Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 12: Ta Gặp Được Tiên Nhân Rồi




Đoạn đường sau đó, từng cơn đau nhức cực điểm thời thời khắc khắc nhắc nhở Vương Nhị phải chú ý, chú ý. Rốt cục, đội ngũ cũng đi tới con sông nhỏ trước Thạch Đầu lâm.

Vương Nhị không thể chờ đợi được nữa, hắn vọt đến bờ sông, bắt đầu rửa miệng vết thương. Bộ khoái trong đội ngũ thấy vậy đều che miệng cười trộm.

Bọn họ đã từng gặp tên xui xẻo, nhưng xui xẻo như vậy quả là văn sở vị văn nha.

- Tiểu Trầm, phía trước là Thạch Đầu lâm, bình thường không có ai vào đó. Nếu bọn họ thật sự muốn động thủ, chắc chắn sẽ chọn chỗ này, nhưng trong Thạch Đầu lâm có rất nhiều bụi gai sinh trưởng, ngựa không chạy nhanh được, vì vậy, ngươi nếu nhanh chân chắc chắn có thể chạy thoát.

- Nếu như đào thoát thành công, chớ nghĩ đến báo thù, hảo hảo mà sống, hiểu chưa?

Phu phụ Trần Sơn không có tâm tư để ý đến Vương Nhị. Thạch Đầu lâm là nơi như thế nào, bọn họ đều tinh tường. Chu bộ khoái muốn đi vào đó, sở dĩ bọn họ không dị nghị là vì trong rừng, cơ hội đào thoát của Trần Trầm sẽ cao hơn.

Nếu là bên ngoài, muốn chạy, nhi tử phải đoạt ngựa, thế nhưng ngựa đâu phải muốn đoạt là đoạt?

- Cha, nương, đừng lo lắng, không có việc gì đâu, các ngươi cứ chờ xem là được.

Trần Trần an ủi, đống thời nhìn về phía Vương Nhị đang rửa miệng vết thương cạnh bờ sông, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.

Một lát sau.

Rốt cuộc Vương Nhị cũng rửa xong, lúc trở về, hắn dùng ánh mắt âm độc nhìn Trần Trầm.

Trong lúc rửa vết thương, hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện mình bị thương có liên quan đến tiểu tử này.

Nếu không phải hắn ta rãnh rỗi chạy loạn thì sao hắn phải chịu tội thế này?

Nếu như đã đến Thạch Đầu lâm, hắn cũng không muốn nhịn nữa, dứt khoát dùng khẩu hình mồm nói với Trần Trầm:

- Ngươi nhất định phải chết!

Nói xong còn nhe răng cười dữ tợn.

Trần Trầm làm bộ không phát hiện, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, vẻ mặt thích ý, cứ như là đang đi du ngoạn vậy. Cái này càng khiến Vương Nhị thêm tức giận.

- Vương quản gia, không có việc gì nữa thì chúng ta mau đi thôi!

Chu bộ khoái đi phía trước đội ngũ nhấn mạnh từng chữ, hiển nhiên muốn ám chỉ điều gì đó.

Vương quản gia gật gật đầu, nhanh chân đi theo sau.

Thụ qua giáo huấn, hắn không chỉ không thoát ly đội ngũ, còn hận không thể dúi đầu xuống đất, mỗi một bước đi đều quan sát cẩn thận, cứ như đi qua cầu khỉ ấy.

Hắn cũng không tin mình còn gặp xúi quẩy nữa!

...

- Tám mét phía trước, trong bụi có có một cái bẫy kẹp thú.

- Trước và sau gốc cây có phân với nước tiểu sói hoang.

...

Sau khi tiến vào rừng cây, hệ thống thoáng cái truy ra đủ thứ loạn thất bát tao.

Bất quá, nhìn bộ dạng cẩn thận từng chút một của lão hàng Vương Nhị, Trần Trầm biết chắc không lừa hắn ta được nữa.

Cho nên hắn không tiếp tục dụ Vương Nhị rời khỏi đội ngũ, mà lẳng lặng chờ cơ hội.

- Tiến lên trước 13 mét, nhìn lên trên, bên phải, có một tổ ong, sờ vào là mất hồn nghen!

Nghe được hệ thống nhắc nhở, Trần Trầm thoáng cái lên tinh thần, tranh thủ vừa đi vừa quan sát bên phải.

Quả nhiên, cách đó không xa có một cái tổ ong treo lủng lắng trên đại thụ.

Nếu như đi qua bình thường, quẳng tám sào bọn họ cũng chẳng đụng phải nó.

Bất quá, Trầm Trầm có để cả đám đi qua bình thường không? Dĩ nhiên là không rồi!

Bất động thanh sắc khom người xuống, nhặt một khối đá nhỏ, hắn lẳng lặng đi lên phía trước, đợi đến khi đi ngang qua tổ ong, hắn dùng ngón tay bắn mạnh một phát, khối đá lập tức bay ra ngoài.

Phù phù!

Tổ ong đằng xa rơi xuống.

Ông ông ông!

Mấy trăm con ong nhỏ chỉ bằng hạt đậu tằm túa ra, nhanh chóng phát hiện đội ngũ đang đi đến.

Đám bộ khoái nghe được thanh âm kỳ quái liền quay đầu nhìn, vừa thấy đàn ong vọt về phía mình, cả đám thiếu chút nữa bị hù chết.

- Ong vò vẽ! Chạy mau!

Chu bộ khoát hét lớn một tiếng, tung người lên ngựa, trực tiếp bỏ chạy.

Thời điểm này hắn chẳng còn quan tâm cái khỉ gì nữa.

Ong vò vẽ trong rừng không dễ trêu đâu, nếu như bị chúng vây công, nhẹ thì hủy dung, nặng thì trực tiếp thăng thiên, sao lại phải vì mấy món tiền dơ bẩn mà trả giá lớn như vậy?

Đám bổ khoái thấy lão đại nhà mình bỏ chạy, cũng chẳng quan tâm gì nữa, vội tót lên ngựa đuổi theo.

Một nhà Trần Trầm cùng Vương Nhị hiển nhiên bị bỏ lại phía sau.

- Cha, nương, chúng ta cũng mau chạy đi.

Trần Trầm lập lôi kéo phụ mẫu đuổi theo sau đám bộ khoái, chỉ còn lại Vương Nhị một mình đứng đờ ra ở đó.

Hắn cũng muốn chạy nha, thế nhưng chân bị thương như vậy thì chạy kiểu gì?

Mắt thấy mấy em ong vàng sắp vọt về phía mình, Vương Nhị nhịn không được hét thảm một tiếng.

- Đợi ta với!

Hắn vừa hô vừa khập khiễng đuổi theo bọn Trần Trầm.

Thế nhưng tốc độ kia… Đáng lo à nha! Không bao lâu sau đàn ông đã đuổi kịp hắn.

Trong rừng quanh quẩn tiếng hét thảm của Vương Nhị.

...

- Cha đứa nhỏ, hay là chúng ta nhân cơ hội bỏ trốn! - Thấy không còn ai quan tâm đến bọn họ, Tần Nhu nhịn không được lên tiếng đề nghị.

Nghe vậy, Trần Sơn cũng động tâm.

- Cha, nương, không cần thiết, chuyện này vẫn phải giải quyết cho xong. Đi huyện nha một chuyến cũng không có gì, Thạch Đầu thôn là nhà chúng ta, chúng ta lại không làm gì phạm pháp, vì cái gì phải chạy trốn?

- Hơn nữa lão Hắc còn đang ở trong nhà, nếu chúng ta chạy, Nhị Nha chắc chắn sẽ bỏ đói nó! - Trần Trầm vừa cười vừa nói.

Đám ong vò vẽ đuổi theo muốn chích phu phụ Trần Sơn đều bị hắn liếc một cái, lập tức quay về yêu thương Vương Nhị.

Tu tiên là đề thăng cấp độ sinh mệnh, loại sinh vật cấp độ thấp như ong vò vẽ hiện tại đã không còn lực chấn nhiếp đối với hắn.

Trần Sơn muốn nói lại thôi.

Lúc này, Trần Trầm đã khoát tay, nói:

- Cha, ngươi cứ tin tưởng ta, có ta ở để, các ngươi sẽ không gặp phải chuyện không may, biết vì sao đêm qua ta chạy ra ngoài không?

Kỳ thật, gần đây ta nằm mơ thấy Tiên Nhân. Tiên Nhân bảo ta buổi tối đến một nơi đặc biệt gặp hắn. Mấy hôm trước ta cứ ngỡ là mộng, nhưng đêm qua liền nảy ý định đi xem thử, kết quả thực sự gặp được Tiên Nhân.

- Cái gì? Tiểu Trầm, ngươi gặp được tiên nhân rồi?

Trần Sơn cùng Tần Nhu lộ vẻ hoảng sợ, trong mắt bọn họ, đây là chuyện cực kỳ khó tưởng tượng.

- Ừm, bằng không thì nửa đêm ta chạy ra ngoài làm gì? Sau khi gặp được tiên nhân, hắn đã dạy cho ta không ít bổn sự, các ngươi tin tưởng ta, hiện tại ta đã có thực lực bảo vệ các ngươi.

Trần Trầm tỏ vẻ nghiêm túc.

Ngoại trừ cái cớ vụn về này, hắn thật sự không nghĩ ra cách nào khác. Lúc này đây, hắn nhất định phải tiêu phí danh tiếng tích lũy suốt mười năm mới được.

Việc tu tiên sớm muộn cũng phải nói cho phụ mẫu biết, huyện Thạch Xuyên quá nhỏ, nói cho cùng vẫn không phải nơi để hệ thống có thể phát huy được uy lực lớn nhất.

Dựa theo cách nghĩ của hắn, tốt nhất là đi đến chốn Tiên gia, nơi sơn linh thủy tú, đến lúc đó, dựa vào hệ thống, hắn tuyệt đối có thể phong sinh thủy khởi.

Mà khi đó, hắn cũng đã rời nhà.

Hắn đi tu tiên, điều duy nhất không an lòng chính là phụ mẫu.

- Tiên Nhân… Không ngờ là Tiểu Trầm nha chúng ta vậy mà có thể tu tiên!

Tần Nhu lộ ra vẻ mặt vui sướng, một bộ “Nhiu tử của ta là tốt nhất trên đời này!”.

Tần Sơn thì không nói gì thêm, đối với nhi tử hiểu chuyện từ nhỏ, hắn vẫn luôn thập phần tín nhiệm.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là hiện tại không phải lúc nói chuyện. Hơn nữa, đối với mấy chuyện tu tiên, phu thê bọn họ chỉ toàn là kiến thức nửa vời.

...

Vài phút sau, bầy ong vò vẽ tán đi.

Đám bộ khoái phía trước cũng vòng trở về.

Thấy một nhà Trần Trầm vậy mà không trốn, trong mắt Chu bộ khoái lộ vẻ kinh ngạc.

- Vương quản gia đâu? - Có bộ khoái dò hỏi.

Nghe vậy, Trần Trầm chỉ ra phía sau cách đó không xa, lúc này đây, Vương Nhị đang nằm giữa đường mòn, đầu sưng chẳng khác nào cái đầu heo, thân thể không ngừng co giựt.

Bộ dáng kia… Muốn bao nhiêu thê thẩm thì có bấy nhiêu thê thảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.