Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 34: Cảnh than khóc




“Tần tổng, anh bạn này là ai vậy?” Hà Thời Minh thấp giọng nghi ngờ hỏi Tần Lệ Nhã.

“Anh ta… anh đừng hỏi nữa, tránh dây dưa vào.” Tần Lệ Nhã cau mày đáp.

Cô biết rõ sự đáng sợ của Lưu Minh Thành, không muốn gây rắc rối cho Hà Thời Minh.

Lúc này, Lưu Minh Thành cười hì hì bước nhanh về phía Tần Lệ Nhã.

Nhưng mới đi được nửa đường, mấy nhân viên trong bãi đỗ xe của nhà hàng bỗng đột nhiên xuất hiện, mà trong số đó có Tạ Vĩnh Thắng đội trưởng an ninh của tòa Vinh Hoa.

Tạ Vĩnh Thắng nhanh chóng đi đến trước mặt nhóm người Lưu Minh Thành khuyên: “Anh bạn, có gì từ từ nói.”

Anh ta biết Tần Lệ Nhã và Hà Thời Minh, một người chủ tịch tập đoàn Tần Thương, người còn lại là chủ nhân chiếc Bugatti 240 tỷ, đều là những người mà học không đắc tội nổi. Nếu hai người này xảy ra chuyện gì ở đây, tòa Vinh Hoa của họ không gánh vác nổi. Nên nhìn thấy Lưu Minh Thành hung hăng đến chỗ họ liền vội vàng chạy đến ngăn cản.

Lưu Minh Thành thấy có người dám ngăn cản anh ta liền tức giận chửi bới: “Fuck you! Mày là cái quái gì, lại dám cản tao!” Nói xong liền giơ chân đạp Tạ Vĩnh Thắng!

Tạ Vĩnh Thắng né qua một bên, sắc mặt trở nên u ám, lạnh giọng nói: “Đồng chí, nơi này là tòa Vinh Hoa, cảm phiền anh tôn trọng chút, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”

Ở trước cửa nhà hàng của họ, lại động thủ với đội trưởng an ninh của nhà hàng như anh, tên nhóc này cũng quá ngang ngược rồi!

“Tòa Vinh Hoa cứt chó gì!” Lưu Minh Thành quát lạnh một tiếng: “Một đội trưởng an ninh nho nhỏ cũng dám xen vào chuyện của ông đây! Biết ông đây là ai không?”

Tạ Vĩnh Thắng mặt không biểu cảm đáp: “Không biết! Nhưng dù anh là ai đều phải tuân thủ quy tắc!”

Lời vừa nói xong, Đinh Quảng Khôn đứng ra lạnh giọng quát: “Nhóc con, cậu mới nhậm chức không lâu đúng không?”

Tạ Vĩnh Thắng cau mày, giọng trầm xuống: “Ý anh là gì?”

“Ý rất đơn giản, cậu toi rồi!”

Một người đàn ông trung niên đầu trọc khác bên cạnh Đinh Quảng Khôn đứng ra, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Cùng lúc đó, trong phòng hội nghị của tòa Vinh Hoa.

Ông chủ Lương Khai Thái đang đứng trước bàn hội nghị, sắc mặt nghiêm túc nói với nhóm người trước mặt: “Hôm nay có một nhân vật lớn đến nhà hàng chúng ta! Mấy người nhất định phải cố gắng hết sức để làm thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của anh ta, nếu có ai dám làm vị đó không vui thì đừng trách tôi…”

Còn chưa nói xong, điện thoại trong túi ông ta đột nhiên vang lên, ông ta cau mày, ai lại gọi lúc ông ta đang họp?

Ông ta lấy điện thoại ra định tắt đi nhưng nhìn thấy số của người gọi đến, vẻ mặt lập tức kinh sợ, vội vàng ấn nút trả lời, cười nói: “Sếp Trương, anh có gì muốn căn dặn?”

Mặc dù tòa Vinh Hoa này có quy mô không nhỏ, nhưng người bên kia điện thoại lại là thủ lĩnh thế giới ngầm của Lâm An! Toàn bộ thế lực ngầm ở Lâm An, có đến một phần ba nằm do ông ta kiểm soát! Thậm chí có tin đồn nói rằng người đứng sau người này là Lưu gia tỉnh lỵ.

Nhưng chính Trương Đức Thục đã nói với ông ta hôm nay sẽ đưa một nhân vật lớn đến ăn tối, bảo ông ta sắp xếp cho tốt, thế nên mới có cuộc họp vừa rồi.

Lương Khai Thái chỉ là một người bình thường mở một nhà hàng! Chỉ cần một câu nói của Trương Đức Thục, nhà hàng của ông ta sẽ phải đóng cửa luôn! Có cho Lương Khai Thái thêm một trăm lá gan, ông ta cũng không dám chọc Trương Đức Thục không vui.

“Ông chủ Lương, hiện giờ chúng tôi đang ở ngay bên dưới tòa Vinh Hoa, tòa Vinh Hoa các ông đúng là giỏi thật đấy! Một bảo vệ nho nhỏ cũng dám cản chúng tôi!” Trương Đức Thục trong điện thoại lạnh giọng nói.

Lương Khai Thái nghe vậy thì vô cùng sợ hãi, trên trán toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Sếp Trương đừng hiểu lầm, tôi tới ngay đây!” Nói xong còn không kịp giải thích với mấy người trong phòng họp liền vội vàng chạy ra ngoài.

Bên ngoài cửa tòa Vinh Hoa.

Đội trưởng an ninh Tạ Vĩnh Thắng thấy dáng vẻ trấn tĩnh của Trương Đức Thục, cau mày nói: “Vừa nãy ông gọi điện cho ông chủ chúng tôi?”

Trương Đức Thục cười khẩy nói: “Có những người, không phải mày có thể dây vào được, nếu không sẽ phải trả giá đắt đấy!”

Tạ Vĩnh Thắng kinh ngạc nói: “Các người…”

“Ồ! Đến sếp Trương còn không biết, còn dám lăn lộn ở Lâm An?” Người cuối cùng bên cạnh Đinh Quảng Khôn lạnh giọng nói.

Đây là một thanh niên khoảng 20 30 tuổi, lúc trước luôn đứng phía sau Đinh Quảng Khôn, hoàn toàn không cùng tuổi với Đinh Quảng Khôn và Trương Đức Thục nên không có ai để ý đến anh ta.

Tạ Vĩnh Thắng quay đầu lại nhìn người này, một giây sau, mắt anh ta lập tức mở to. Đinh Quảng Khôn và Trương Đức Thục anh không biết nhưng thanh niên này, anh ta mơ hồ nhớ ra, hình như là cậu ấm của cục trưởng nào đó ở Lâm An, quan nhị đại* nổi tiếng ở Lâm An.

*quan nhị đại: đời thứ hai của gia đình có người làm quan chức

Lần này sắc mặt Tạ Vĩnh Thắng cuối cùng cũng thay đổi, sợ hãi kêu lên: “Ngài là….”

Còn chưa nói xong, Lương Khai Thái đã vội vàng chạy từ bên trong tòa Vinh Hoa ra, vẻ mặt nịnh nọt Trương Đức Thục cười nói: “Thật xin lỗi sếp Trương, người dưới không hiểu chuyện! Xin sếp Trường đừng trách tội.”

Cách đó không xa, Hà Thời Minh nhìn thấy cảnh tay, lông mày anh khẽ động.

Mới đầu anh chỉ cho rẳng Lưu Minh Thành đi theo Đinh Quảng Khôn đã đủ lợi hại rồi. Kết quả không ngờ rằng, ngoài hai người này ra đều không phải người bình thường, mà thân phận của thanh niên kia anh không biết, nhưng nhìn sắc mặt Tạ Vĩnh Thắng thay đổi cũng có thể đoán ra là không tầm thường.

Còn về người đàn ông đầu trọc này, chỉ một cuộc điện thoại đã gọi được ông chủ của tòa Vinh Hoa chạy đến khom lưng uốn gối với bọn họ! Mà hiện giờ, ba người lợi hại như vậy lại thành thật đi theo Lưu Minh Thành.

“Tần tổng, rốt cuộc lai lịch của Lưu Minh Thành là gì?” Hà Thời Minh hỏi Tần Lệ Nhã.

Anh không thể tưởng tượng ra được, rốt cuộc là người như thế nào, lại có ảnh hưởng lớn như thế?

Tần Lệ Nhã hít sâu một hơi, sắc mặt u ám nhỏ giọng nói: “Nói cho anh biết cũng không sao, anh ta… là thiếu gia của Lưu gia tỉnh lỵ.”

“Lưu gia tỉnh lỵ?” Hà Thời Minh cau mày.

Phạm vi tầng lớp trên của xã hội, anh hoàn toàn không hiểu, chứ đừng nói đến xã hội thượng lưu của tỉnh lỵ, hoàn toàn không có chút khái niệm nào luôn.

Tần Lệ Nhã gật đầu nói: “Đúng! Thế lực của Lưu gia cực kỳ lớn, cho dù trong toàn tỉnh đều có thể đứng trong top 3, ở Lâm An cũng có sản nghiệp lớn, Lưu gia chủ Lưu Chính Ân tổng cộng có ba người con trai, con trai cả và con thứ đều là thiên tài trong giới kinh doanh, đi theo Lưu Chính Ân quản lý công việc kinh doanh của gia tộc! Mà Lưu Minh Thành chính là con trai út của Lưu Chính Ân!”

Nghe đến đây, Hà Thời Minh mới biết rõ thân phận của Lưu Minh Thành.

Hóa ra là phú nhị đại quần là áo lượt đến từ tỉnh lỵ, chẳng trách lại phô trương như thế.

Tần Lệ Nhã tiếp tục nói: “Chỉ là anh ta khác với hai người anh của mình, không làm gì cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, lại còn đi khắp nơi tìm phụ nữ! Tháng trước tôi đến tỉnh lỵ tham gia một cuộc hội nghị, anh ta nhìn thấy tôi ở hội nghị liền điên cuồng theo đuổi tôi, đã hơn một tháng rồi! Chỉ là không ngờ lại gặp anh ta ở đây!” Vừa nói, sắc mặt cô trở nên lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.