Ta Có Ba Trúc Mã Là Long Ngạo Thiên

Chương 24: Chân Viên và Chân Phương




"Muội muội, suy nghĩ kỹ đi! Cho dù mập xấu, sau này không tìm được đạo lữ, cũng không thể cứ như vậy rời khỏi nhân gian!"

"Câm miệng, ai là muội muội của ngươi?"

"Ta cùng đại ca ngươi kết nghĩa rồi, sau này ta chính là nhị ca của ngươi. Ca ca như phụ thân, ngươi phải nghe ta, xuất gia không phải chuyện tốt."

Ân Gia nghiêm túc đến mức suýt khóc đòi treo cổ.

Nam Nhan rất khó chịu và nói: "Thiếu Thương là nhị ca của ta. Ngươi dây dưa cái gì?"

Ân Gia nói: "Đại ca của ngươi bao nhiêu tuổi?"

Nam Nhan nói: "Khoảng mười sáu, mười bảy tuổi."

Ân Gia tự tin nói: "Hãy tính xem, đại ca của ngươi đã mất tích, hắn sẽ hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi sau mười năm nữa, ta sẽ hai mươi lăm, ngươi sẽ mười chín, còn Thiếu Thương ca ca của ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ có mười lăm tuổi. Ta lớn hơn hắn. Ngươi không nên gọi ta là Nhị ca sao?"

Thiếu Thương ca ca của ngươi vĩnh viễn chỉ có mười lăm tuổi..

Vẻ bình thường mà Nam Nhan cố gắng tạo ra trên mặt cô bé lập tức biến mất, cô ấy sững sờ đứng dậy và nói: "Ngươi thật biết cách an ủi người ta, ha!"

"Ý ta không phải thế.."

Nam Nhan đóng sầm cửa Phật đường, chậm rãi đi đến một đình cỏ phía sau chùa. Trong đình chỉ có một lão hòa thượng, cúi đầu nhìn tàn cuộc trên bàn cờ ngọc trước mặt, vắt óc suy nghĩ.

Nam Nhan chắp tay và cúi đầu gọi: "Khổ Tâm sư phụ!"

"A Nhan, lại đây ngồi đi."

Nam Nhan đi tới, ngồi trên đệm đối diện với nhà sư, cúi đầu nhìn quân cờ trên bàn cờ. Mặc dù cô bé không biết chơi cờ cho lắm, nhưng cô cũng cảm thấy bên cờ đen có vẻ khá độc đoán, ăn tươi nuốt sống buộc bên trắng phải lùi dần về phía sau.

"A Nhan, ngươi hôm nay có thể buông tay sao?" Khổ Tâm vẫn là vẻ mặt ôn hòa nói.

Nam Nhan im lặng một lúc, sau đó cúi đầu nói: "Nam Nhan không có gì nhớ mong trên thế giới này, chỉ muốn quét sạch tà đạo trong thế giới này, ngày mai xin sư phụ cạo đầu cho ta."

Khổ Tâm cười nhẹ nói: "Ngươi còn trẻ như vậy, từ biệt thế tục có phải là quá sớm?"

Nam Nhan quay đầu lại, đôi mắt nhỏ của cô phản chiếu những đám mây bay và khuất bên ngoài ngọn núi, trầm giọng nói: "Ta sẽ không bao giờ yêu người khác nữa, ta sẽ cạo đầu và trái tim của ta sạch sẽ."

Khổ Tâm: "..."

Nếu như năm đó mẹ ngươi có nửa phần giác ngộ như ngươi, sao có thể đến mức như vậy!

Lời nói của cô bé dường như khiến Khổ Tâm kinh ngạc. Sau khi cân nhắc hồi lâu, Khổ Tâm thể hiện phong cách của các bậc tiền bối và nghiêm túc dạy: "Phật tu nhất tâm, Phật cứu độ vạn vật. Miễn là con một lòng kính Phật, khắp nơi đều là niết bàn."

Nam Nhan nói: "Ta đã đau lòng trước thế giới tàn khốc này, và bây giờ ta chỉ muốn cạo đầu, để có thể trở thành một người tu luyện Phật giáo, trừ ma."

Khổ Tâm thuyết phục: "Phật tu không có loại này đâu. Phật tu đặt cứu độ lên hàng đầu, và chú ý đến.."

"Sư phụ, không cần thuyết phục ta nữa. Chỉ có Phật môn mới có hiệu quả nhất để đối phó với ma tu. Ta đã hạ quyết tâm, xin sư phụ cạo đầu cho ta, ban cho ta một pháp danh."

Khổ Tâm lặng lẽ thở dài một tiếng, nói: "Ngày mai ngươi đến chính điện nhận áo bào. Còn chuyện cạo đầu, lão nạp đã nói rõ, trong lòng ngươi có một hạt bụi hồng trần chưa dứt. Chỉ có những người thoải mái và thanh thản mới có thể thực sự thanh lọc lục căn, soi sáng hết thảy."

Giọng nói của nhà sư bình tĩnh, và sự lo lắng của Nam Nhan dần dần lắng xuống. Lúc này, một tiếng chuông từ một ngọn núi xa xôi vang lên.

Nam Nhan nói: "Sư phụ, đệ tử đã ngộ ra một điều."

Khổ Tâm cầm quân cờ lên, khẽ cười: "Cứ nói."

Nam Nhan chỉ vào những người hành hương phàm trần lên núi lễ Phật. Lúc này trời nóng, những người hành hương cởi bỏ mũ trên đầu để tản nhiệt, mặt trời chiếu vào tóc phản chiếu ánh sáng nhẹ.

Nam Nhan nói: "Nếu muốn thoát khỏi thế giới của người phàm, trước tiên nên tìm kiếm trong thế giới của người phàm. Người bình thường có ánh sáng trên đầu, hóa ra có thể cảm thấy thoải mái và thanh thản. Ta muốn đi theo con đường này!"

Quân cờ trong tay hòa thượng rơi xuống bàn cờ, nước mắt chảy ròng ròng trong lòng.

Mô Phật! Người bỏ mũ ra và người thanh thản không giống nhau..

* * *

Ân Gia chưa bao giờ làm trầy xước được bùa kết giới nhỏ của Phật đường. Khi gặp được một đệ tử dậy sớm để dọn dẹp, hắn nắm lấy khung cửa, vội vàng gọi người đó lại, hỏi xem Nam Nhan có thực sự buông bỏ ba ngàn mối lo và quy y cửa Phật không.

Lúc đầu, đệ tử nhỏ sợ hãi con cáo yêu hung dữ này. Nhưng sau khi Ân Gia bị trấn áp lâu, các nhà sư không còn sợ hãi nữa. Hắn trả lời với vẻ mặt bình thường: "Đúng, Khổ Tâm sư tổ đã lập tế đàn sáng sớm để truyền giới. Nhưng sư thúc còn nhỏ, nếu cạo tóc sợ sẽ cảm lạnh, cho nên còn chưa cạo."

Trái tim bị treo cả đêm của Ân Gia đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm một chút, và hỏi tiếp: "Lão tặc đầu trọc đó có lừa cô bé tu luyện Phật pháp không?"

Tiểu đệ tử rùng mình nói: "Không.. Khổ Tâm sư tổ không nhắc tới chuyện này. Sau khi ban pháp hiệu và áo choàng, ông ấy không nhắc đến một chữ nào về việc tu luyện công pháp. Ông ấy chỉ nói vậy nè: Thiên phú của Chân Viên sư thúc rất tuyệt vời, nhưng tính cách cần phải được tôi luyện. Vì vậy sư tổ đã giao cho sư thúc một nhiệm vụ là cải tạo sư huynh Chân Phương của mình trong vòng hai mươi năm, và khiến sư huynh Chân Phương từ yêu quái trở thành chính nghĩa."

Đệ tử này xuất thân không lớn, nếu như Nam Nhan bái Khổ Tâm làm sư phụ thì nên gọi Nam Nhan là sư thúc. Đúng vậy, chỉ là..

Ân Gia: "Chờ một chút, Chân Viên là ai?"

Tiểu đệ tử nói: "Là Nam Nhan sư thúc. Khổ Tâm sư tổ nói nhân gian ở trong trời đất, thấy sư thúc tướng mạo rất uy nghiêm, cho nên lấy pháp danh đó. Và vì ngươi là ca ca của Chân Viên sư thúc, nên khi Chân Viên sư thúc đưa ngươi vào giáo phái Phật giáo của chúng ta, sẽ đặt cho ngươi một pháp danh là Chân Phương."

Ân Gia vẻ mặt ngây dại, "Ta đồng ý để các ngươi làm như vậy sao?"

Tiểu đệ tử lại ngượng ngùng nói: "Chân Viên sư thúc nói huynh đệ muội muội là một gia đình, nhất định phải chỉnh tề."

Ân Gia cuối cùng cũng nhận ra rằng mình không nên đến nơi Phật giáo này.

Ánh mặt trời lên cao, Nam Nhan lại xuất hiện. Và khi mở cửa, cô bé béo vẫn là cô bé béo như cũ, nhưng mặc một chiếc áo choàng của nhà sư màu xám, và quanh cổ là một chuỗi hạt Phật giáo cũ. Và vì quá dài, chuỗi hạt phải được quấn quanh cổ Nam Nhan hai lần để không vướng khi đi đường.

Sau khi Nam Nhan đi tới, vẻ mặt không có vui mừng hay giận dữ, nói: "Sư phụ đã nói, ta sẽ chiếu cố ngươi. Chỉ cần cứu rỗi ngươi thành công, ta sẽ có tư cách thách đấu với ma tu Tị Châu."

Ân Gia nhất thời không biết nên oán trách ở đâu, lại cảm thấy tâm thần của Nam Nhan không ổn định, nên thận trọng nói: "Vậy ngươi muốn cứu rỗi ta như thế nào?"

Nam Nhan: "Hãy loại bỏ rượu, thịt, tiền và sắc trước."

Ân Gia: "Hãy làm ta vui vẻ xem!"

Nam Nhan kéo một tấm đệm ngồi xuống đối diện Ân Gia, cô bé đã đoán trước được thái độ của Ân Gia, bình tĩnh nói: "Không vội. Trước khi đến, ta đã đặc biệt hỏi ý kiến của một người hành hương từ hiệu thuốc dưới chân núi. Muốn cứu người, cần lắng nghe nhu cầu của bệnh nhân trước khi kê đơn thuốc phù hợp. Hãy nói yêu cầu của ngươi đi!"

Ân Gia xoa xoa cánh tay, nói: "Ta cảm thấy kẻ nên uống thuốc không phải là ta. Ngươi làm như vậy, ta sẽ sợ đó."

Ngẩng đầu nhìn Đức Phật vô cùng từ bi trên ban thờ, Nam Nhan nói với Ân Gia: "Trong khoảng thời gian buông thả bản thân này, ta quên mất rằng ngươi vẫn luôn muốn tìm phụ nữ để giảm bớt nỗi đau từ dòng máu yêu. Ta có một cách để giải quyết nỗi đau của ngươi."

Ân Gia rất căng thẳng, nhìn khối mập mạp đang đến gần, nói: "Chẳng lẽ ngươi.."

Nam Nhan tiến lại gần vài bước, lấy một thứ gì đó từ trong túi càn khôn, và bất ngờ đập một lá bùa do Khổ Tâm sư phụ đưa cho lên mông của Ân Gia.

"Ngươi.."

Ân Gia còn chưa nói hết câu, liền phát hiện đó là một lá bùa phá hình mà chỉ cảnh giới Kết Đan mới chế được. Vừa mới vỗ vào một cái, thuật biến hình của hắn liền tan biến, một luồng ánh sáng tím lóe lên, một con cáo trắng sáu đuôi khổng lồ chiếm một nửa Phật đường.

Nam Nhan chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng màu tím lóe lên, và khi cô bé nhắm mắt lại theo bản năng, khuôn mặt của cô trực tiếp chìm trong một quả bóng lông mềm mại và bồng bềnh. Khi cô dùng tay nắm lấy nó, nó cực kỳ mịn màng, và cô không thể nhịn được mà vuốt ve nó hai lần theo bản năng.

"Ngươi còn dám động vào ta!"

Con hồ ly sáu đuôi lớn tức giận đến mức hất Nam Nhan sang một bên, trạng thái giống như dã thú, đủ để làm rung chuyển cả tòa nhà, móng vuốt sắc nhọn của nó vỗ xuống mặt đất, thậm chí còn làm nứt vỡ những viên gạch đá được Phật lực gia trì.

"Thật quá đáng! Ta dẫn ngươi ra khỏi Uế Cốc, ngươi lại làm như vậy với ta!"

"Nhị ca, bình tĩnh lại đi." Nam Nhan nhìn thẳng vào đại hồ ly trắng như tuyết xinh đẹp kia, lúc này lại không chút do dự gọi nhị ca, nói: "Ta nghĩ cho ngươi, ta đã thỉnh cầu sư phụ giải cấm chế cho ngươi. Nếu ngươi nhỏ lại, ta mang ngươi đi ra ngoài, những nữ nhân kia sẽ mất trí chạy đến bên ngươi sưởi ấm!"

Ân Gia thấy rằng những gì cô bé nói rất chắc chắn, và hắn rất háo hức với năng lượng âm nguyệt, bèn nói: "Thật sao?"

"Thật sự! Ngay cả ta cũng khó có thể đè nén dục vọng của mình. Nếu ngươi không tin, để ta ôm ngươi hít một hơi!"

"Cút.."

Khi Ân Gia biến thành kích thước của một con cáo bình thường, Nam Nhan thực sự đã thả hắn ra. Một con cáo béo lang thang giữa những người hành hương trong chùa. Nhiều người phàm đã đến cùng gia đình của họ và nhìn thấy một nữ tu nhỏ tuổi được tháp tùng bởi một con cáo trắng xinh đẹp như một yêu tinh núi, và tất cả họ đều cảm thấy rằng ngôi chùa rất linh.

Đặc biệt là các cô gái trẻ, như Nam Nhan đã nói, đều thích chạm vào và ôm hắn. Chốc lát, trên người Ân Gia đã đầy mùi son phấn.

Không lâu sau, một nữ tử giàu có mặc áo lụa đẩy đám đông ra, mắt sáng lên khi nhìn thấy con cáo trắng, nàng ta kéo tay áo mẹ mình và háo hức nói: "Mẹ ơi, con cáo trắng này có điềm lành, chúng ta mua nó về nuôi đi. Nếu một nhà quý tộc thăm dò tới chúng ta, có thể dâng con cáo trắng tốt lành và cầu một chức quan."

Thế giới tu luyện cách biệt với thế giới phàm tục, nhưng điều mà Phật giáo tìm kiếm là con đường giải thoát thế gian và cứu khổ. Và đó là giáo phái gần gũi nhất với phàm nhân trong tất cả các phái chính thống. Các đệ tử Phật giáo thường không công khai nhiều, hầu hết những người bình thường không biết rằng chùa Bồ Đề là một giáo phái tu luyện.

Bà mẹ nhà giàu cười xoa đầu con gái, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ở giữa đám người phát hiện Nam Nhan bên cạnh hồ ly trắng, nói: "Con gái ta có tâm ý, con hồ ly trắng này là của tiểu sư phụ sao? Nguyện dâng một ngàn lượng hương hỏa, xin mua nó mang đi, được không?"

Ân Gia tỏ vẻ khinh thường, từ từ di chuyển đến bên cạnh Nam Nhan, ngoắc đuôi về phía hai mẹ con nhà giàu.

"Nếu ngươi dám nhận lời, ta sẽ phá nhà của hai mẹ con họ."

Nam Nhan truyền âm hỏi: "Ngươi đang nói về việc phá hủy ngôi nhà, hay phá hủy đạo đức gia đình?"

Ân Gia: "Xé nát hết đi!"

Nam Nhan niệm A Di Đà, rồi nói: "Thưa phu nhân, chùa chiền không phải nơi buôn bán. Vạn vật đều có linh, phu nhân có thể nhìn từ xa, nhưng không thể.. Cùng lắm thì phu nhân có thể dạo chơi như khách hành hương và nhà hảo tâm. Về phần mua lại bằng rất nhiều tiền, tiền vẫn là phu nhân giữ lại đi, xin đừng nghĩ ngợi nữa."

Người kia lộ ra vẻ không hài lòng, nói: "Tiểu cô nương, hàng năm ta tới chùa đều quyên rất nhiều tiền nhang, đây chỉ là một con hồ ly, chút mặt mũi này không để cho Tiền gia chúng ta sao?"

"Đúng rồi, xem nàng ta mập như vậy, chẳng lẽ là muốn một mình dẫn hồ ly về ăn thịt." Nữ tử nhà giàu nhìn thân hình Nam Nhan, cười khúc khích nói: "Tiểu mập mạp, ta cho ngươi tiền cũng đủ tiêu rồi, cả đời ăn thịt. Ngươi ngu ngốc cự tuyệt như vậy sao?"

Những người hành hương khác xung quanh nhìn Nam Nhan, rồi nhìn cô gái giàu có ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, không khỏi xì xào bàn tán:

"Vạn vật sinh ra, có đẹp có xấu, nhưng thật sự là.. Chậc chậc.."

"Vị tiểu thư con nhà giàu này mặc dù có chút ngang ngược, nhưng cũng được coi là thẳng thắn. Cô gái béo này có chút không thức thời."

Trên thực tế, người tu luyện có sự kiêu ngạo của riêng mình. Chỉ cần Nam Nhan muốn, lấy mạng người phàm trước mặt chỉ cần một chiêu nhỏ.

Ân Gia cáu kỉnh quật quật đuôi, nói: "Ngươi định để cho những con kiến này khi dễ sao? Nếu ngươi không đánh trả, ta sẽ dùng huyễn thuật để chúng gặp ác mộng nửa năm."

Nam Nhan lắc đầu, đứng dậy nói: "Mấy năm nay phu nhân cho chùa chúng ta bao nhiêu tiền nhang đèn?"

Nhà họ Tiền là một phú hào ở thị trấn nhỏ dưới chân núi. Nghe thấy lời này, phu nhân nói một cách tự hào: "Những năm qua quyên góp đã chừng ba nghìn lượng cho ngôi chùa của ngươi. Chùa của ngươi nhận nhiều tiền nhang như vậy, hôm nay ta thậm chí không thể xin một con hồ ly nhỏ, thật là trái đạo đức!"

Cô con gái ở bên cạnh cười nói: "Xem ra là như vậy, nếu như ngươi không có bản lĩnh nhổ ra tiền hương đèn do nhà ta cúng dường, khi trụ trì trong chùa tới, ta sẽ yêu cầu mua hồ ly này. Không chỉ sẽ mang nó đi, ta còn sẽ lột da nó ra, làm một chiếc mũ bằng lông và đội nó hàng năm đến đây dâng hương."

Tiền phu nhân gật đầu, trên môi mang theo một tia cười lạnh, nói: "Con gái ta nói đúng, làm việc gì cũng phải xem tiền, nếu không giao dịch thì trả lại tiền trước đi!"

Những người hành hương xung quanh đều thở dài, ba nghìn lượng không phải là số nhỏ, và không có ngôi chùa nào sẽ không tôn trọng một người hành hương đã đóng góp lớn như vậy.

Nam Nhan nghe vậy, nói: "Đầu và trái tim của phu nhân cùng tiểu thư đều đen tối, hẳn là dấu hiệu của khổ nạn. Bao nhiêu năm nay, những cây nhang cúng cho chùa của chúng ta đều được sử dụng cứu người nghèo khó, tích đức cũng tốt. Xin hỏi phu nhân, phu nhân có nhất định bỏ công đức để cầu tiền bạc không?"

"Ha ha, ngươi miệng đỏ răng trắng, ai biết tiền trong chùa của ngươi không dùng để ăn uống! Nếu có thể lấy ra ba ngàn lượng, ta không chỉ buông tay với con hồ ly này, mà còn vĩnh viễn không đặt chân vào trong ngôi chùa của ngươi nữa."

"Được."

Nam Nhan trầm giọng, ngón tay không chút do dự gõ vào túi càn khôn. Không biết từ đâu mà một chiếc hộp nện xuống chân Tiền phu nhân. Nắp bật mở, bên trong có một hàng thỏi vàng sáng chói, chói mắt mọi người.

Bà ta sửng sốt, con gái bà càng hét to hơn, chỉ vào Nam Nhan và run rẩy nói: "Ngươi, ngươi là cái quái gì vậy?"

Khách hành hương cũng kinh hãi. Vào lúc này, một thanh âm già nua đột nhiên vang lên, bao phủ toàn bộ Bồ Đề sơn tự:

"Người nào tin Phật, tích đức làm việc thiện, nhập vào luân hồi của chúng sinh. Người nào không tin, mời lui về!"

Lời này vừa dứt, ánh mắt tất cả khách hành hương đều mơ hồ. Thời điểm lại mở mắt ra liền phát hiện bọn họ đều đã bị đưa xuống chân núi. Đường đi lên núi đã bị sương mù dày đặc bao phủ..

Họ hoảng sợ trong giây lát, nhìn hai mẹ con nhà họ Tiền đang ôm nhau ngã xuống đất, và hét lên:

"Chùa Bồ Đề này.. là chùa của tiên nhân! Các ngươi ngu xuẩn, đắc tội với tiên nhân, khiến chúng ta không thể lễ Phật!"

Dưới ánh mắt phẫn nộ của mọi người, hai mẹ con nhà họ Tiền ngồi giữa những thỏi vàng vương vãi khắp nền đất, trong lòng tràn đầy lo sợ..

* * *

Sau khi ngôi chùa đóng cửa, giọng nói của Khổ Tâm vang lên từ sâu trong chùa:

"Chân Viên, ngươi có thể tha thứ cho hai mẹ con nàng ta cố ý tàn nhẫn, nhưng trong lòng ngươi lại nuôi hận?"

Nam Nhan chắp tay hướng về phương hướng phát ra giọng nói, cúi đầu nói: "Sư phụ, trên thế giới có hàng ngàn người đang chờ được giải cứu, tại sao lại phải cứu kẻ ác trước khi cứu người tốt?"

Thế giới đầy rẫy những người tị nạn bị mắc kẹt trong nước và lửa, tại sao những kẻ ác với tâm niệm xấu xa lại phải được giải cứu trước?

Trong đình cỏ phía sau núi, tu sĩ cầm quân cờ cười bất đắc dĩ, lẩm bẩm những lời chỉ mình mình nghe thấy:

"Đó là sự thật, cách duy nhất để đối phó với cái ác trên thế giới là trở nên vô cảm như người mẹ độc đoán của ngươi.."

Sư phụ đặt quân cờ lên bàn cờ, do dự hồi lâu mới quyết định chọn quân cờ này, đồng thời thông qua truyền âm nói:

"Chân Viên, tâm của con vững như đá. Sau nửa tháng, con sẽ đạt cảnh giới Luyện Khí viên mãn, và con có thể thử bế quan đột phá Trúc Cơ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.