Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 118: Lão Hà sắc đảm bao thiên (*)




(*)Sắc đảm bao thiên có nghĩa là tham luyến dâm dục đến mức can đảm rất lớn, lớn đến mức có thể đem bao cả trời. Đây là một từ chê bai, chỉ một người nổi lên sắc tâm, vì thỏa mãn dục vọng, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không để ý, lá gan rất lớn lớn, quả thực còn lớn hơn trời.

Bên trong căn phòng, tràn đầy không khí ngột ngạt.

Mặc dù hai người bọn họ quen biết từ lâu, nhưng mà từ trước tới này chưa từng hai người ở cùng một phòng thế này.

Lần ở nhà hành hoa hồng kia, trong cả nhà hàng có bao nhiêu người chứ?

Càng đừng nói sau đó Đinh Xuân Hương cũng xuất hiện, cho nên căn bản không được tính, còn bây giờ lần này là người thật sự ở trong cùng một phòng, Điền Phức Vi trước mặt, một một bộ váy liền vừa người màu trắng, hai cánh tay trắng nõn để lộ ra ngoài.

Bàn về dáng người, có thể Điền Phức Vi không thể nào so sánh với Tần Lệ Nhã, nhưng mùi hương ngọt ngào thơm ngát thanh thuần phát ra toàn thân kia Tần Lệ Nhã lại không thể nào so ánh.

Hai người đứng ở nơi đó nhìn nhau, Hà Thời Minh có lòng muốn đánh vỡ sự xấu hổ, cuối cùng suy nghĩ hồi lâu, mới nói ra một câu: “Đúng rồi, em cắn hạt dưa không?”

Nói xong, móc ra một gói hạt dưa từ trong túi ra, là mua trên đường tới cao ốc Long Đằng lần trước.

Khóe miệng Điền Phức Vi giật một cái, lắc đầu nói: “Em không thích cắn hạt dưa, quá nhàm chán! Anh vẫn là trực tiếp dạy em dương cầm đi.”

“Được.” Hà Thời Minh lập tức gật đầu nói.

Sau đó, hai người cùng đi tới trước dương cầm.

Hà Thời Minh dựa vào phía trước Điền Phức Vi, mái tóc đen dài của Điền Phức Vi khoác lên người mình, mùi hương mê người thơm ngát độc nhất thuộc về Điền Phức Vi kia không ngừng truyền vào lỗ mũi Hà Thời Minh, khiến tinh thần Hà Thời Minh sảng khoái một trận.

Anh say mê hít sâu một hơi, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: “Em đàn một lần trước, anh nhìn xem em có vấn đề chỗ nào, sau đó trước tiên nhắm vào vấn đề xuất hiện của em, phân tích từng cái cho em.”

“Được!”

Điền Phức Vi đồng ý, bắt đầu đánh đàn.

Đàn một khúc xong, Hà Thời Minh lắc đầu: “Đàn cảm giác không tệ, nhưng lực độ không đúng, đến đây, anh dạy cho em.”

Nói xong, cầm lấy tay nhỏ của Điền Phức Vi đặt lên phím đàn.

Ngay sau đó, anh cảm nhận được tay nhỏ của Điền Phức Vi run nhẹ, còn tưởng rằng Điền Phức Vi sẽ rút ra, nhưng mà chỉ là run lên một cái, rồi không có động tác gì nữa.

Hà Thời Minh nắm lấy tay nhỏ của Điền Phức Vi, chỉ cảm thấy trong tay là tơ lụa vô tận, trái tim không khỏi rung động.

Nhìn thấy Điền Phức Vi không có phản ứng, gan tặc của lão Hà lớn hơn.

Anh cầm tay nhỏ của Điền Phức Vi, nhẹ nhàng ấn lên phím đàn, vừa đàn vừa nói: “Chính là lực độ này, xem, em cẩn thận cảm nhận một chút.”

Kết quả, vừa đàn chưa được hai lần, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo phòng không.

“Hả? Sao mà bên ngoài lại có tiếng vậy?”

Lông mày Hà Thời Minh nhướn lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ nói.

Điền Phức Vi quay đầu nhìn anh một cái, trả lời: “Hôm nay là ngày bảy tháng bảy, không phải anh không biết chứ?”

Ngày bảy tháng bảy?

Hà Thời Minh sửng sốt một lát.

Lúc anh đi ra ngoài quả thực không xem thời gian, hơn nữa từ trước đến nay không có thói quen ghi nhớ thời gian, nhiều nhất chỉ biết là ngày nào trong tuần mà thôi.

Khó trách cảnh báo phòng không vang lên, hóa ra đã đến ngày bảy tháng bảy.

Một ngày này, đúng là thời gian đáng giá tất cả mọi người khắc ghi.

Lúc này, Điền Phức Vi đứng dậy, đi đến ngoài cửa cửa sổ, đứng ở nơi đó nhìn lên bầu trời làm động tác tay chào theo nghi thức quân đội.

Hà Thời Minh hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, đi đến trước bệ cửa sổ, đứng ở bên cạnh Điền Phức Vi, giơ tay làm động tác tay chào theo nghi thức quân đội giống vậy.

Cảnh báo phòng không bên vang lên ròng rã hai mươi phút.

Hai người Hà Thời Minh và Điền Phức Vi liền đứng trước bệ cửa sổ duy trì một tư thế, đứng ròng rã hai mươi phút.

Không chỉ có bọn họ, lúc này những người khác đứng ngoài cửa sổ, cũng đều duy trì cùng một tư thế đứng ở trên đường.

Cho đến khi cảnh báo kết thúc, ai nấy mới bận rộn.

Hai người Hà Thời Minh và Điền Phức Vi, cũng trở về trước dương cầm.

Chỉ là vừa rồi trải qua lễ rửa tội nghiêm túc vừa rồi, lúc này Hà Thời Minh cũng không có tâm trạng cợt nhả, mà nghiêm túc cẩn thận, nghiêm túc bắt đầu dạy Điền Phức Vi đánh đàn.

Giữa trưa.

Đinh Xuân Hương trở về, nhìn thấy Hà Thời Minh và Điền Phức Vi ngồi trước đàn dương cầm đánh đàn, cười khẽ một tiếng, cũng không quấy rầy bọn họ, trực tiếp đi làm cơm.

Lúc cơm trưa, Đinh Xuân Hương cười với Điền Phức Vi nói: “Học như thế nào rồi?”

Điền Phức Vi gật đầu nói: “Cũng được, cảm giác có chút tiến bộ, nhưng mà vẫn cần phải luyện tập.”

“Có tiến bộ là được rồi!”

Đinh Xuân Hương cười nói, sau đó nói với Hà Thời Minh: “Nào, nếm thử đùi gà tôi làm!”

“Cảm ơn dì Đinh!” Hà Thời Minh khách sáo nói.

Nói xong, nếm thử một miếng, gật đầu nói: “Hương vị cũng không tệ lắm!”

“Đương nhiên rồi!”

Đinh Xuân Hương cười ha ha nói: “Không phải tôi bốc phét với cậu, dì Đinh cậu ở hai phương diện đầu tư cổ phiếu và nấu cơm này, tuyệt đối là cấp độ chuyên nghiệp!”

Lúc này, Điền Phức Vi không nhìn được, đứng ra nói: “Dì nấu cơm ngon cháu thừa nhận, nhưng mà dì đầu tư cổ phiếu đã thua mất ba đến bảy tỉ, còn chuyên nghiệp? Dì đừng lừa Hà Thời Minh, lại đẩy anh ấy vào hố!”

“Hả?”

Đinh Xuân Hương trừng mắt nói: “Làm gì? Dì ngày nào cũng nấu cơm giặt đồ cho cháu, vừa rồi ra ngoài mua mấy món ăn bao lâu, cháu đã bắt đầu bảo vệ Hà Thời Minh rồi? Cháu được lắm nhỉ?”

Hà Thời Minh: “Ha ha...”

“Dì nói cái gì đó dì nhỏ! Cháu vốn nói lời nói thật, dì nói xem dì đầu tư cổ phiếu đổ vào bao nhiêu tiền rồi?” Điền Phức Vi nói.

Đinh Xuân Hương mắt cao hơn đầu nói: “Mặc dù dì lỗ không ít, nhưng đây đều là học phí có biết không? Sớm muộn cũng có một ngày dì có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, cái khác không nói, chỉ nói trình độ tri thức phương diện đầu tư cổ phiếu, toàn bộ Lâm An cháu cũng không tìm không ra ai lợi hại hơn dì!”

Nói xong, nhìn về phía Hà Thời Minh nói: “Tiểu Minh, về sau đầu tư cổ phiếu với dì Đinh của cậu, dì Đinh của cậu cam đoan cậu kiếm nhiều tiền!”

Hà Thời Minh: “...”

Anh ho nhẹ một tiếng nói: “Dì Đinh, tôi có đầy.”

“Hả?”

Đinh Xuân Hương bất ngờ nói: “Cậu mua cái gì? Mua bao nhiêu tiền?”

Hà Thời Minh cũng không giấu diếm, trực tiếp trả lời: “Mua cổ phiếu vàng, mua không nhiều, khoảng chừng hai trăm bảy tư tỉthôi.”

Đinh Xuân Hương: “?”

Điền Phức Vi: “?”

Hai người phụ nữ nghe Hà Thời Minh nói vậy, cả mặt toàn là dấu chấm hỏi, đều bị bút tích của Hà Thời Minh làm kinh sợ.

Hà Thời Minh ho nhẹ một tiếng nói: “Dì Đinh, tôi cảm thấy cổ phiếu vàng sẽ tăng mạnh, dì cũng mua ít đi, hẳn là có thể kiếm tiền.”

“Không đâu!”

Đinh Xuân Hương trực tiếp lắc đầu nói: “Mặc dù mua cổ phiếu vàng sẽ không lỗ nhưng mà muốn kiếm tiền trên căn bản là không có khả năng! Không nhìn cổ phiếu vàng đã bao lâu không nhúc nhích rồi, đơn giản giống như rùa đen vậy! Cậu thật là ngốc! hai trăm bảy tư tỉnày đổ vào, cho dù kiếm tiền, ngay cả tiền thuê cậu cũng không đủ trả!”

“Không có gì! Tôi cảm thấy sẽ tăng mạnh!” Hà Thời Minh lần nữa khuyên nhủ.

Đinh Xuân Hương lắc đầu nói: “Không đâu! Bằng trực giác của tôi, cổ phiếu vàng tất nhiên sẽ sụt giảm, cho nên cậu vẫn nên nghĩ kỹ làm sao để thoát thân đi!”

Hà Thời Minh khua tay, từ chối cho ý kiến.

Sụt giảm?

Nếu như cổ phiếu vàng sụt giảm, tôi sẽ ăn hết cái bàn ăn này!

Không biết chờ thêm hai ngày nữa khi cổ phiếu vàng tăng cao, Đinh Xuân Hương sẽ có biểu cảm gì.

Nhưng mà đến lúc đó, có muốn mua cổ phiếu vàng trên cơ bản không còn khả năng nữa, bởi vì lúc đó đã sớm một phiếu khó cầu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.