Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 139: Luyện người trước, luyện chữ sau




Nhìn thấy cảnh này, những người xung quanh cũng không biết phải nói gì.

Đã gặp kiểu ngược đãi chó nhiều rồi, nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy cảnh ngược đãi nào tàn bạo đến thế!

Cái này đơn giản là trực tiếp bắt người ta phải thừa nhận ngược đãi rồi!

Cuối cùng, trong tiếng cười vang, Điền Phức Vi nhận bức tranh chữ này, sau đó cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng nở nụ cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Lương Khánh Bình ho một tiếng để hóa giải bối rối của mình.

Sau đó anh ta nhìn về phía Hà Thời Minh nói: "Hà tông sư, không biết anh có đồng ý gia nhập vào hiệp hội thư pháp Lâm An không? Chỉ cần anh đồng ý, vị trí hội trưởng sẽ là của anh!"

Có một vị tông sư thư pháp tọa trấn, hiệp hội thư pháp của họ sẽ ngay lập tức trở thành hiệp hội thư pháp hàng đầu trong nước!

"Không!"

Hà Thời Minh lắc đầu nói: "Trong Hiệp hội thư pháp Lâm An có một đám người tham lam cầu danh lợi! Tốt hơn là tôi không nên tham gia kẻo bị vạ lây!"

Lương Khánh Bình nghe nói như thế thì sắc mặt trắng nhợt hẳn đi!

Một tông sư thư pháp mắng hiệp hội thư pháp của bọn họ, nếu lời này lan truyền trong giới thư pháp, thư pháp Lâm An của bọn họ có lẽ sẽ trở thành trò cười cho toàn ngành!

"Rất xin lỗi Hà đại sư! Xin hỏi Hiệp hội thư pháp Lâm An sao lại làm ngài thất vọng thế?" Lương Khánh Bình run như rẩy mà hỏi.

Hai mắt Hà Thời Minh híp lại, nhìn về phía Trần Vĩnh nói: "Vậy anh phải hỏi viện phó Trần và các giám khảo rồi!"

Mọi người vốn đang hưng phấn, nghe được câu nói của Hà Thời Minh nói, lập tức lấy lại tinh thần, trong mắt hiện ra vẻ chờ mong. Tới rồi!

"Các người nhìn tôi làm gì!" Trần Vĩnh Lượng kinh ngạc hỏi.

"Ha!"

Hà Thời Minh cười lạnh một tiếng nói: "Làm gì, vậy thì phải hỏi chính anh rồi! Anh có thể nói cho chúng tôi biết, bức tranh [Xuân Hạ Thu Đông] kia được bầu làm quán quân cuộc tranh tài thư pháp như thế nào không?"

Vừa dứt câu, sắc mặt Lương Khánh Bình cứng lại, trầm giọng hỏi Trần Vĩnh: "Trần Vĩnh Lượng, lời của Trần tông sư có ý gì?"

Người khác sợ Trần Vĩnh Lượng vì anh ta là phó viên trưởng của đại học Lâm An, nhưng Lương Khánh Bình không sợ!

Thôi Chí Nguyên cũng đứng ra nói: "Viện phó Trần, tóm lại là có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Sao tôi biết được có chuyện gì xảy ra!"

Trần Vĩnh Lượng kích động nói: "Anh ta chỉ đang nói bậy thôi! Quán quân của cuộc tranh tài thư pháp là kết quả do tất cả chúng ta bình chọn. Cho dù anh là tông sư thư pháp cũng không thể tuỳ tiện chỉ trích chúng tôi được!"

Hà Thời Minh cười lạnh nói: "Vậy à?"

Nói xong, anh cầm lấy chữ viết vừa rồi của Điền Phức Vi lên, sau đó để trước chữ của Viên Tử Thu, hỏi Lương Khánh Bình: "Hội trưởng Lương, anh cảm thấy hai bức thư pháp này bức nào đẹp hơn?"

Lương Khánh Bình liếc mắt nhìn, lập tức chỉ về phía bức tranh chữ của Điền Phức Vi nói: "Bức thư pháp này!Đây là một bức thư pháp hay, quan trọng nhất là có thể nhìn ra tình cảm ở trong đó! Trái lại bức thư pháp còn lại quá chú trọng đến hình thái mà không để ý đến tình cảm! Tụt hậu!"

Hà Thời Minh cười nói: "Nhưng bức thư pháp anh nói chỉ giành được vị trí thứ sáu trong cuộc thi thư pháp này, còn bức thư pháp anh nói kém hơn lại đứng ở vị trí đầu tiên! Cao hơn vị trí thứ sáu mười điểm!"

"Hả?" Lương Khánh Bình cau mày.

Dù anh ta không biết trong lúc tranh tài có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng xem như đã già đời, cũng biết rõ trong này đã xảy ra chuyện gì.

"Cuối cùng mọi chuyện là như thế nào?" Lương Khánh Bình căm tức nhìn người của thư pháp hiệp hội. Chỉ là không có bất kì người nào trả lời.

"Được lắm!"

Lương Khánh Bình hít sâu một hơi, nhìn về phía Viên Tử Thu nói: "Anh có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra không? Có phải anh mua chuộc giám khảo không?"

Mặt Viên Tử Thu biến sắc, nhanh chóng khoát tay nói: "Không phải không phải, làm sao tôi có thể mua chuộc ban giám khảo được chứ!"

Loại việc này, cho dù là anh ta làm nhưng anh ta cũng không dám thừa nhận!

"Có thật không?"

Hà Thời Minh cười lạnh một tiếng nói: "Thư pháp tốt thì tốt, không tốt thì không tốt! Thư pháp của anh đặt ở đây, anh lại chiếm vị trí đầu tiên! Nếu anh khẳng định mình không làm, hội trưởng Lương kiểm tra lại, anh có chắc là không bị lộ không? Nếu bây giờ anh nói ra, tôi có thể bảo hội trưởng Lương khoan dung với anh, nhưng nếu điều tra thật thì không đơn giản như vậy đâu!"

Viên Tử Thu nghe nói như thế, máu trên mặt anh ta biến mất ngay lập tức. Anh ta biết không phải là Hà Thời Minh đang đe dọa anh ta.

Với tầm ảnh hưởng mà Hà Thời Minh vừa thể hiện, chỉ cần một câu nói của anh, không chỉ là hiệp hội thư pháp Lâm An, thậm chí cả hiệp hội thư pháp tỉnh cũng đứng ra, bao gồm cả đại học Kinh Mậu cũng không dám ngồi nhìn mặc kệ.

Nếu là như vậy, những thủ đoạn nhỏ mà ta đã làm không thể nào che giấu được.

Đến lúc đó, không chỉ có người của hiệp hội thư pháp không bỏ qua cho anh ta, cả bên đại học Kinh Mậu cũng chắc chắn không tha cho anh ta.

"Tôi nói."

Viên Tử Thu lập tức nói lại.

Sắc mặt Trần Vĩnh Lượng biến sắc, trầm giọng nói: "Tiểu tử, cậu nghĩ kĩ rồi hẵng nói! Nếu cậu dám nói lung tung, cẩn thận bị chuốc họa vào thân đấy!"

"Đừng lo!"

Lúc này, một người đàn ông trung niên trong đoàn ban giám khảo đứng ra nói: "Viên Tử Thu, cậu cứ nói đi, tôi có thể đại diện cho đại học Kinh Mậu cam đoan với cậu, chỉ cần cậu có thể nói những chuyện đã xảy ra, đại học Kinh Mậu sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, chỉ truy cứu quyền lợi mà thôi!"

Viên Tử Thu nhìn người đàn ông trung niên một cái, gật đầu nói: "Vâng."

Người đàn ông trung niên này chính là bam giám khảo của đại học Kinh Mậu phái tới tranh tài, đồng thời cũng là thầy chủ nhiệm của đại học Kinh Mậu.

Có sự cam đoan của thầy chủ nhiệm, nếu như anh ta còn không chịu nói, vậy trách nhiệm cuối cùng cũng chỉ có anh ta gánh vác mà thôi!

Anh ta không thể nào gánh nổi trách nhiệm này được.

Viên Tử Thu tràn đầy áy náy nhìn về phía Lương Khánh Bình nói: "Hội trưởng Lương, tôi xin lỗi, tôi thực sự rất yêu thích thư pháp. Khi tôi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy thư pháp, tôi đã tràn đầy nhiệt huyết với thư pháp. Chỉ tiếc là muốn luyện tập thư pháp tốt, cần có sự hướng dẫn của một người thầy tốt. Nếu tự luyện tập, tôi không thể đạt được bất cứ thứ gì cả! Phần thưởng cho cuộc thi này lại là trở thành đồ đệ của hội trưởng Lương. Vì vậy tôi đã mua chuộc một số giám khảo để họ cho tôi điểm cao."

Nói đến phần sau, Viên Tử Thu cúi đầu xuống.

Anh ta biết mình rất mất mặt khi kể chuyện xấu của mình ra trước mặt mọi người.

Nhưng mà nếu không nói, về sau không chỉ là chuyện mất mặt nữa, anh ta vẫn biết việc nào nặng, việc nào nhẹ.

Nghe thấy lời nói của Viên Tử Thu, người ở chỗ này đều kinh ngạc trừng to mắt.

Khó trách Viên Tử Thu có thể được quán quân.

Mua được mấy giám khảo, còn được trường đại học Kinh Mậu thiên vị, thậm chí ngay cả ban giám khảo của đại học Lâm An cũng mua chuộc, không thắng mới là lạ.

Trần Vĩnh Lượng thế mà cũng dám nhận tiền của học sinh trường ngoài, cho điểm thấp cho học sinh trường chúng mình, để học sinh trường khác chiến thắng.

Chuyện này thật là ly kì.

Bởi vậy cũng hiểu được lí do tại sao Điền Phức Vi thua, có thể hiểu được vì sao Hà Thời Minh lại phá hỏng cuộc thi, mắng ban giám khảo.

Cũng may, Hà Thời Minh là tông sư thư pháp mới vạch trần chuyện này ra được. Nếu không chắc chuyện này cứ thế mà đi qua thôi!

"Quá đáng!"

Lương Khánh Bình tức giận lạnh giọng quát lên: "Luyện người trước luyện chữ sau! Cậu đang không phân biệt được đầu đuôi đấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.