17.
Bùi Lãng chết ở vùng hoang vu dã ngoại, Bùi Dữ và ta đều rất thoải mái.
Trên đường trở về Bùi Dữ cõng ta trên lưng, từng bước đi một đều vững vàng vô cùng.
Bóng của hai chúng tôi dây dưa dính chặt lấy nhau, tựa như chẳng thể tách rời.
"Hoàng hậu."
"Hửm?"
"Trẫm muốn sống cùng nàng đến thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không xa rời."
"Thần thiếp cũng vậy."
[HOÀN CHÍNH VĂN]