Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 44: Bảo bọn họ câm mồm




“Xe của em.” Hà Thời Minh trả lời Trần Trí Vĩ.

“Của cậu? Cậu tên là gì!” Trần Trí Vĩ trầm giọng hỏi.

“Em tên Hà Thời Minh.” Hà Thời Minh trả lời.

“Cái gì?” Nghe thấy cái tên này, Trần Trí Vĩ đột nhiên trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Cậu chính là Hà Thời Minh?”

Hiệu trưởng Thôi đang bảo ông ta đi tìm Hà Thời Minh, ông ta chỉ đi xử lý việc lái xe, ai ngờ người lái siêu xe lại chính là Hà Thời Minh bị Tần Lệ Nhã bao?

“Đúng, sao thế ạ?” Hà Thời Minh nghi ngờ hỏi.

Trần Trí Vĩ hít sâu một hơi nói: “Không có gì, hai hôm nay cậu rất hot ở trường đấy.”

“Có lẽ thế.” Hà Thời Minh chẳng nói đúng sai buông tay ra.

3 năm đại học anh vẫn luôn là một sinh viên bình thường hơn cả bình thường, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ, vừa chuẩn bị tốt nghiệp thì đột nhiên trở nên nổi tiếng, lại còn nổi đến mức cả trường đều biết!

Lúc này, Trần Trí Vĩ vỗ chiếc Bugatti bên cạnh, mặt không biểu cảm hỏi: “Tôi hỏi cậu, ai bảo cậu phát khùng ở trong trường hả? Âm thanh đó cả trường đều nghe thấy! Cậu muốn cả trường đều nghe thấy tiếng động cơ xe à?”

Hà Thời Minh nhếch mép nói: “Chủ nhiệm Trần, xe 16 phân khối, nhấn ga thôi cũng dọa người rồi, em cũng không kiểm soát được!”

Lái xe chính là vì muốn nghe tiếng xe, không có tiếng xe thì làm gì có ai mua xe?

“Xe 16 phân khối…” Trần Trí Vĩ nghe vậy, khóe miệng bất giác giật giật.

Số lượng xi-lanh lớn, âm thanh cũng lớn như thế thực ra cũng không khó hiểu, không thể đem xe bình thường ra so sánh được.

“Được rồi, chuyện này không nhắc nữa! Hiệu trưởng Thôi bảo tôi đi tìm cậu, hiệu trưởng Thôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Trần Trí Vĩ nói.

“Hiệu trưởng Thôi?” Hà Thời Minh kinh ngạc nói.

Anh ở đại học mấy năm cũng chỉ gặp hiệu trưởng hai lần mà thôi, mà đều là gặp ở lễ kỷ niệm trường. Bây giờ hiệu trưởng lại muốn tìm anh nói chuyện?

“Đúng, đi theo tôi.” Trần Trí Vĩ nói, trực tiếp đi ra ngoài.

Hà Thời Minh nói với Vương Kiến Ba: “Anh Vương, tôi qua đó một chuyến, anh quay về đợi tôi.” Nói xong liền bắt kịp Trần Trí Vĩ.

Hà Thời Minh chân trước vừa đi, sinh viên xung quanh lập tức đổ xô về chỗ Vương Kiến Ba. Có người chụp ảnh chiếc Bugatti đăng lên vòng bạn bè, có người lôi kéo làm quen với Vương Kiến Ba. Có một số cô gái trực tiếp hỏi Vương Kiến Ba là Hà Thời Minh đã có bạn gái chưa, muốn làm bạn gái của anh ấy, khiến Vương Kiến Ba kêu khổ thấu trời.

Hà Thời Minh đi theo sau Trần Trí Vi, không lâu sau đã đến cửa văn phòng hiệu trưởng.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình hiệu trưởng Thôi Chí Nguyên, những giáo viên lúc trước ở bên trong đều đã rời đi.

Trần Trí Vĩ đứng ngoài cửa gõ cửa nói: “Hiệu trưởng Thôi, Hà Thời Minh đến rồi.”

Thôi Chí Nguyên ngẩng đầu nói: “Vào đi.”

Trần Trí Vĩ đưa Hà Thời Minh vào trong.

Đứng gần Thôi Chí Nguyên như này, Hà Thời Minh lại không cảm nhận được khí chất mà Thôi Chí Nguyên có được như hôm khai giảng, ngược lại cảm thấy có chút dễ gần.

Thôi Chí Nguyên nhìn Hà Thời Minh hỏi: “Em chính là Hà Thời Minh, em là sinh viên đang rất nổi tiếng ở trường hai ngày nay đúng không?”

Hà Thời Minh gật đầu nói: “Đúng ạ.”

Thôi Chí Nguyên đứng dậy, đi đến trước mặt Hà Thời Minh nói: “Về chuyện hai ngày qua, em có gì muốn giải thích không?”

Hà Thời Minh lắc đầu nói: “Giải thích gì đó, em nghĩ không cần thiết! Những người bôi đen em càng hiểu rõ hơn ai hết em bị oan như nào! Hiệu trưởng Thôi nếu thật sự muốn tìm người điều tra vậy nên gọi Phạm hội trưởng qua mới đúng, hỏi cậu ta những lời đó là ý gì?”

Thôi Chí Nguyên cười mỉm nói: “Vừa nãy tôi nghe nói, em lái Bugatti Chiron tới trường học?”

Lúc nghe đến chuyện này, ông cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh đã bình thường lại. Lớn tuổi rồi, rất nhiều chuyện đều hiểu rõ. Chuyện đại gia tộc nuôi dưỡng con cháu như người bình thường, cũng không phải ông chưa từng gặp. Bây giờ Hà Thời Minh đã bắt đầu thực tập, coi như tốt nghiệp rồi, khôi phục thân phận cũng là chuyện bình thường.

“Vâng.” Hà Thời Minh gật đầu.

“Được rồi, thầy hiểu rồi, chậc chậc, Bugatti trị giá 240 tỷ! Nếu không phát sinh những chuyện này, có phải em còn muốn tiếp tục giấu diếm chuyện em là chủ nhân chiếc Bugatti không?” Thôi Chí Nguyên hỏi.

Hà Thời Minh trầm tư hai giây rồi lắc đầu nói: “Em không cảm thấy đây là giấu diếm, chỉ là cảm thấy không cần thiết, dù sao chúng em đều là sinh viên, nhiệm vụ ở trường là học tập, không cần để ý những vật ngoài thân này.”

“Nói hay lắm.” Thôi Chí Nguyên vỗ tay nói: “Nhưng em có thể tiết lộ cho thầy biết thế lực đứng sau em không?”

Mặc dù ông không quá quan tâm đến thế lực phía sau Hà Thời Minh nhưng cũng rất tò mò.

“Xin lỗi, không thể.” Hà Thời Minh lắc đầu nói.

Không phải anh không muốn nói, chỉ là phía sau anh chẳng có gì cả, chỉ có một mình anh mà thôi, cũng không phải như người khác đoán, cũng chẳng phải thiếu gia gì cả.

“Được, thầy hiểu rồi!” Thôi Chí Nguyên gật đầu nói: “Xem ra chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi! Vừa nãy khi trước khi em đến, thầy đã xem qua diễn đàn trường, không có ai gây phiền phức cho em nữa đâu, chuyện tiếp theo thầy sẽ xử lý, em về trước đi.”

“Vâng, em chào thầy.” Hà Thời Minh nói xong liền quay người rời đi.

Sau khi Hà Thời Minh đi, Thôi Trí Nguyên hít một hơi thật sâu, nói với Trần Trí Viễn: “Chủ nhiệm Trần, chiếc Bugatti đó, ông đã nhìn thấy chưa?”

“Nhìn thấy rồi, đúng là chiếc xe được update liên tục trên vòng bạn bè hai hôm nay.” Trần Trí Vĩ gật đầu nói.

Thôi Chí Nguyên hít sâu một hơi nói: “Đại học Lâm An chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long! Sinh viên không một ai chú ý đến trước kia, ai ngờ lại lợi hại như vậy.”

“Nói thì như thế, nhưng Phạm Vân Hải thì làm sao giờ?” Trần Trí Vĩ hỏi.

Thôi Chí Nguyên hít một hơi sâu nói: “Gọi cậu ta đến đây, tôi nói chuyện với cậu ta! Chuyện này nếu là giả, đoán chừng hôm nay hoặc ngày mai, Tần Lệ Nhã có thể sẽ tìm đến trường chúng ta, chuẩn bị thật tốt đi.”

“Được, tôi đi ngay đây!” Trần Trí Vĩ nói xong liền lập tức ra ngoài.

..

Hà Thời Minh từ văn phòng ra ngoài, vừa đi chưa bao xa đã bị hai nữ sinh chặn lại.

“Hà Thời Minh? Có rảnh không? Chúng tôi mời cậu ăn cơm.”

Một nữ sinh khác trực tiếp nói: “Hà Thời Minh cậu có bạn gái chưa?”

Hà Thời Minh vội vàng xua tay nói: “Tôi còn có việc, tạm biệt.” Nói xong liền quay người rời đi.

Mặc dù nịnh hót nhưng không phải ai anh cũng nịnh, với lại chỉ có trước mặt người mình thích mới nịnh thôi.

Nhưng vừa mới đi vài bước, lại có một bạn nữ khác chặn ở phía trước, đột nhiên “a” lên, sách trong tay cũng rơi xuống đất, sau đó còn ở trước mặt Hà Thời Minh cúi xuống thật sâu, để lộ khe rãnh sâu.

Hà Thời Minh: “...”

Trước giờ anh chưa từng nghĩ, những nữ sinh này lại chủ động như thế. Không lẽ chỉ vì anh lái chiếc Bugatti? Đáng không?

“Hà Thời Minh.”

Lúc này, phía trước truyền đến một giọng nói.

Hà Thời Minh nghi ngờ quay đầu lại nhìn, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Chỉ thấy cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi xanh lam cùng khăn choàng, tóc dài màu rám nắng đang chậm rãi đi về phía bên này, đôi chân thẳng tắp như hạc đứng giữa bầy gà, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Người này không phải ai khác mà chính là đệ nhất hoa khôi Lâm An Điền Phức Vi.

Nhìn thấy Điền Phức Vi qua đây, mấy nữ sinh đang xoay quanh Hà Thời Minh đều chuồn mất.

Cái danh đệ nhất hoa khôi Lâm An không phải gọi bừa, mà là do vô số sinh viên lựa chọn!

Xét về ngoại hình, ở đại học Lâm An này chẳng có cô gái nào so được với Điền Phức Vi.

Bây giờ nhìn thấy Điền Phức Vi đi đến, họ nào dám ở đây bẽ mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.