Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Trong cơ thể anh em Trương Hạo có một hơi thở, giống như một đám lửa, chí cương chí dương.
Nếu không phải trong cơ thể Vương Bình có thần thú Bạch Trạch, người bình thường vốn không phát hiện ra được.
Bạch Trạch là điềm lành trời sinh, là khắc tinh của tất cả âm tà, có khí thế ngay thẳng chính trực thuần chân nhất thế gian, thuộc về thần thú chí dương chí cương.
Vương Bình liếc một cái đã có thể nhìn thấu, trong lòng hơi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên trừ bản thân ra, hắn gặp được người khác hẳn với người thường.
Trong lòng hán có một tia suy đoán...
Không giống với Vương Bình, anh em Trương Hạo không nhìn ra Vương Bình có bất cứ dị thường nào, hệt như người thường.
Tuy rằng bọn họ không nhìn ra gì, thế nhưng trực giác bén nhạy của anh em Trương Hạo tự nói cho bọn họ, Vương Bình không đơn giản.
Sợ rằng thực lực của hắn còn ở trên bọn họ.
Chỉ có như vậy bọn họ mới không phát giác ra dương lực của Vương Bình.
Trương Hạo đang nghiêm nghị, lại cười nói.
"Là chúng tôi mạo muội, vương Bình tiên sinh đừng hiểu lầm, chúng tôi thật sự đến để giao dịch với cậu, không phải cậu muốn đao mổ heo sao? Chúng tôi có, hơn nữa chúng tôi còn có một thanh Trảm Mã Đao của một vị tướng quân cuối triều Minh, nếu cậu muốn chúng tôi có thể bán cho cậu."
Nói đến đây, hắn ta lại liếc nhìn Sở Lỵ Lỵ, sau đó lại nhìn kỹ Vương Bình nói.
"Chúng tôi có thể bán cho cậu với giá 10 vạn, chỉ có điều chúng tôi hy vọng Vương Bình tiên sinh có thể trả lời một vấn đề của chúng tôi."
"Bùa hộ mệnh?" Vương Bình nói thẳng.
Trương Hạo nghẹn lời.
"Đúng vậy, bùa hộ mệnh, ngày ấy khi Sở Lỵ Lỵ tới tìm em gái tôi hỏi thăm đao mổ heo, vừa lúc em gái tôi nhìn thấy bùa hộ mệnh trên người Sở Lỵ Lỵ, không nghĩ tới đó lại là Tử Lôi Phù thất truyền đã lâu. Chúng tôi rất tò mò, rốt cuộc là vị cao nhân nào có được Tử Lôi Phù."
"Vương Bình tiên sinh đừng thấy lạ, chúng tôi không phải vì Tử Lôi Phù của cậu mà đến, chúng tôi chỉ muốn gặp người sở hữu Tử Lôi Phù một lần, nếu trong phạm vi cho phép, cậu có thể nói cho chúng tôi biết cậu lấy được Tử Lôi Phù từ nơi nào không?"
"Cậu không nói cũng không sao, chúng tôi vẫn sẽ bán đao cho cậu, coi như là kết một thiện duyên."
Sắc mặt Sở Lỵ Lỵ khẽ biến, Trương Hạo nói nhiều như vậy, nếu mình vẫn không rõ là chuyện gì xảy ra, vậy thật có lỗi với một thân đồng phục cảnh sát của chính mình.
"Nghiên Nghiên, không phải hai người cũng là đạo sĩ đấy chứ?" Sở Lỵ Lỵ hỏi.
Sau khi thấy quỷ quái, Sở Lỵ Lỵ đã lên internet điều tra rất nhiều tư liệu, cũng hiểu được rất nhiều.
Trương Hạo biết được quá nhiều thứ, hơn nữa hắn ta còn có vẻ rất bình tĩnh.
Tám chín phần mười anh em Trương Hạo cũng là đạo sĩ trong truyền thuyết.
Trương Nghiên cười hì hì, kéo tay Sở Lỵ Lỵ.
"Lỵ Lỵ, Lỵ Lỵ, không nghĩ tới cậu lại biết nhiều như vậy. Trước đây mình không nói cho cậu những thứ này vì cậu là người thường, nhưng bây giờ không giống xưa nữa, hình như cậu đã biết được rất nhiều sự kiện thần quái từ trong miệng vị Vương Bình tiên sinh này, cậu không được giận mình đâu đấy."
Sở Lỵ Lỵ dở khóc dở cười.
Từ sau khi tiếp xúc tới sự kiện linh dị, không giây phút nào cô ấy không muốn dò xét hiểu biết càng nhiều hơn.
Không nghĩ tới bạn nối khố của mình lại là người trong cuộc, thế mà bản thân mình còn chẳng hay biết gì, đau khổ truy tầm.
Trương Hạo cầm lấy hộp gỗ hình chữ nhật bên cạnh, đặt lên bàn.
Hộp gỗ hình chữ nhật dài 1m5, toàn thân hộp gỗ màu đen, có dán giấy niêm phong.
"Tôi nghĩ có Trảm Mã Đao này rồi, Vương Bình tiên sinh sẽ không cần đao mổ heo nữa. Sát khí sát sinh của Trảm Mã đao đặc hơn đao mổ heo nhiều lắm."
Thân là người trong cuộc, bọn họ hiểu Vương Bình mua đao mổ heo để làm gì, có lẽ là dùng để chế tạo thành pháp khí.
Bởi vì loại đao sát sinh này là thứ có thể khiến quỷ quái bị tổn thương nhiều nhất.
Chẳng qua hiện nay rất ít người dùng loại vật sát sinh này làm pháp khí.
Bây giờ là thời đại pháp trị, quản chế đao cụ khá chặt chẽ, không thể tùy tiện mang đao ra đường.
Mặc dù bọn họ rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao Vương Bình lại dùng loại pháp khí cổ xưa này, nhưng nghĩ tới Vương Bình còn có cả Tử Lôi Phù, có lẽ từ đầu đến cuối Vương Bình còn có truyền thừa cổ xưa gì đó cũng không chừng.
Quả thật có một số truyền thừa, còn bảo lưu lấy phương thức cổ xưa.
Tiếp nhận hộp gỗ hình chữ nhật, xoa hộp dài, hai tròng mắt Vương Bình bắn ra tinh mang.
"Đao tốt!"
Cho dù không mở hộp, Vương Bình vẫn có thể cảm thụ được trong hộp dài có sát khí vô tận, giống như có sông máu cuồn cuộn.
Thấy cử động của Vương Bình, trong mắt anh em Trương Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không mở hộp đã có thể cảm thụ được sát khí của Trảm Mã Đao bên trong hộp?
Phải biết rằng, giấy niêm phong hộp dài cũng không phải vật trang trí, nó có thể hoàn mỹ phong ấn sát khí của Trảm Mã Đao, khiến nó không bị thoát ra khỏi hộp, vậy mà Vương Bình vẫn có thể cảm nhận được.
Có thể tưởng tượng thực lực của hắn mạnh mẽ tới cỡ nào.
Lập tức, vẻ mặt hai người nhìn về phía Vương Bình đã có biến hóa, nhiều hơn một tia kính ý.
Người này mạnh mẽ hơn bọn họ nhiều.
"Vương Bình tiên sinh thật lợi hại, không nghĩ tới ngoài hộp có giấy niêm phong sát khí nhưng cậu vẫn có thể cảm ứng được sát khí của Trảm Mã Đao."
"Nếu đã giao dịch đồ vật, không biết Vương Bình tiên sinh có thể nói một chút về Tử Lôi Phù không?"
Trương Hạo nói đến đây, Trương Nghiên đã đâm đâm cánh tay Trương Hạo, nháy mắt với Trương Hạo.
"Anh."
Trương Hạo ngầm hiểu, vội vàng nói.
"Mạo muội, trước khi hỏi chuyện chúng tôi nên giới thiệu trước mới đúng, anh em chúng ta đến từ nhất mạch Trương Thiên Sư Long Hổ Sơn, dựa theo cách nói của Vương Bình tiên sinh, chúng tôi lăn lộn đạo Long Hổ Sơn."
Long Hổ Sơn? Họ Trương?
Lông mày Vương Bình hơi nhướng lên, cho dù là kẻ ngốc cũng hiểu thân phận của bọn họ.
Khác với một người giả mạo thế gia đạo sĩ truyền thừa 8000 năm như hắn.
Hai người này là đạo sĩ chính thống, đạo sĩ chân chính, lai lịch rất lớn!
Là Trương Thiên Sư Long Hổ Sơn trong truyền thuyết.
Thì ra cổ nhân thật không lừa ta, Trương Thiên Sư thật sự là đạo sĩ, đạo sĩ hàng yêu phục ma!
Hắn không hề cảm thấy Trương Hạo lừa hắn.
Bởi vì ngôn hành cử chỉ của Trương Hạo rất có tu dưỡng, chỉ người có xuất thân cao quý mới có thể có tu dưỡng như thế, từ khi sinh ra đã có khí chất này, không phải loại bồi dưỡng sau khi sinh ra.
Hơn nữa, trên người hai người quang minh lẫm liệt, không phải đường ngang ngõ tắt gì.
"Chuyện Tử Lôi Phù tôi không thể trả lời, tôi đi trước."
Vương Bình lạnh nhạt đứng dậy, cầm lấy hộp gỗ hình chữ nhật, muốn rời khỏi.
Thời khắc này Vương Bình khiến người ta cảm thấy hắn rất giống thế ngoại cao nhân, trầm tĩnh ít nói, người ngoan không nói nhiều.
Hắn thật sự không muốn dính líu quan hệ gì với hai người.
Bởi vì hai người bọn họ được sinh ra một cách vô cùng đường hoàng chính thống, Vương Bình lại không phải, hắn là giả mạo.
Nếu chỉ là vậy, Vương Bình còn không cảm thấy gì, cùng lắm thì đánh nhau.
Quan trọng nhất là nha đầu ngốc Sở Lỵ Lỵ này còn tin tưởng mình là lão đạo sĩ tới từ cổ gia tộc truyền thừa tám ngàn năm.
Tình huống hiện tại, làm ra một so sánh đơn giản.
Vương Bình là một con sói lẫn vào đám chó Husky.
Ngộ nhỡ Sở Lỵ Lỵ nói thân phận của mình với Trương Nghiên, anh em Trương Nghiên có xuất thân chính thống nhất định sẽ có thể nhìn thấu lời nói dối này.
Đến lúc đó Sở Lỵ Lỵ biết được chân tướng...
Chỉ nghĩ tới đây, Vương Bình đã cảm thấy lạnh cả lưng, hắn sẽ bị Sở Lỵ Lỵ bóp chết.
Thừa dịp chó Husky còn chưa phát hiện ra con sói, Vương Bình phải mau chóng lôi kéo Sở Lỵ Lỵ rời khỏi, còn phải tìm cơ hội cường điệu với Sở Lỵ Lỵ một chút.
Cổ gia tộc đạo sĩ của mình không thích xuất thế, cho nên ngàn vạn lần chớ nói với bất kỳ người nào về thân phận của mình.
Cùng lúc đó.
Sở Lỵ Lỵ bị Vương Bình kéo lên rời khỏi, vẻ mặt bất mãn và ngơ ngác.
Đi gấp gáp như vậy làm gì? Vất vả lắm mới gặp phải người đồng đạo, không phải hai bên nên trò chuyện nhiều một chút sao.
Bình thường tên Vương Bát Bình anh nói còn nhiều hơn người ta đánh rắm, vì sao hôm nay anh phải giả ra bộ dáng cao thâm khó lường như thế.
Tôi đều còn chưa kịp khoe khoang với Nghiên Nghiên đâu, khoe khoang sự lợi hại của Vương Bình.