Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 64: “Đừng bỏ lỡ” của Điền Phức Vi




Nhìn bộ dạng của Vương Kiến Ba, Hà Thời Minh cười ha hả, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tất nhiên không phải mấy lạng, cũng không phải mấy cân, anh đoán lại đi!” Anh lắc lắc hai ngón tay cười khúc khích.

“Vãi!” Vương Kiến Ba kêu lên, không tự tin nói: “Không phải mấy cân? Không lẽ là mười mấy cân? Sao cậu lại có mười mấy cân vàng?”

Nhưng Hà Thời Minh lại lắc đầu lần nữa: “Cũng không đúng, đoán lại.”

Vương Kiến Ba nghe vậy, mặt cứng lại, giọng nói có chút run rẩy: “Chắc không phải là… là mấy trăm cân chứ?”

Mấy trăm cân vàng!

Khái niệm gì đây chời?

50.000 gam đấy!

Giá thị trường của 1 gam đã là 1.5 triệu, mấy trăm cân, mấy trăm 50.000 gam, nghĩ thôi mà Vương Kiến Ba đã thấy điên đầu rồi!

“Ha ha.” Hà Thời Minh lại cười to. Sau đó trước đôi mắt mở to của Vương Kiến Ba, lắc lắc hai ngón tay nói: “Sai! Đoán lại.”

Vương Kiến Ba: “(⊙o⊙)!”

“Vãi cứt!” Anh kêu lên, dùng sức cọ cọ mặt, khàn giọng nói: “Đừng nói với tôi là cậu có… có hơn nghìn cân!”

Hà Thời Minh cười khoái trá: “Mặc dù không chuẩn lắm nhưng cũng cỡ đó rồi.”

Một tấn vàng tính ra cũng hai ba nghìn cân, mặc dù chỉ đoán được một nửa nhưng cũng cỡ đó rồi.

Phịch!

Vương Kiến Ba ngồi bệt xuống đất, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Fuck! Hơn nghìn cân? Lại chỉ mới cỡ cỡ đó? Này cậu cũng đừng có giàu quá đáng quá! Rốt cuộc là cậu có bao nhiêu vàng hả? Không lẽ là của cải nhà cậu phân cho đấy chứ?”

Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là thử thách của nhà tôi, bảo tôi dùng số vàng này làm vốn khởi nghiệp, xem tôi có làm được hay không! Anh cũng biết là mảng này tôi dốt đặc cán mai, nên chỉ đành nhờ vào anh thôi!”

“Con**!” Vương Kiến Ba chửi bậy một câu: “Nhiều vàng như thế chỉ là đưa cho cậu làm vốn khởi nghiệp! Chua quá! Đúng là không có tình người mà, thật là tàn ác vô nhân đạo!”

Hà Thời Minh vỗ vỗ vai Vương Kiến Ba, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh Vương, người tôi có thể tin chỉ có một mình anh, cũng chỉ có anh mới giúp được tôi, anh đồng ý giúp tôi không?”

Vương Kiến Ba nghe vậy lập tức vỗ ngực, hào khí nói: “Tất nhiên không thành vấn đề! Không vì cái khác, vì sự tin tưởng này của cậu, tôi tuyệt đối không thể chối từ! Hỏi lại câu này, số vàng này của cậu có phải chân chính không? Sợ bị điều tra không?”

Hà Thời Minh nghiêng đầu nói: “Anh nói xem? Nhiều vàng như thế, nếu đem đi bán hết cùng lúc, anh nghĩ sẽ thế nào? Nếu không anh nghĩ tôi tìm anh làm gì?”

“Hiểu rồi!” Vương Kiến Ba gật đầu nói: “Cũng tức là cố gắng chuyển tiền mà người không biết quỷ không hay! Bao giờ cậu muốn lấy tiền? Thứ đồ chơi như vàng này, chu kỳ khác nhau, số tiền thu về cũng khác nhau, sự khác biệt giữa hoạt động và không hoạt động rất lớn!”

“Thời gian không thành vấn đề!” Hà Thời Minh trả lời: “Tốt nhất là bảo đảm tối đa hóa lợi nhuận, anh có cách nào không?”

Vương Kiến Ba suy nghĩ một lát, kích động nói: “Phương án đầu tiên của tôi là mua một công ty tài chính, cái này ở trên mạng nhiều lắm! Sau đó dùng số vàng đó của cậu làm đòn bẩy cho hàng hóa kỳ hạn và hàng hóa sẵn của thị trường vàng, sau đó dùng phương pháp chứng khoán hóa để mở rộng thị trường! Tổng hợp lại, lợi nhuận đạt được khoảng ba lần giá trị thị trường, thậm chí còn cao hơn! Điều duy nhất cần là thời gian, có thể cần đến ba năm năm, thậm chí mười năm, trừ phi được rót thêm vốn.”

“Gấp hơn ba lần?” Hà Thời Minh tròn mắt ngạc nhiên, lập tức giơ ngón tay cái lên với Vương Kiến Ba: “Tuyệt vời! Không hổ là anh Vương! Cứ làm vậy đi! Tôi giao mọi quyền quản lý cho anh, do anh phụ trách!”

Gấp ba lần giá trị thị trường?

Khái niệm gì đây?

Theo như giá vàng trên thị trường chứng khoán là khoảng 900.000, quy ra một cân vàng khoảng 900 tỷ!

Nhưng nếu nhân giá thị trường lên ba lần thì giá thị trường khoảng 1.5 triệu, một tấn vàng là 4.500 tỷ!

Còn việc rót vốn vào, đợi cổ phiếu của năng lượng mới Hạo Dương hết nhiệt, anh vẫn lo lắng liệu có đủ tiền không?

Xem ra tìm Vương Kiến Ba làm việc này đúng là tìm đúng người!

Đây mới là cách dự trữ vàng bình thường.

Còn việc mua vài cân vàng để trong nhà, nhìn có vẻ bảo đảm giá trị đúng là cách duy nhất quản lý tiền nhưng về lâu về dài, so với tốc độ mất giá của đồng tiền thì nó vẫn như cũ, khó mà làm được! Nói trắng ra, một bó rau hẹ thì vẫn là một bó rau hẹ mà thôi.

Vương Kiến Ba nghe vậy, lập tức hưng phấn trợn to hai mắt nói: “Giao cho tôi? Toàn quyền? Đây là mối làm ăn 4.500 tỷ đấy? Cậu tin tôi thế à? Không sợ tôi quấn gói chạy à?”

Hà Thời Minh cười thầm: “Anh Vương, có được một người anh em thật lòng không dễ, một đời quá ngắn, so đo tính toán làm gì nhiều! Nếu tôi đã tìm anh chứng tỏ là tôi tuyệt đối tin anh! Tôi tin anh không làm như thế! Cho dù cuối cùng anh nảy lòng tham, không nhịn được mà cuỗm hết tiền thì tôi cũng không nói gì, coi như chúc phúc cho anh!”

Vương Kiến Ba nghe Hà Thời Minh nói vậy, vành mắt bỗng ửng đỏ, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói: “Lão Hà, tôi… tôi cảm ơn cậu đã tin tôi! Cậu làm tôi không biết nên nói như nào nữa, tôi… ở đây tôi xin thề, nhất định sẽ làm tốt chuyện này! Nếu tôi làm chuyện gì có lỗi với cậu, thì tôi sẽ bị trời đánh, không được chết tử tế, vận đen đeo bám cả đời!”

“Rồi rồi.” Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Đều là anh em với nhau, vừa nãy sau khi đám Vương Tử Dương đi, tôi nhìn bộ dạng lạc lõng của anh, thật sự rất khó chịu, tôi không hy vọng vì chuyện của họ mà ảnh hưởng đến tình anh em của chúng ta.”

“Không đâu!” Vương Kiến Ba lau nước mắt, cười hì hì nói: “Lạc lõng gì chứ, sau này tôi sẽ ôm chặt đùi cậu, ai cũng không cản được tôi! Tôi nhất định sẽ làm người giàu nhất Lâm An!” Nói rồi liền cười to.

Hà Thời Minh cười khoái trá: “Tốt lắm! Được rồi, không nói với anh nữa, tối nay tôi hẹn Điền Phức Vi ăn cơm, sắp đến giờ tôi sắp muộn rồi, tôi đi trước đây!” Nói xong liền vội vàng chui vào xe.

Nhưng anh vừa mới ngồi vào xe, giáo viên hướng dẫn Chu Thăng đột nhiên xuất hiện trước mặt Hà Thời Minh.

“Thầy Chu?” Hà Thời Minh nghi ngờ ngó đầu ra.

Chu Thăng hít một hơi thật sâu nói: “Chủ nhiệm Đinh gọi em qua một chuyến, thầy ấy có chuyện quan trọng muốn hỏi em.”

Hà Thời Minh nhếch mép, không cần nói, chắc chắn là đám Vương Tử Dương giở trò.

“Chủ nhiệm Đinh nào?” Hà Thời Minh hỏi.

“Chủ nhiệm Đinh trưởng phòng giáo vụ.”

“Đinh Quảng Khôn?” Hà Thời Minh tròn mắt.

Chu Thăng gật gật đầu.

Nhìn thấy phản ứng của Chu Thăng, Hà Thời Minh khịt khịt mũi: “Lần này rắc rối rồi…”

Mẹ nó chứ!

Hôm qua Đinh Quảng Khôn không nhận ra anh, hôm nay mình lại tự chạy đến trước mặt ông ta, sao ông ta có thể không nhận ra được?

Đến lúc đó, không biết sẽ đối phó anh như nào đây!

“Sao thế lão Hà?” Vương Kiến Ba bên cạnh nghi ngờ hỏi.

Hà Thời Minh khịt mũi nói: “Không có gì, qua đó trước đã.”

Nếu Đinh Quảng Khôn can thiệp vào, chuyện này sẽ không dễ xử lý, nếu anh còn từ chối qua đó, không phải Đinh Quảng Khôn càng có lý do để đối phó anh sao? Thậm chí đuổi học anh anh cũng không có cách nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.