Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Thôn Đại Biệt, tỉnh Quảng Đông là một vùng núi xa xôi.
Đi xe ô tô từ Thâm Quyến đến thôn Đại Biệt cần phải mất mấy giờ.
Bà chủ nhà đích thân lái xe nhà mình ra chở Vương Bình và thím Chu tới thôn Đại Biệt.
"Thím Chu, những thứ cháu nói thím mang tới, thím đã mang tới đủ chưa?"
"Đã mang đến, đã mang đến."
Trên xe, thím Chu vội vã lấy một chồng tiền mặt từ trong túi xách ra, tròn hai chục ngàn nguyên.
Bà ấy vội vã đưa cho Vương Bình.
Thím Chu tới từ vùng núi xa xôi, không hiểu Alipay gì cả, cho nên thím ấy chỉ có thể chi trả bằng tiền mặt.
Thấy thế, Vương Bình dở khóc dở cười.
"Thím Chu, không phải cháu nói tiền, ngày hôm qua cháu đã nói thím chuẩn bị bùa giấy cho cháu."
Tuy nói vậy, nhưng Vương Bình vẫn vươn tay nhận lấy tiền mặt, đặt vào trong túi đeo lưng của mình.
"Ah ah, cậu nói bùa giấy sao? Tôi có mang. Vương Bình đạo trưởng, cậu xem loại này có được không? Hôm qua tôi đã tới đạo quan lấy về đấy."
Thím Chu lấy ra tầm tấm giấy vàng vẽ những nét như gà bới.
Loại bùa giấy này gần giống như lá bùa Lâm Chính Anh đã xài trong series phim Lâm Chính Anh.
Tiếp nhận lá bùa, Vương Bình thuận miệng lẩm bẩm vài tiếng người ta nghe không hiểu.
"Amarni bắc bắc oanh!"
Điểm thuộc tính -1, điểm thuộc tính -1...
Thím Chu và bà chủ nhà chấn động, trừng to mắt.
Lá bùa nhìn như bình thường kia trôi nổi trên tay Vương Bình, hiện ra ánh sáng yếu ớt.
Cũng tại lúc này, chữ như gà bới trên lá bùa bay ra khỏi lá bùa, đan vào dây dưa lẫn nhau, một lần nữa hóa thành ký hiệu thần bí in vết trên lá bùa.
Vương Bình cầm năm lá bùa đã được gia trì thuộc tính trong tay, đưa hai tấm trong đó cho thím Chu và bà chủ nhà.
"Hai người một người một tấm, nhớ cất kỹ, coi nó như bùa hộ mệnh."
"Tốt, tốt."
"Vương Bình đạo trưởng, cậu thật lợi hại, có cậu ở đây, thôn Đại Biệt được cứu rồi, thật tốt quá!"
Đối với chiêu thức Vương Bình vừa triển lộ ra, bà chủ nhà và thím Chu đều giật mình, trái tim như nhảy ra khỏi cổ họng.
Trong mắt bọn họ, đó có thể so với kỳ tích của thần minh.
Dọc theo đường đi, vẻ mặt của bà chủ nhà và thím Chu vẫn luôn thắt chặt.
Hiển nhiên, bọn họ rất lo lắng cho thôn Đại Biệt, mà đối với chuyện Vương Bình có thể đuổi quỷ hay không, bọn họ cũng nửa tin nửa ngờ.
Vương Bình cảm thấy bản thân cần phải bộc lộ tài năng.
Bởi vì nếu ngay cả hai người này cũng không tin, đừng mong đám thôn dân khác trong thôn Đại Biệt tin tưởng.
Nói cho cùng, Vương Bình cũng quá trẻ tuổi, thật sự không có chút dáng dấp của đạo trưởng hàng yêu phục ma trong truyền thuyết.
Trong ấn tượng của mọi người, đạo trưởng hàng yêu phục ma tối thiểu cũng phải có bộ dạng giống như Lâm Chính Anh vậy. Khuôn mặt cương trực công chính, tản ra khí tức không giận tự uy, càng mơ hồ lộ ra một loại cảm giác thế ngoại cao nhân.
Chỉ có điều chiêu thức vừa rồi của Vương Bình đã triệt để khiến bà chủ nhà và thím Chu ngừng khẩn trương.
...
Chu Nhị Đản là thanh niên được sinh ra và lớn lên ở thôn Đại Biệt.
Hắn ta là một thanh niên bất học vô thuật, mấy năm trước hắn ta rời khỏi thôn Đại Biệt, tuyên bố với cha mẹ và người trong thôn rằng bản thân sẽ ra ngoài dốc sức gây dựng sự nghiệp.
Trên thực tế, mấy năm ra ngoài này, Chu Nhị Đản nào có dốc sức làm lụng, mỗi ngày hắn ta chỉ biết lừa đảo gian lận, càng bị nghiện bài bạc, thua tới không còn một đồng.
Mấy ngày hôm trước, Chu Nhị Đản bị chủ nợ đòi nợ, tóm gọn.
Mắt thấy bản thân sắp bị đánh chết, cha mẹ Chu Nhị Đản gọi điện thoại tới nói thôn Đại Biệt có quỷ gây sự, hỏi Chu Nhị Đản xem hắn ta có biết cao nhân gì không, mời cao nhân tới đuổi quỷ. Về phần thù lao, nếu có thể đuổi quỷ thì dễ nói chuyện rồi.
Nghe được chuyện này, Chu Nhị Đản nảy sinh ý đồ, cầu chủ nợ đừng đánh, hắn ta tự có biện pháp trả tiền.
Về phần biện pháp của hắn ta, đó chính là khiến chủ nợ sắm vai cao nhân đuổi quỷ, đi tới thôn Đại Biệt với hắn ta.
Đến lúc đó chủ nợ chỉ cần làm bộ hoàn thành việc đuổi quỷ, lấy tiền về là được.
Tuy rằng Chu Nhị Đản lớn lên ở nông thôn, thế nhưng hắn ta đã đi học vài năm, càng là người từng tới thành phố lớn. Từ nhỏ hắn ta đã lớn gan, cho nên hắn ta không tin chuyện thôn Đại Biệt có ma quái.
Hắn ta kết luận đám thôn dân thôn Đại Biệt chỉ nghi thần nghi quỷ, tự mình hù dọa mình.
Hôm sau, Chu Nhị Đản lập tức dẫn theo chủ nợ giả trang thành thế ngoại cao nhân đến thôn.
Đừng nói, so với Vương Bình, vị chủ nợ này thoạt nhìn càng giống cao nhân đắc đạo hơn.
Một thân đạo bào cộng thêm hàng râu mép, cùng với dáng dấp bình thường đã hung hãn, có loại cảm giác không giận tự uy.
Chu Nhị Đản nói cho thôn dân và cha mẹ, cao nhân đắc đạo này rất lợi hại, hắn ta đã từng tận mắt nhìn thấy cao nhân đắc đạo giết quỷ, chỉ có điều chi phí để mời cao nhân rất đắt, cần phải có hai chục ngàn mới được.
Đám thôn dân đã sớm sợ hãi, đâu quản gì mà tiền nhiều tiền ít.
Chỉ cần có thể đuổi quỷ, hai chục ngàn chỉ là vấn đề nhỏ.
Chủ nợ cầm được tiền, vô cùng vui vẻ, rất hài lòng liếc nhìn Chu Nhị Đản.
Diễn trò phải làm nguyên bộ, chủ nợ cầm tiền rồi cũng không vội đi, mà chỉ kêu thôn dân bày pháp đàn, hắn ta muốn làm một tràng pháp sự.
Ban đêm, màn đêm buông xuống.
Đám thôn dân thôn Đại Biệt đóng chặt cửa nhà, mỗi nhà còn treo một con gà ở ngoài cửa.
Tin đồn, gà chính là điềm lành, gà gáy đại biểu cho trời sáng, có tác dụng kinh sợ quỷ quái.
Chủ nợ và Chu Nhị Đản ở bên trong một căn nhà nát đầu thôn.
Căn nhà nát này rất đơn sơ, mái nhà gỗ đã thủng lổ, gió đêm thổi qua vù vù rung động, vô cùng lạnh lẽo.
Rõ ràng là ngày hè, nhưng ban đêm ở thôn Đại Biệt lại phá lệ lạnh lẽo.
"Lão đại, tôi bị đau bụng, tôi kéo vệ sinh một lát." Chu Nhị Đản liếc nhìn ba chiếc quan tài bên trong căn phòng nát, quay qua nhìn chủ nợ đang làm lễ cúng, nói.
"Đi thôi đi thôi, lười đồ như mày cứt đái nhiều." Chủ nợ mất kiên nhẫn xua tay.
Vừa nói, chủ nợ vừa nắm đạo bào thật chặt, phàn nàn nói.
"Con mẹ nó, vì sao thôn Đại Biệt này lại lạnh như thế? Sớm biết vậy tao đã mặc nhiều áo bên trong một chút."
Thôn Đại Biệt liên tục có người chết, căn nhà nát phía sau chủ nợ là nơi thôn dân cất giữ thi thể, trong mỗi quan tài đều có một người chết.
Xoay người lại liếc nhìn quan tài trong căn nhà nát sau lưng, từ tầm mắt hắn ta nhìn lại, có thể mơ hồ thấy được trong quan tài có người chết đang nằm.
Mặt người chết tái nhợt, trên cổ có vết cắt dữ tợn.
Gió đêm thổi qua, chủ nợ rùng mình, nghĩ thầm bản thân phải tranh thủ thời gian tùy tiện mân mê, sau đó lại giả bộ đã làm xong lễ cúng bái, chuồn đi ngủ.
"Sao ngươi bắc bắc oanh!"
Chủ nợ khoa tay múa chân, bắt đầu làm lễ cúng.
Đột nhiên!
Theo một trận gió thổi qua, ngọn nến trên pháp đàn tắt thui, chung quanh lập tức trở nên hôn ám, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt do trăng chiếu rọi xuống.
Chủ nợ mắng một tiếng gió chết tiệt, sau đó lại lấy bật lửa ra, định đi châm nến.
Khi lửa trên bật lửa xuất hiện, đang sắp tiếp xúc với ngọn nến.
Tí tách, tí tách...
Trong màn đêm yên tĩnh này, từng tiếng tí tách như giọt nước mưa rơi xuống truyền đến từ phía sau.
Chủ nợ sửng sốt, vô thức xoay người nhìn về phía sau, tự dưng cảm thấy tê cả da đầu!
Thi thể trong ba chiếc quan tài đã biến mất, không thấy đâu nữa.
Trong quan tài trống trơn, lờ mờ có thể nhìn thấy vết hằn trong quan tài, đó là do thi thể nằm xuống lưu lại dấu vết.
Hiện tại dấu hằn vẫn còn đó, nhưng thi thể đã không thấy đâu.
Đúng lúc này.
Chủ nợ lại một lần nữa nghe được tiếng nước mưa rơi xuống, rất rõ ràng.
Tí tách... Tí tách...
...