Editor: Song Hoạ
_____________
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Dù sao việc này cũng không gây trở ngại cho sự phán đoán của Chu Thừa về lời chưa kịp nói hết của cô, cô đã đợi ở rạp chiếu phim suốt mấy tiếng đồng hồ, điện thoại phỏng chừng hết pin.
Chu Thừa thử gọi lại, quả nhiên từ trong di động vang lên tiếng nói quen thuộc từ tổng đài.
Điện thoại có thể đã tự động tắt nguồn.
Nhìn cuộc trò chuyện đã bị cắt đứt kia, Chu Thừa một chân sủy ở cái bàn trên đùi.
Đời trước hắn nhất định thiếu nợ cô mà!
Rạp chiếu phim Hải Thiên ước chừng cũng chỉ cách tiểu khu của Chu Thừa khoảng mười lăm phút lộ trình, thế nhưng Chu Thừa vẫn gọi xe đến.
Đêm đã khuya, hầu hết các thang máy trong khu trung tâm thương mại này đều đã ngừng vận hành, chỉ còn mỗi thang máy bên cạnh rạp vẫn còn hoạt động phục vụ khán giả xem suất sau 0 giờ.
Chu Thừa đi vòng đến bên này, rạp chiếu phim im ắng, chỉ có năm sáu người an tĩnh ngồi chơi di động ở khu chờ.
Trong đó có ba nam nhân, đều ăn mặc ngắn tay, Chu Thừa liếc mắt qua nhìn một, phát hiện trong đó thực sự có một vị có hình xăm màu đen trên cánh tay.
Nhưng chủ nhân của hình xăm này lại nhỏ nhỏ gầy gầy, tựa hồ cũng không có cảm giác gì có thể khiến người khác liên tưởng đến hai chữ nguy hiểm.
Chu Thừa nhìn chằm chằm đối phương vài lần.
Tên xăm hình bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, ngẩng đầu lên, liền thấy phía trước có một nam sinh mặc một thân quần áo vận động màu đen ăn mặc gọn gàng.
Trên gương mặt lạnh lùng của nam sinh kia, hãy còn vương vài phần trẻ con, ngây thơ của thiếu niên, nhưng cánh tay lộ ra bên ngoài của hắn cùng hai chân kia lại đầu cơ bắp, cân xứng tràn ngập lực lượng, chính là loại hình mà nam nhân nhỏ gầy hâm mộ nhất.
Ai ngờ khi sinh ra liền lùn hơn mọi người một cái đầu cơ chứ?
Làm một nam nhân, nam xăm hình vẫn luôn hy vọng chính mình có thể lại "dài ra", cao thêm ít nhất mười centimet, nhưng mà theo thời gian chậm rãi trôi qua, ba mươi tuổi rồi thân hình hắn vẫn cứ duy trì thể trạng như lúc học đại học, đến nỗi cơ bắp mà hắn đam mê, dẫu có kì vòng cơ bắp trở nên cường tráng mạnh mẽ, cuối cùng hắn vẫn chẳng có đủ quyết tâm.
Yên lặng mà thưởng thức xong thân thể thanh xuân cường kiến chắc khoẻ của nam sinh, nam hình xăm lại nhìn lên phía trên, liền đối mặt với ánh mắt sắc bén mà không có chút hảo ý nào của thiếu niên.
Nam hình xăm ngó trái ngó phải, rốt cuộc xác định được đối phương thật sự chính là đang nhìn hắn.
Nam xăm mình bắt đầu hoảng hốt, hắn có quen biết gì với vị thiếu niên này sao?
Chu Thừa căn cứ vào ánh mắt của nam xăm hình, tròng lòng đã có chút phán đoán, có lẽ là tên xăm mình trong lời nói của Béo nha đầu là một người khác, hoặc chính là do Béo nha đầu lừa dối hắn.
Nếu là vế sau, Chu Thừa quyết định sẽ cho Béo nha đầu hiết rõ kết cục khi trêu chọc hắn.
Thu hồi tầm mắt, Chu Thừa đi về phía nhà vệ sinh của rạp chiếu phim.
Hắn đã từng đến đây xem phim, cũng biết rạp chiếu phim có ba buồng vệ sinh.
Đứng ở cửa buồng vệ sinh thứ nhất, nơi dành cho nữ giới, Chu Thừa lạnh lùng mà gọi "Lâm Vãn".
Hô hai tiếng, đợi hai phút, không có người nào đáp lại.
Chu Thừa liền tiếp tục đi đến huồng vệ sinh thứ hai.
Sau khi get kĩ năng lẳng lơ "Điện thoại hết pin", gọi một tiếng cho Chu Thừa, Lâm Vãn lót mấy tấm khăn giấy lên bồn cầu, an vị ngồi thưởng thức tác phẩm bé thỏ bông hồng tai dài mà cô đã gấp được thành công sau n lần nếm trải thất bại.
Cảm tạ cửa hàng chất lương phục vụ tốt, hậu cần chu đáo, nên hơn mười phút đồng hồ ngồi chờ trong buồng vệ sinh Lâm Vãn dường như cũng chẳng cản thấy đây là điều gì quá khó khăn đến mức không thể chịu đựng được.
"Lâm Vãn!"
Buồng vệ sinh trống vắng đột nhiên vang lên tên của mình, Lâm Vãn hoảng sợ, sau đó lại chợt nhận raddaya là thanh âm của giáo bá, Lâm Vãn cao hứng nhảy dựng lên!
Không uổng công cô ngây ngốc đợi ở đây từ 7 giờ, giáo bá cuối cùng cũng xuất hiện!
"Chu Thừa!" Lâm Vãn một bên nhanh chóng thu thập đồ đạc, một bên kích động mà đáp lại.
Cư nhiên thật sự ở buồng vệ sinh.
Chu Thừa nhấp môi, thối lui ra bên ngoài cửa lớn của nhà vệ sinh.
Suy đoán từ góc đội của diễn viên, Lâm Vãn lún này nên có phản ứng gì đó, vì thế, một phút đồng hồ sau, Lâm Vãn nhanh chóng xoa đỏ mắt, lại hung hăng nhéo một cái thật chuẩn lên đùi, sau đó nước mắt lưng tròng mà lao ra buồng vệ sinh, nhìn đến thần sắc âm trầm của giáo bá đang đứng ngoài cửa, Lâm Vãn trực tiếp hướng đến lòng ngực hắn nhào tới.
Chu Thừa:......
Hắn đương nhiên nhanh chóng né sang bên cạnh.
Lâm Vãn không đạt được mục tiêu, lại thiếu chút nữa đụng vào tường phía đối diện.
Cô cắn môi, vô cùng uỷ khuất mà nhìn về phía Chu Thừa, đôi mắt to tròn tràn đầy u oán.
Đập vào mắt Ch Thừa chính là đôi mắt lóng lánh đầy hơi nước, lại có chút mịt mờ của Béo muội.
Sau đó hắn mới chú ý tới, Béo nha đầu cư nhiên mặc một bộ váy liền thân mà đen, lộ vai, làn váy cách đầu gối một khoảng lớn.
Sàn nhà cùng tường gạch ở nơi đây đều là màu tối, Béo nha đầu lại mặc loại trang phục này, bả vãi trắng nõn cùng cặp đùi thon gọn kia liền phá lệ chói mắt.
"Mặc thành như vậy cô còn dám một mình ở nơi hỗn tạp này?" Chu Thừa nhịn không được mắng.
Lâm Vãn cúi đầu, đáng thương vô cùng mà biện giải: "Chúng ta lần đầu tiên hẹn hò, tớ muốn trang điểm thật xinh đẹp."
Chu Thừa: Ai mẹ nó cùng cô hẹn hò?
Hắn lạnh giọng cường điệu: "Tôi lại đây, không phải lo sợ cậu xảy ra chuyện, mà là sợ cậu xảy ra chuyện gì phiền phức, sau đó cảnh sát lại đến làm phiền tôi."
Lâm Vãn cúi đầy nhìn giỏ xách màu trắng tinh xảo trong tay mình, ngay cả một chữ cũng không tin, giáo bá đối với cô khẳng định đã có một chút động tâm.
Thế nhưng Lâm Vãn vẫn tiếp tục gục đầu xuống, một bộ dạng cái gì cũng đều nghe theo lời giáo bá.
"Người nọ ở đâu?" Chu Thừa nhìn về phía khu chờ đợi.
Lâm Vãn nghĩ mà sợ lại lắc đầu: "Tớ không biết, hắn vẫn luôn đuổi theo tớ, tớ liền trốn đi."
Chu Thừa liếc nhìn cô một cái, sau đó bước vội đến khu chờ đợi.
Lâm Vãn như cái đuôi nhỏ, gắt gao đi theo phía sau hắn.
"Là hắn sao?" Chu Thừa chỉ chỉ tên xăm hình nhỏ gầy kia.
Chu Thừa chỉ chỉ nam xăm hình nhỏ gầy lúc nãy.
Lâm Vãn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là suối nguồn cảm hứng lúc nãy của cô, liền lắc đầu, Lâm Vãn sợ hãi mà tìm một vòng, không quá xác định mà nói với Chu Thừa: "Giống như, giống như đã đi rồi."
Chu Thừa càng thêm hoài nghi do cô giả vờ.
Hắn xoay người, đi đến cuối đường là cửa ra về của rạp chiếu phim.
Lâm Vãn tiếp tục đi theo hắn.
Trong thang máy, Lâm Vãn ngửa đầu nhìn Chu Thừa, Chu Thừa lại mặt vô biểu tình, thờ ơ mà nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Tới lầu một, hai người một trước một sau bước ra thang máy.
Vào giờ này, cú đêm bên ngoài cũng chẳng còn nhiều lắm.
Nơi đây ban ngày thường xuyên kẹt xe, bây giờ cách thật lâu mới có thể nhìn thấy một chiếc xe chạy qua.
Chu Thừa một tay cắm vào túi tiền, đưa lưng về phía Lâm Vãn đang đứng ở đường cái bên cạnh: "Gọi xe đi, tôi đưa cậu về nhà."
Lâm Vãn cúi đầu khóc: "Ba mẹ tớ cho rằng tớ đến nhà Hà Miêu chơi, hiện tại tớ mặc thành như vậy trở về, còn không phải sẽ bị bọn họ đánh chết sao."
Chu Thừa bực bội mà chuyển bật lửa: "Vậy đưa cậu đến nhà Hà Miêu."
Lâm Vãn vẫn khóc: "Nửa đêm nửa hôm, tớ ăn mặc như vậy đi đến nhà Hà Miêu, ba mẹ cậu ấy sẽ nghĩ gì cơ chứ?"
Chu Thừa quay đầu lại, ánh mắt châm chọc mà đảo qua hai đầu vai nõn nà cùng với cái đùi trắng trẻo lớn mật bại lộ ra bên ngoài của cô: "Cậu cũng biết mặc thành như vậy không thể nào gặp người khác à?"
Lâm Vãn cắn môi, đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn, dường như có chút thẹn thùng lại có phần thoả mãn mà nói: " Tớ cố ý mặc như vậy cho cậu xem đó, cậu đã đến rồi, thật sự xem như không uổng công."
Bóng tối trảu dài trên con đường, ở địa phương ơi ánh trăng ánh đèn đều chẳng chiếu tới, có một cô gái trẻ tuổi, tràn ngập hơi thở thanh xuân, bộ dạng ngoan hiền đứng khép hai chân lại, thế nhưng lời nói lớn mật cùng kích thúch thị giác mãnh liệt kia, như một dòng điện đánh trúng vào đại não Chu Thừa, lại đột nhiệt truyền xuống bụng nhỏ.
Có ước chừng ba giây, giáo bá dường như đã quên chuyển động bật lửa trong tay hắn.
__ Thứ bảy, 16/11/2019 __