Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 68: Bậc thầy biểu diễn




Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của của Đinh Quảng Khôn, Hà Thời Minh và Vương Kiến Ba đều bật cười.

Vừa nãy ông ta còn vênh váo hung hăng lắm, bây giờ lại nhát như chuột gặp mèo, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Đồng thời Hà Thời Minh cũng có cái nhìn khác về Thôi Chí Nguyên. Thì ra ông già này không có tính cách thận trọng, lão luyện như bề ngoài mà trực tiếp đẩy người ta vào chỗ chết, lại còn khiến người ta phải mang ơn. Đúng là cao thủ!

May mà ông ta không có ý kiến gì với anh, ngược lại còn năm lần bảy lượt giúp anh, cũng coi như là người tốt.

“Nhìn việc mấy người làm đi, dù thế nào cũng không được đem cảm xúc của mình vào công việc!” Trương Thiệu Quân tức giận hét lên với Đinh Quảng Khôn.

Đinh Quảng Khôn chỉ có thể cúi đầu không dám nói gì.

Bên ngoài văn phòng.

Sinh viên vây xem nhìn thấy cảnh này đều không kìm nén được sự kinh ngạc. Họ chưa từng thấy chủ nhiệm giáo vụ bị mắng như vậy, mà đều là vì chủ nhiệm giáo vụ muốn đối phó với Hà Thời Minh, kết quả Hà Thời Minh chả bị làm sao, còn Đinh Quảng Khôn lại bị khiển trách!

Không thể không nói Hà Thời Minh quá ngầu!

Tất nhiên điều khiến họ kinh ngạc hơn lại là Hà Thời Minh chính chuyện người anh hùng cứu chiếc xe bus số 7!

Bây giờ câu chuyện về người anh hùng vô danh cứu sống 29 người trên chuyến xe bus số 7 đang lan truyền với tốc độ cực nhanh, chưa đến nửa ngày đã lan rộng khắp các vòng bạn bè ở Lâm An rồi. Mà người anh hùng vô danh trong bản tin lại ở ngay cạnh họ, mà lại còn là Hà Thời Minh. Điều này khiến họ không thể không kinh ngạc!

Trương Thiệu Quân vừa mắng là mắng liền bốn năm phút mới dừng lại, thế mới thấy được sự tức giận của Trương Thiệu Quân.

Sau đó Trương Thiệu Quân nhìn Hà Thời Minh: “Chàng trai trẻ, tôi đã nghiêm khắc phê bình chủ nhiệm Đinh rồi, hy vọng cậu không để trong lòng! Chúng tôi đã sắp xếp phỏng vấn đặc biệt, cậu đồng ý phỏng vấn một lúc được chứ?”

Hà Thời Minh khịt mũi, chỉ thế thôi?

Xem ra cũng chỉ có vậy!

Nếu thật sự muốn nói, cũng không tìm được lỗi sai nào của Đinh Quảng Khôn, dù sao người ta cũng là chủ nhiệm giáo vụ, có tư cách và quyền đuổi học sinh viên.

Chỉ là ông ta lại đụng trúng một kẻ cứng đầu như Hà Thời Minh, lại thêm Thôi Chí Nguyên bên cạnh thuyết phục, chuyện này nếu làm lớn lên thì cả đại học Lâm An, bao gồm cả thể diện của toàn bộ Lâm An đều không tốt, nên phải khắc chế lại.

Kết quả trước mắt này coi như là kết quả tốt nhất rồi.

Nhưng Đinh Quảng Khôn tát Vương Kiến Ba một bạt tai, anh nhớ kĩ rồi. Cái tát này, sớm muộn gì cũng sẽ trả lại!

Hà Thời Minh hít một hơi thật sâu nói: “Mọi chuyện nghe theo sắp xếp của bí thư Trương, nhưng về chuyện phỏng vấn, bí thư Trương liên hệ trực tiếp với nhà trường là được, dù sao tôi cũng là do đại học Lâm An dạy dỗ.” Anh tặng đại học Lâm An một lời hay.

Thôi Chí Nguyên nghe vậy lập tức cười đến đỏ bừng mặt: “Đâu có đâu có, là em Hà vốn rất xuất sắc! Chuyện phỏng vấn nhà trường sẽ trợ giúp em.”

“Các thầy cứ toàn quyền xử lý, em còn chút chuyện phải làm, có chuyện gì cứ gọi cho em là được.” Hà Thời Minh nói.

Thôi Chí Nguyên khó xử do dự một lát, gật đầu nói: “Vậy được, nếu em Hà đã có việc, vậy nhà trường sẽ tạm thời làm thay.” Đây là cơ hội tốt để quảng bá đại học Lâm An của họ.

Trương Thiệu Quân cũng không có ý kiến. Chuyện phỏng vấn này chỉ là chuyện tuyên truyền mà thôi, phỏng vấn Hà Thời Minh hay phỏng vấn trường thực ra cũng không khác biệt là mấy. Nếu Hà Thời Minh có việc thì phỏng vấn trường học cũng được.

Sau khi giải quyết xong, Hà Thời Minh vội vàng chào tạm biệt mọi người rồi kéo Vương Kiến Ba lập tức rời khỏi văn phòng. Trời sắp tối rồi mà anh còn chưa về nhà, nếu tối nay không được ăn tối dưới ánh nến, muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc!

Đợi sau khi Hà Thời Minh rời đi, Trương Thiệu Quân hít một hơi thật sâu, nhìn những người trong văn phòng nói: “Nhìn thấy chưa! Đây mới là làm việc tốt không cần báo đáp! Đây mới là khí phách! Mấy người nghĩ cậu ấy thật sự có việc phải đi sao? Cậu ấy không muốn xuất đầu lộ diện nên mới rời đi! Mấy người nhìn cho kỹ vào, đây mới là sự khác biệt giữa người với người!”

“Vâng vâng vâng…”

Chắc hẳn dù thế nào đi chăng nữa Hà Thời Minh cũng không nghĩ rằng, anh gấp gáp rời khỏi đây đi hẹn hò, nhưng trong miệng Trương Thiện Quân lại biến thành đạo đức tốt, biến thành anh hùng làm việc không để lại danh tính tuyên truyền khắp nơi.

Cuộc phỏng vấn giữa nhóm nhân vật chính phủ cũng biến thành cuộc phỏng vấn chính thức, nói rất nhiều lời tuyên truyền và tuyên dương, chuyện xoay quanh việc Hà Thời Minh cứu xe bus trên cầu sông Lâm Thủy và chuyện Hà Thời Minh làm việc tốt không cần báo đáp.

Sau đó, “Anh hùng vô danh của thời đại này” xuất hiện ở website tuyên truyền của Lâm An và được truyền bá trắng trợn.

Nhưng những chuyện này Hà Thời Minh không quan tâm.

Sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Hà Thời Minh lái xe về nhà.

Trên đường, anh gọi điện cho Điền Phức Vi.

“Alo, Điền đại mỹ nữ, lát nữa đi ăn tối chứ?” Hà Thời Minh có chút căng thẳng hỏi.

“Hà Thời Minh, muộn thế rồi mới thấy cậu gọi điện cho tôi, tôi còn tưởng cậu quên rồi cơ, nhà tôi đã bắt đầu ăn cơm rồi, sắp ăn xong rồi.” Điền Phức Vi trong điện thoại trả lời.

“Hả?” Hà Thời Minh cạn lời.

Vãi cứt!

Anh đi không ngừng nghỉ vì sợ không đến kịp, kết quả lại thành thế này.

“Tôi… tôi…” Hà Thời Minh gấp gáp giải thích: “Không phải tôi quên, vốn dĩ tôi muốn hẹn cậu sớm nhưng lúc ở trường bị Đinh Quảng Khôn chắn ngang, đến tận bây giờ mới thoát ra được! Sau đó liền vội vàng gọi cho cậu!”

“Ừm ừm, không sao, tôi nghe nói rồi, kết quả là ngay cả bí thư Trương cũng đến đúng không?”

“Hả? Sao cậu lại biết?” Hà Thời Minh kinh ngạc hỏi.

Anh nhớ là lúc trưa Điền Phức Vi đã về nhà, buổi chiều không đến đây.

Điền Phức Vi cười hihi: “Đương nhiên, đừng quên tôi là ai chứ! Tai mắt của tôi rải rác khắp đại học Lâm An đấy!”

Hà Thời Minh nghe vậy, không biết nên nói gì.

Sao lại quên chuyện này nhỉ?

Điền Phức Vi là đệ nhất hoa khôi Lâm An, chỉ cần một câu của cô ấy, tin tức nào mà không tới tay? Đoán chừng ngay lúc Đinh Quảng Khôn mới tìm anh, bên Điền Phức Vi đã nhận được tin rồi.

Chỉ là không biết sao Điền Phức Vi có thể biết chuyện của anh nhanh như vậy được?

Không lẽ Điền Phức Vi có theo dõi anh?

Nghĩ đến đây Hà Thời Minh đột nhiên hưng phấn, kích động nói: “Cảm ơn Điền đại mỹ nữ, tôi còn tưởng không ai để ý đến tôi cơ!”

“Ha ha, cậu nghĩ nhiều rồi, không phải tôi chú ý đến cậu mà là những gì cậu làm gây ra động tĩnh quá lớn, tôi không muốn biết cũng không được! Được rồi, mau về nghỉ ngơi đi, chắc hôm nay cậu cũng mệt rồi!”

“Đợi đã, đừng cúp máy!” Hà Thời Minh vội vàng nói: “Vậy chuyện ăn cơm…”

“Để mai nói đi, chiều mai tôi có thời gian, chỉ mong là đến lúc đó đừng cho tôi leo cây nữa.” Điền Phức Vi nói.

Hà Thời Minh lập tức dọn vé, nói: “Cậu yên tâm! Ngày mai cho dù có chuyện gì lớn đi chăng nữa cũng không thể cản được tôi mời cậu ăn tối!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.