình đi lên trên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.