Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 103: Bắt đầu mơ mộng




Tần Lệ Nhã nhận được điện thoại của Hà Thời Minh, trở lại khu nghỉ ngơi.

Kết quả, lúc đến nơi đây, Hà Thời Minh đã không còn ở đây nữa, chỉ có một mình Lưu Thái Lai ở đây.

Thấy cảnh này, Tần Lệ Nhã hơi nhướng mày, trong lòng lập tức đập thình thịch.

Lưu Thái Lai vẫn luôn không coi cô ấy ra gì, nhiều nhất chính là kiếm chút lợi lộc của cô trên đầu môi mà thôi.

Cô ấy cho là Hà Thời Minh ở đây, giúp đỡ thuyết phục Lưu Thái Lai.

Nhưng bây giờ anh đã chạy mất, bảo cô ấy đối phó với Lưu Thái Lai, lần này nên làm cái gì bây giờ?

Nhưng mà đã đến rồi, Tần Lệ Nhã cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, hít sâu một hơi, đang chuẩn bị chào hỏi Lưu Thái Lai thì Lưu Thái Lai cũng đã nhìn thấy cô ấy.

Lập tức, Lưu Thái Lai đột nhiên đứng dậy, nhiệt tình mà khách khí nói: “Chào tổng giám đốc Tần! Nào nào nào ngồi xuống đây!”

Tần Lệ Nhã sửng sốt một chút, vẻ mặt mờ mịt ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống, còn không chờ Tần Lệ Nhã nói chuyện, Lưu Thái Lai đã lập tức nói: “Tổng giám đốc Tần, sau khi tôi đã suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên đã nghĩ rõ ràng, năng lực làm việc của cô cao hơn rất nhiều so với Tần Thiệu, hơn nữa tổng giám đốc tập đoàn, hợp tác với cô mới phù hợp với quyền lợi của Tập đoàn Thái Lai chúng tôi! Cho nên, tôi đồng ý hợp tác với cô!”

Tần Lệ Nhã: “???”

Chuyện này...

Trời ạ!

Chuyện gì xảy ra thế này?

Cô ấy còn chưa kịp nói câu nào, Lưu Thái Lai đã muốn hợp tác với cô ấy?

Rốt cuộc là Hà Thời Minh đã cho ông ta uống thuốc gì vậy?

“Ông chắc chắn chứ chủ tịch Lưu? Không phải là đang đùa tôi chứ?” Tần Lệ Nhã không xác định hỏi.

Nói chuyện như thế này, sao mà nghe giống như là đang nói đùa thế!

Đây cũng quá ảo đúng không?

“Đương nhiên là chắc chắn rồi!”

Lưu Thái Lai lập tức gật đầu nói: “Nếu như tổng giám đốc Tần không tin, bây giờ tôi viết giấy đảm bảo!”

Nói xong, ông ta tiện tay lấy ra một cây bút máy và giấy ghi chép, viết một tờ giấy cam đoan đưa cho Tần Lệ Nhã, nói tiếp: “Ngày mai tổng giám đốc Tần trực tiếp phái người tới gặp mặt người của tôi là được rồi, thương lượng tiếp cụ thể quá trình hợp tác!”

Tần Lệ Nhã cầm tờ giấy ghi chép, lập tức kích động gật đầu nói: “Được! cảm ơn sự tin tưởng của chủ tịch Lưu!”

“Hợp tác lẫn nhau! Hợp tác cùng có lợi!” Lưu Thái Lai khách khí nói.

Nói xong, vội vàng tạm biệt với Tần Lệ Nhã sau đó rời đi.

Văn phòng lầu một.

Một mình Hà Thời Minh đang ngồi trong văn phòng cắn hạt dưa.

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên một thông báo tin nhắn.

Vẻ mặt Hà Thời Minh thích thú.

Hệ thống ban thưởng đến rồi!

Xem ra là chuyện của Tần Lệ Nhã và Lưu Thái Lai đã đàm phán thành công!

Nhưng mà, khi anh lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy nội dung ban thưởng lần này, trực tiếp trợn to hai mắt, kinh ngạc thốt lên một tiếng nói: “Cái này...”

Chỉ thấy ở trên màn hình điện thoại di động, hiện ra một thông báo.

[Chúc mừng ký chủ đã tham dự vào sự kiện bên trong tin tức của Tập đoàn Thái Lai, xét thấy biểu hiện rất tốt của ký chủ, hệ thống tặng một cao ốc thương nghiệp Long Đằng! Mời ký chủ nhấn vào nhận lấy!]

Nhìn thấy thông báo này, Hà Thời Minh đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cao ốc thương nghiệp Long Đằng?

Hệ thống ban thưởng?

Con mẹ nó!

Trực tiếp thưởng cho anh một cao ốc thương nghiệp?

Hơn nữa còn thưởng tòa nhà thương nghiệp Long Đằng?

Đây là cao ốc thương nghiệp nổi tiếng nhất Lâm An đó!

Có thể làm chủ xí nghiệp cao ốc thương nghiệp Long Đằng, toàn bộ đều là các công ty và xí nghiệp nổi tiếng ở thành phố Lâm An, rất nhiều người đã rất vẻ vàng khi có thể làm việc các xí nghiệp Long Đằng.

Thậm chí có thể nói, một nửa lãnh đạo Lâm An, đều tập trung bên trong tòa nhà thương nghiệp Long Đằng!

Phần thưởng này cũng quá ngon lành đúng không!

Giờ khắc này, Hà Thời Minh kích động thiếu chút nữa đã hô to một tiếng “Hệ thống quá đỉnh” rồi!

Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Tần Lệ Nhã mang theo vẻ mặt hưng phấn từ bên ngoài vọt tới.

Thành công rồi đúng không? Hà Thời Minh cười haha nói.

“Ừm!”

Tần Lệ Nhã vui vẻ chạy tới ôm Hà Thời Minh một cái.

Hà Thời Minh chỉ cảm thấy một làn gió thơm thổi tới, sau đó, ngực cũng có cảm giác giống như là có hai tảng đá mềm mại chạm vào, chạm đến tâm can của Hà Thời Minh run lên, cả người đều cảm thấy phiêu phiêu.

Con mẹ nó!

Cảm giác này...

Cảm giác hoàn toàn khác với lúc nhìn tấm ảnh kia!

Đúng lúc này, cạch.

Cửa mở ra.

Sau đó Lưu Văn Long từ bên ngoài đi vào, cười nói: “Cậu Hà, cậu... Á!

Nói xong, nhìn thấy một màn bên trong, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Con mẹ nó!

Cậu chủ nhỏ này vậy mà đang ôm Tần Lệ Nhã?

Ông chủ quá đỉnh!

Xem ra mình tới không đúng lúc rồi!

“Thật xin lỗi, tạm biệt!”

Nói xong, lại vội vàng chui ra ngoài.

Tần Lệ Nhã nhìn thấy Lưu Văn Long đến, vội vã buông Hà Thời Minh ra.

Hà Thời Minh: “...”

Họ Lưu này, xem ra, mau chóng bảo ông ta cút xéo đi thôi!

Người này, không giữ lại được nữa rồi!

“Thành công rồi! Lưu Thái Lai đã đồng ý hợp tác với tôi rồi!”

Lúc này, Tần Lệ Nhã kích động cầm tờ giấy ghi chú trong tay nói: “Hơn nữa còn trực tiếp viết cho tôi giấy bảo đảm, giống như là sợ tôi đổi ý vậy! Anh đã làm thế nào vậy? Đây cũng quá là lợi hại rồi đúng không?”

Hà Thời Minh vẫn chưa thỏa mãn mà nói: “Khiêm tốn, dựa vào phẩm hạnh mà thôi!”

Làm sao làm được ư?

Đương nhiên là uy hiếp rồi!

Bằng không Lưu Thái Lai sẽ ngoan ngoãn tuân theo ư?

Cho dù trong tay anh không có chứng cứ trực tiếp, nhưng Lưu Thái Lai lại không biết điều đó!

Ông ta không dám mạo hiểm.

Dù sao chuyện này liên quan đến chuyện hạnh phúc cả đời của ông ta, chỉ có thể dựa theo lời nói của Hà Thời Minh, hơn nữa còn không dám làm trái đi chút nào!

“Anh Hà khiêm tốn rồi!”

Gương mặt Tần Lệ Nhã vui vẻ đến đỏ bừng nói: “Hồi nãy lúc thấy Lưu Thái Lai, tôi còn có cảm giác sẽ không đàm phán được, kết quả tôi còn chưa kịp nói gì, ông ta đã chủ động muốn hợp tác với tôi! Anh Hà, thực sự là rất cảm ơn anh! Anh quả thực đã giúp cho tôi một chuyện rất lớn! Tôi cũng không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa!”

Hà Thời Minh ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không cần phải cảm ơn tôi thế nào đâu, ôm tôi một cái nữa là được rồi.”

“Hả?”

Lông mày Tần Lệ Nhã hơi nhíu lại nói: “Anh Hà vừa mới nói cái gì vậy?”

Hà Thời Minh vội vàng xua hai tay nói: “Không có gì, cô...”

Kết quả lời còn chưa dứt, Tần Lệ Nhã lại dang hai tay lần nữa, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Thời Minh, nói ra: “Ban nãy anh Hà nói là ôm thêm một cái nữa để bày tỏ sự cảm ơn đúng không?”

Cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng, ngửi được mùi thơm tỏa ra trên người Tần Lệ Nhã, trong đầu không khỏi hiện ra vóc dáng gợi cảm quyến rũ của Tần Lệ Nhã mà mình từng thấy trước đây, sau đó, xấu hổ...”

“Hả?”

Lúc này, Tần Lệ Nhã cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, nhướng mày, lập tức lùi về phía sau hai bước, dời tầm mắt xuống dưới.

Sau đó, sắc mặt của cô trong nháy mắt đỏ lên, vội vàng xoay người sang bên cạnh nói: “Anh Hà, anh...”

Cô ôm Hà Thời Minh, thật sự là hoàn toàn tin tưởng và muốn bày tỏ lời cảm ơn với anh!

Dù sao đây đã là lần thứ ba Hà Thời Minh giúp cô, với lại những chuyện này cũng là những chuyện lớn đủ để thay đổi cuộc sống cô, mà cô lại không thể báo đáp, sau đó nghe thấy Hà Thời Minh nói ôm một cái, cô lập tức đi qua ôm anh một cái.

Ai có thể nghĩ tới, cũng chỉ ôm một cái đơn giản như vậy, Hà Thời Minh vậy mà lại có phản ứng lớn như vậy?

Cái tên này hoả khí cũng quá mạnh rồi đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.