Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 56: 56: Bạch Ngọc Linh




Ngày qua ngày cứ thế trôi đi, không biết nguyên nhân tại sao mà người qua đường cứ nhìn thấy hình ảnh một con sói khổng lồ đang nằm trước một căn nhà ở gần đó.

Nó đều đặn mang hoa và rất nhiều các loài rau củ quả đến trước cửa rồi lẳng lặng nằm đó, mặc kệ ánh mắt kì lạ xung quanh.

Nằm cách nó không xa là một cái hố khá sâu cao khoảng trừng một đến hai mét...Nó chính là Lang Vương.

Hàng ngày vẫn nằm đây để an táng đi người thân duy nhất của mình, nàng đem rất nhiều thứ mà khi còn sống chồng mình vẫn rất yêu thích đến đây vì nàng sợ dưới kia hắn sẽ bị đói.

Có lẽ, qua nốt ngày hôm nay, nàng cũng sẽ tự tìm đến cái chết để đi đoàn tụ với hắn, rồi cả hai sẽ tiếp tục cuộc sống vĩnh hằng dưới đó, được thoả thích nô đùa cùng nhau...

Bỗng nàng thấy một người đàn ông mặc một chiếc áo bào màu trắng, sau lưng có vài quả cầu kì lạ bay lơ lửng đằng sau tiến lại về phía nàng, lông tơ nàng dựng đứng cả lên vì bản năng cho nàng biết mình không phải đối thủ của người đàn ông này.

Hắn tiến dần về phía nàng, khẽ xoa đầu nàng nói:" Tiểu Lang, tại sao ngươi lại nằm đây??? Bầy đàn của ngươi đâu".

Giọng nói hắn tràn ngập từ tính khiến nàng gầm gừ vài tiếng trả lời hắn.

" Người thân của ngươi vừa mới mất sao??Chắc chắn nó rất quan trọng với ngươi phải không ???" Hắn hỏi.

Nàng không nói gì chỉ điểm nhẹ cái đầu mình.

" Ta có cách để nó sống lại nhưng...." Hắn lấp lửng.

Đến đây Lang Vương ra sức dùng móng mình kéo lấy vạt áo hắn như van xin hắn nói nốt.

" Sinh mệnh ngươi sẽ bị mất đi và ngươi chỉ sống thêm một ngày cuối cùng".

Gần như không chút do dự, nàng gật đầu đồng ý ngay tức khắc, cho dù chỉ được gặp lại một ngày với nàng là quá đủ rồi.

" Ngươi chắc chắn chứ??" Người đàn ông hỏi.

Nàng vẫn gật đầu.

" Vậy ăn viên thuốc này đi, nó sẽ chuyển đổi sinh mệnh ngươi sang nó" .Tay người đàn ông đưa ra một viên thuốc màu vàng nhỏ xíu đặt vào móng Lang Vương, nó lấy móng mình đưa viên thuốc vào miệng.

Trước mắt nó, một vầng sáng màu trắng toả ra chói mắt, sau đó một con vật nhỏ xinh với bộ lông trắng muốt xuất hiện trước mắt nàng, đó là thân ảnh mà nàng luôn muốn gặp lại: tiểu hồ ly.

Lang Vương nhào đến vuốt ve bộ lông mềm mại kia, yêu thương chải chuốt bộ lông bù xù kia, tiểu hồ ly nhìn thấy hoa quả mà mình yêu thích cũng tiến đến ăn hết đống hoa quả, nàng nhẹ nhàng giúp nó tách đống hoa quả ra để nó ăn dễ dàng hơn, đợi nó ăn xong, nàng bắt lấy cơ thể hồ ly rồi cho nó ngồi trên lưng mình, đưa nó đi dạo chơi với những địa điểm mà cả hai đã từng đi qua.

Trời dần dần tối đen lại, đã sắp hết một ngày ở bên hắn rồi, nàng đưa hắn trở lại ngôi nhà đó vẫn như mọi khi, bồi hồi ngắm lại thân ảnh kia một lần cuối cùng trước khi ra đi mãi mãi, nàng gầm lên vài tiếng dặn dò nó:" Phu quân, chúc ngươi luôn sống thật tốt, nhớ không được chạy lung tung vào rừng lúc đêm khuya và nhớ đến ta trong những giấc mơ..Ta chưa bao giờ hối hận khi quen biết ngươi, dù cho phải đánh đổi mạng sống mình vì ngươi....Tạm Biệt ".

Nói hết câu cuối cùng, Lang Vương cảm thấy cơ thể mình yếu dần đi, nàng vẫn cố đợi thân ảnh hồ ly biến mất rồi lặng lẽ tiến đến cái hố đã được nàng đào sẵn kia, nhảy xuống đó, đợi cái chết đến với mình.

Một hồi sau cơ thể Lang Vương đột nhiên toả ra một luống sáng nhạt màu trắng xoá, nàng cảm giác cơ thể mình nóng rực lên, một ngọn lửa vô hình như đang thiêu đốt mình.

" Vậy đây chính là cái giá cuối cùng mà người đàn ông đó nói sao?? ".

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Lang Vương trước khi ngất đi, lúc sau, một người đàn ông tiến lại chiếc hố kia, nhảy xuống đó và đem theo một cô gái quyến rũ nhảy lên từ cái hố kia.

Sáng hôm sau, nàng khẽ mở mắt dậy miệng lẩm bẩm:" Đây là thiên đường sao, không giống như mình đã từng tưởng tượng gì cả .

" Một giọng nói ấm áp đáp lại nàng :" Đúng vậy, nàng đã bị Thiên Đường bỏ lại đây rồi " .

Nàng lại nhìn thấy người đàn ông hôm qua nên lên tiếng hỏi lại:" Chẳng phải ta đã chết rồi sao??? Vì sao lại ở đây, không nhẽ ngươi chính là Tử Thần sao hay ngươi cũng đã chết rồi ??".

Hàng đống câu hỏi Lang Vương đặt ra làm hắn không trả lời kịp đành phải hôn lên đôi môi gợi cảm kia để che đi những âm thanh ồn ào.

Lang Vương trợn tròn mắt nhìn người đàn ông này khinh bạc mình, nàng căm tức đẩy hắn ra, giận dữ nói:" Ngươi làm gì??..".

Chưa hết câu thì nàng mới để ý đến cơ thể hiện tại của mình, không còn bộ lông trắng muốt và chiếc đuôi nàng tự hào mà thay vào đó là thân hình bốc lửa giống con người bình thường nàng nhìn thấy.

" Ta đang hôn nương tử ta nha, sao ngươi lại giận dữ như vậy ".

Hắn mỉm cười đáp.

" Ai gả cho ngươi, ta đã có phu quân rồi, làm ơn tránh xa ra một chút" Nàng hằn học đáp lại hắn.

" Là con hồ ly kia sao vì sao ngươi vẫn còn yêu nó đến mức như vậy???" Hắn tò mò hỏi.

" Không vì lí do nào hết, chỉ vì trái tim ta đã vô tình bị nó nắm giữ, cho dù biết không đánh lại ngươi ta vẫn quyết không trao lần đầu của ta cho ngươi" Nàng đáp lại hắn.

" Thế còn thế này thì sao??" Hắn hoá trở lại dạng hồ ly bé xinh rồi nhảy vào lòng nàng khẽ kêu " chít chít" như mọi khi tiểu hồ ly vẫn trêu đùa với nàng.

" Ngươi...ngươi...là phu quân sao?? Không thể nào, vậy là hôm qua ngươi lừa ta" Thoáng chốc nàng hiểu ra tất cả mọi chuyện liền oà khóc lên, thương tâm khóc lớn đến nỗi hắn tay chân loạng choạng dỗ dành nàng.

" Hỗn đãn...ngươi lừa ta...vì sao chứ....ngươi không tin tưởng tình yêu ta dành cho ngươi sao ??" Nàng thút thít hỏi.

" Không, ta tin tưởng, chính cái gật đầu hôm qua mới giúp ta nhận ra tình yêu đó lớn đến cỡ nào.

Xin lỗi nương tử, ngươi tha lỗi cho ta chứ ?? " ; " Ân, ta tha lỗi cho ngươi nhưng sau này không được lừa ta thêm lần nào nữa" Nàng dừng khóc vui cười đáp.

" Tuân mệnh nương tử" Hắn trả lời rồi ôm lấy Lang Vương, nàng cũng tự lấy một cái tên khác cho mình đó là Bạch Ngọc Linh.

" Ngọc Linh muội muội, hoan nghênh ngươi gia nhập vào đại gia đình chúng ta" Kaguya mỉm cười bắt lấy tay Ngọc Linh nói.

" Sau này xin được chiếu cố nhiều hơn tỷ tỷ" Ngọc Linh đáp lại.

" Oa, ngũ mẫu, ngươi thật xinh đẹp " Một cô gái mái tóc trắng xám hâm mộ nhìn Ngọc Linh nói.

Cô gái tóc xám nâu bên cạnh nói:" Hamura,không được vô lễ, ngũ mẫu ta là Hagomoro còn đây là Hamura, mong được ngươi chỉ dẫn nhiều hơn" Hagomoro lễ phép đáp.

Ngọc Linh cũng ngờ ngợ nhận ra hai cô nàng này vì một người có thể nói chuyện với nàng hồi trước còn cô gái còn lại thì phối hợp phu quân để lừa mình.

Nhận ra ánh mắt xa xăm nhìn về mình, Hamura nũng nịu ôm lấy cánh tay Ngọc Linh:" Ngũ mẫu, ta cũng chỉ nghe theo phụ thân thôi,ngươi đừng giận ta nha" Khuôn mặt thiên thần kết hợp với giọng nói thánh thót của Hamura hầu như miểu sát cả nam lẫn nữ, Ngọc Linh cũng không ngoại lệ, cũng không đành lòng giận đứa con đáng yêu này:" Làm sao ta lại giận ngươi chứ, ta chỉ đang suy nghĩ về kẻ chủ mưu kia thôi" Ngọc Linh nhìn về phía hắn trong khi hắn đang huýt sáo, mắt quay sang chỗ khác.

Đêm hôm đó, có người bị chúng nữ cho ngủ trên sofa vì tội tình hắn gây ra....đúng là một câu chuyện bi ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.