Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 116




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Đến bây giờ, ngươi muốn hỏi Phùng Nguyên hận nhất là gì, đó là nàng ta hận mình và Phùng Hi là tỷ muội đồng bào. Bởi vì tầng quan hệ này, nàng ta tức giận nổ phổi cũng không thể mắng lời quá khó nghe, đi đòi đồ trang sức của mình vẫn phải rẽ một bên, không thể trực tiếp vạch mặt. Cứ như vậy, cũng không lấy về được.

Nói đến việc này, Phùng Nguyên chỉ ấm ức muốn khóc.

Phùng Niệm đưa khăn tay qua để lau: "Muội đừng vội, bản cung suy nghĩ một chút."

Chuyện này, trước hết cần xác định là không phải Phùng Hi cầm, nghe vào Phùng Niệm cảm thấy tám phần là nàng ta.

Thứ nhất thời gian đồ vật mất trùng hợp, nếu như không phải nàng ta, chính là có người trộm cố ý hãm hại, trên dưới nhà kia đều có tật xấu không sai, nhưng ác độc với nàng ta hẳn không có.

Thứ hai những y phục đồ trang sức là trong cung cầm ra, đồ vật trong cung người sáng suốt xem xét có thể nhận ra, không thể ra tay.

Ba là bây giờ Phùng gia ở viện nhỏ, không giấu được đồ. d$đ"l(q*đ

Ngược lại là Phùng Hi, nàng ta gả đi, coi như đồ ở trong tay nàng ta cũng không có khả năng chạy đến Bùi phủ lục soát, trừ phi lên nha môn báo quan, nghĩ cũng biết Từ thị không thể để một nữ nhi báo quan tố cáo một nữ nhi khác.

...

Phùng Niệm suy nghĩ ra mấy điểm, nhớ tới mình còn có group, mở ra khung chat, định nhìn các vị mỹ nhân nói thế nào.

Cứ đến lúc này, cảm giác tồn của tại Lữ Trĩ siêu cường.

Lần này cái nhìn của nàng cũng giống Phùng Niệm, cảm thấy chính là Phùng Hi.

Lữ Trĩ: "Thật ra rất đơn giản, đồ trang sức từ trong cung ra Phùng Khánh Dư sẽ không ngốc đến đi trộm. Mặc dù nhà phu quân kế mẫu Từ thị đã đổ, nhưng bà ta có nhà mẹ đẻ, tình hình kinh tế căng thẳng còn có thể tìm nhà mẹ đẻ tiếp tế một chút, cũng không thể có chủ ý này."

Lữ Trĩ: "Loại trừ hai người bọn họ, còn có Phùng Tuấn và tiểu thiếp của Phùng Khánh Dư đúng không? Phùng Tuấn là không thể nào, hắn ta là nam đinh duy nhất trong nhà, thiếu gì trực tiếp mở miệng là được, nương hắn sẽ tìm cách để hắn có. Nhóm tiểu thiếp bình thường ngay cả cơ hội ra cửa cũng không có, trộm cái này làm gì? Thật muốn trộm nàng ta lại không chạy à? Chờ người phát hiện đến sân lục soát sao?"

Lữ Trĩ: "Việc này ta thấy mười phần mười là Phùng Hi làm, đoán chừng trong lòng có chênh lệch không thể gặp thân muội muội tốt, khả năng mưu đồ đã lâu, cũng có thể là nhất thời xúc động. Nàng ta dám làm là chắc chắn không bị gì cả. Nàng và Phùng Nguyên là thân tỷ muội cùng cha cũng nương, có thể nói là người trên một chiếc thuyền, dù làm Phùng Nguyên tức chết cũng sẽ không cấu xé triệt để."

Vi Hương Nhi: "Nói thật tốt, không hổ là tỷ."

Tây Thi: "Đây là sở trường của Lữ muội mà, nàng tích lũy cống hiến sớm nhất dựa vào bày mưu tính kế cho Niệm Niệm, Lưu Bang là thân nhân đầu tiên được triệu hồi."

Triệu Phi Yến: "Kéo cho xa rồi nhắc đến chuyện này."

Dương Ngọc Hoàn: "Đã xác định vậy mà nàng ta không muốn đòi lại à!"

Vương Chính Quân: "Phùng Nguyên hiện tại một lòng hướng về chủ group của chúng ta, dù sao làm việc này cũng phải nhớ đến nàng, muốn quay đầu cũng không dễ lắm."

Đát Kỷ: "Có gì mà không dễ chứ? Tìm Bùi Càn, dùng thiếp có kế này!"

Bao Tự: "Hôm nay Đát Kỷ tỷ tỷ đang cố gắng chào hàng của mình."

Vạn Trinh Nhi: "... Coi như không để ý Phùng Nguyên thì cũng không thể trực tiếp cấu xé. Rất nhiều bách tính bình thường không rõ gút mắc của chủ group và nàng ta, sẽ cảm thấy chỉ là chuyện giữa tỷ muội nhà các người, nếu như vậy, vỡ lở ra cũng sẽ tổn hại danh dự chủ group. Tổn thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, rất thua thiệt đấy."

Phan Ngọc Nhi: "Không phải nữ nhân này thèm những thứ đó đã lâu mới đi làm trộm chứ?"

Đông Ca: "Có khả năng nha."

Đát Kỷ: "Các người nói tới nói lui vẫn không có cách, dùng thiếp có kế này của ta đi, tùy tiện giải quyết!"

Hạ Cơ: "@ Lữ Trĩ, tâm muội bẩn như vậy mà không có cách nào trừng trị nàng ta à?"

Lữ Trĩ: "Ta có, nhưng hẳn không cần ta nói, chủ group đã nghĩ tới rồi."

Nghe câu này, mọi người trong group mới chú ý tới nét mặt Phùng Niệm biến hóa, vừa rồi rõ ràng nàng đang tự hỏi, lúc này nhìn lại rất nắm chắc.

Lúc đầu nói với Phùng Niệm, lo lắng lớn nhất chính là làm trộm có thể không phải Phùng Hi.

Nghe Lữ Trĩ phân tích như vậy, nàng cảm thấy có lý, không dám nói quá tuyệt, khả năng là Phùng Hi chí ít chín phần mười, vậy thì dễ làm rồi.

Phùng Niệm nhìn Phùng Nguyên bên cạnh.

Vừa rồi Phùng Nguyễn vẫn không lên tiếng, sợ cắt ngang nàng suy nghĩ, thấy nàng không suy nghĩ nữa mới nói: "Cũng là ta không cẩn thận, nếu coi kỹ hơn thì sẽ không mất đồ."

"Chuyện đã rồi nói lại làm gì? Cho tới bây giờ chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm đâu. Đồ vật tạm thời mất đi, cũng không phải không thể tìm trở về, cần gì phải gấp gáp chịu trách nhiệm?" d~đ#l>q<đ

Trong mắt Phùng Nguyên phút chốc dâng lên hi vọng: "Tỷ tỷ có biện pháp?"

"Có,

3478822.png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.