Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 51: Hoa khôi tuyên bố chủ quyền




Uống vài chai bia, hai người đều cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn.

Vương Kiến Ba vỗ chiếc bụng bia nói: “Lão Hà, nếu cậu sớm nói với tôi là Điền Phức Vi chỉ vì giúp cậu thoát thân mới nói là bạn trai của cô ấy, sao tôi có thể quyết đấu với cậu được?”

Lúc nãy ăn xiên, Hà Thời Minh đã kể chuyện xảy ra trong thư viện cho Vương Kiến Ba nghe.

Hà Thời Minh lại nhét một xiên vào miệng, trợn mắt nói: “Ai biết được anh lại vì một cô gái, đến anh em tốt cũng muốn liều mạng? Coi như tôi nhìn thấu anh rồi, trọng sắc khinh bạn điển hình!”

“Hứ! Cũng phải xem là ai! Chuyện liên quan đến Điền Phức Vi, không có gì để thương lượng hết!” Vương Kiến Ba vỗ ngực.

Hà Thời Minh cười haha: “Có một chuyện quên nói với anh, tôi hẹn Điền Phức Vi cùng ăn tối dưới ánh nến.”

“Vãi!” Vương Kiến Ba đứng lên, trợn to hai mắt nói:”Cậu dám! Nếu cậu dám đi, tôi liều mạng với cậu!”

Hà Thời Minh ngửa cổ nói: “Được! Anh giết tôi trước đi, nếu không là không ngăn nổi tôi đâu!”

Vương Kiến Ba: “... thật hay giả đấy? Mẹ nó không phải cậu lại chơi tôi đấy chứ?”

“Đương nhiên là thật, anh thấy tôi lừa ai bao giờ chưa?”

“Cậu lừa tôi ba năm! Cái gì mà chưa lừa ai bao giờ?”

Hà Thời Minh: “...” Anh có thể nói là anh không lừa Vương Kiến Ba được không?

Nhưng mấy lời này, anh không biết giải thích như thế nào.

“Ôi…” Vương Kiến Ba đột nhiên thở dài, ngồi xuống nói: “Điền Phức Vi là một đóa hoa tốt, gặp phải tên chó má như cậu coi bỏ! Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang*!”

*lấy gì giải sầu, chỉ có rượu thôi

Vừa nói anh ta vừa cầm chai bia, vẻ mặt chán nản thở dài một hơi.

Hà Thời Minh: “...”

Vương Kiến Ba độc mồm còn hơn thuốc độc!

“Nói chính sự đây.” Hà Thời Minh đặt chiếc xiên trong tay xuống nói: “Anh Vương, có phải anh giỏi đầu cơ chứng khoán không?”

“Đúng thế, sao?”

“Dạy tôi làm như nào đi, tôi muốn đầu cơ.” Hà Thời Minh nói.

Anh chỉ có thời gian 5 ngày, bắt buộc trong 5 ngày lo xong chuyện cổ phiếu. Nếu không 6 ngày sau công nghệ mới ra mắt, đến lúc đó cổ phiếu năng lượng mới Hạo Dương tăng trưởng, anh muốn làm gì cũng không làm được.

“Cậu muốn đầu cơ?” Vương Kiến Ba cau mày nói: “Trò này dễ thua lỗ, cậu chắc muốn thử không?”

“Ừm, chơi chứ, nên làm như thế nào?”

“Đơn giản, đầu tiên cậu đến sàn giao dịch chứng khoán mở tài khoản, ngày mở tài khoản không có cách nào giao dịch được, cần phải đợi đến hôm sau. Cần phải chú ý, một giao dịch cao nhất là 9 tỷ hoặc 1.5 tỷ cổ phiếu! Nhưng bình thường không ai đạt được con số cao nhất kia! Đầu cơ đơn giản, nhưng muốn đầu cơ kiếm tiền thì khó! Nếu cậu muốn chơi, có thể chơi với tôi cho quen, không dám bảo đảm cậu kiếm được nhiều tiền nhưng có thể đảm bảo không mất quá nhiều.”

Hà Thời Minh vỗ đùi nói: “Còn đợi gì nữa! Đi, mau đưa tôi đến sàn chứng khoán.”

“Gấp thế à?” Vương Kiến Ba nghi ngờ hỏi.

“Vớ vẩn! Đương nhiên là gấp!”

Cổ phiếu trị giá 247 tỷ đấy, anh chỉ có tổng cộng 5 ngày thôi. Thời gian 5 ngày, mỗi ngày 9 tỷ, vừa vặn đến ngày cổ phiếu tăng, trong tay anh có hơn 21 tỷ có thể chuyển toàn bộ thành cổ phiếu.

Muộn một ngày là thiếu máu!

Có thể không gấp sao?

Còn chuyện mua nhà, bây giờ không gấp, có thể gác lại sau. Đợi cổ phiếu hồi vốn, đến lúc đó mua càng tốt!

Đến lúc đó trực tiếp vào biệt thự số một Nhất Phẩm Các mua!

Nghĩ đến đây, Hà Thời Minh đột nhiên hừ hừ cười lên.

“Được! Lái xe của cậu đi, để tôi được hưởng thụ cảm giác ngồi trên Bugatti!” Vương Kiến Ba khịt mũi nói.

Hà Thời Minh trợn mắt nói: “Tôi thấy là anh muốn thừa cơ trừ khử tôi đúng không? Không biết hai chúng ta đã uống bao nhiêu rồi? Hai người uống hết 5 chai rồi, anh còn bảo tôi lái xe? Sao không lên thiên đàng luôn đi?”

Vương Kiến Ba: “Ách…” Anh quên mất chuyện này.

“Cũng đúng, vậy gọi xe đi! Cậu có tiền như thế thế thì thuê xe riêng đi!” Vương Kiến Ba đề nghị.

“Mơ đẹp đấy! Ngồi xe bus!” Hà Thời Minh từ chối thẳng thừng.

Buồn cười!

Nhà mình biết chuyện nhà mình, anh chẳng phải phú nhị đại gì hết, trong tay dù cơ hơn 21 tỷ, nhưng cổ phiếu của năng lượng mới Hạo Dương ít nhất cũng phải chuẩn bị 21 tỷ!

Hết tiền rồi, anh còn lại bao nhiêu?

Lại nghèo đáng thương được chưa!

Nơi có thể đi bộ, Hà Thời Minh tuyệt đối không chọn đi xe bus, nơi có thể đi xe bus, anh tuyệt đối không gọi xe!

“Hứ! Coi bộ dạng keo kiệt của cậu! Phú nhị đại siêu giàu đấy, làm mất mặt phú nhị đại! Vương Kiến Ba trợn tròn mắt.

“Tôi thích! Đi!”

Vương Kiến Ba bĩu môi nhưng cũng không từ chối, cùng Hà Thời Minh đi đến trạm xe bus. Cũng không phải chưa từng đi xe bus, bình thường hai người ra ngoài chơi đều bắt xe bus đi. Còn “Grand Cherokee” của Vương Kiến Ba bình thường ít khi lái. Hết cách, tuy Grand Cherokee tốt nhưng nó lại là phiên bản T, tên thật là Nặc Phong, hoàn toàn giống Grand Cherokee.

Xe tốt nhưng vô cùng ngang ngược, quá tốn dầu…

Chỉ cần lang thang quanh thành phố Lâm An hai vòng là tốn hơn 300 nghìn rồi. Đi được vài lần, Vương Kiến Ba cũng chán liền trực tiếp ném vào bãi đậu xe ăn bụi.

Từ trường học đến sàn chứng khoán có thể bắt xe bus số 7, con đường này Vương Kiến Ba thường hay đi nên rất quen thuộc.

Không lâu sau, xe bus cũng đến. Hai người nhanh chóng lên xe, thấy đã chật cứng người, chỉ còn lại một chỗ, Hà Thời Minh đi đến phía trước định ngồi xuống.

“Của tôi!” Vương Kiến Ba không hề khách khí chạy đến dùng mông đẩy Hà Thời Minh sang một bên, cười lớn ngồi xuống.

Hà Thời Minh: “...”

Không ai khác chính là Vương Kiến Ba.

Đột nhiên muốn bóp chết anh ta thế nhờ?

Ngay lúc xe bus chuẩn bị lăn bánh, một người phụ nữ khoảng 50 tuổi bước lên xe, tay trái xách túi, tay phải cầm điện thoại. Sau khi lên xe, vừa khéo đứng ngay trước mặt Vương Kiến Ba. Sau đó người phụ nữ đột nhiên bắt đầu rên rỉ.

“Aiyo,.. đôi chân già của tôi…. aiyo…. bệnh viêm khớp của tôi…aiyo bệnh thấp khớp của tôi…”

Hà Thời Minh: “...” Anh cười như không cười nhìn Vương Kiến Ba.

Úi chà.

Dám cướp chỗ ngồi của tôi, giờ lại gặp được người còn ác hơn.

Âm thanh kỳ lạ có quy luật lập tức thu hút sự chú ý của những người khác trên xe. Những người này nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ đều bất giác bĩu môi, hóa ra là muốn cướp chỗ.

Đều không phải đứa ngu, đều không thích người khác cướp chỗ của mình.

Hà Thời Minh nhìn Vương Kiến Ba, muốn xem xem anh ta làm thế nào.

Lúc này, Vương Kiến Ba đột nhiên ngẩng đầu, cười haha nói: “Bà cụ, nhìn tình hình của bà, chắc là không còn bao lâu nữa nhỉ? Có cần cháu gọi xe cấp cứu cho bà không? Một người một giường, nghe nói nằm trên con xe đó rất thoải mái!”

“Phốc!”

Nghe thấy những lời Vương Kiến Ba nói, nhiều người đều không nhịn được cười.

Bà cụ, không còn bao lâu nữa, giúp bà gọi xe cấp cứu?

Cái miệng của tên nhóc này độc thật!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.