Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 427: Tâm Sự Cuối Cùng




Băng Đạn vượt qua được sự bảo vệ của Quạt Ba Tiêu, nhẹ nhàng đóng băng mọi thứ nó chạm phải, báo gồm cả không khí, kết giới, gió,... Chỉ cần mất vài giây nữa sẽ tiếp cận được Kokkuri đang cố hết sức dùng hồ trảo để giảm bớt sát thương nó gây ra.

Ta sắp phải chết sao?! Kokkuri cảm giác thời gian như ngừng lại, viên đạn màu bạc còn cách hắn khoảng vài mi li mệt, cảm giác lạnh buốt do thành trảo truyền về đủ để Kokkuri kịp nghĩ về khoảnh khắc cận kề cái chết còn vài giây nữa.

Cái này rất lạ nha, rõ ràng lần trước hắn sắp chết đâu có tình trạng như hiện giờ xảy ra, kiếm đâm cái là nhắm mắt luôn rồi mà??

Mà hắn đã chết lâu lắm rồi mới biến thành yêu hồn, yêu khí xuất phát từ yêu hồn cũng không còn nhiều lắm vì ở Nhật Bản thực chất khí, thứ dùng cho yêu hay ma tu luyện rất thưa thớt, mỏng manh đến đáng thương, dùng để hít thở còn không đủ, huống chi để tu luyện thành cấp bậc như yêu thần.

Hơn nữa, vị chủ nhân đẹp trai kia khi biết hắn chết có buồn không nhỉ?? Phi... Làm gì có chuyện hắn sẽ buồn được, Kokkuri ta đâu có là gì so với những người thân cận ở bên hắn chứ?? Hắn không tài giỏi, ngự binh như thần như Murad, cũng không giúp hắn được vui vẻ như Mulan, được người theo đuổi như Margaret hay để hắn làm những chuyện xấu xa như Inugami... Những chuyện xấu xa thì cụ thể hắn cũng không biết, chỉ biết vào mỗi sáng Inugami thường hay vẻ mặt hồng hào, lẩm bẩm mắng Thiên Hồ là kẻ xấu xa, bại hoại,...

Còn hắn thì có làm được gì đâu cơ chứ?! Chỉ toàn làm hắn phải đi dỗ dành, đã thế lại còn hay dỗi vặt, tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy Thiên Hồ được các cô gái khác bám lấy.

Chính ra trải nghiệm vài giây trước khi lìa đời thật sự vì bị Băng Đạn đâm phải cũng khá thú vị, ít nhất để hắn kịp suy nghĩ về những chuyện đang định làm mà chưa có dũng khí muốn thực hiện.

Thì ra được thích thầm, yêu thầm một người dù biết chẳng thể được vĩnh viễn ở cạnh bên là như vậy... Có chút tiếc nuối, có phần không cảm lòng... Hay có thể chính Thiên Hồ muốn Inugami tiễn hắn ra đi vĩnh viễn nên mới cho kẻ kia cả thần khí còn mạnh hơn thần khí hắn giao cho bản thân Kokkuri lúc trước gấp nhiều lần...

Ha ha... Hắn trướng mắt ta... Hắn... Không còn muốn nhìn thấy ta thêm lần nào nữa dù không biểu hiện ra ngoài. Tư vị đó thực khó để miêu tả... Cay đắng, thất vọng hay tuyệt vọng?? Tất cả đều không quan trọng nữa... Hắn sắp được giải thoát rồi... Vô tận thời gian được hoà làm một với hư không, không cần phải trải nghiệm những thứ mà nhân loại tự đặt cho cái tên là cảm xúc... Thứ chi phối cảm nghĩ của những sinh vật bậc cao như hắn hay bất kì ai khác.

Đời là bể khổ đúng không?? Đúng... Rất đúng, hoàn toàn đúng... Từ khi sinh ra, được lớn lên đến khi từ giã cõi đời đều mang nặng những gồng xích vốn đã buộc chặt với thứ mang tên vận mệnh. Nghe có vẻ sai lầm nhỉ?? Không, không hề sai, đừng bị những câu chuyện từ những bộ truyện tiên hiệp tu tiên, xuyên không,... Đánh lừa rằng ngươi có thể thay đổi vận mệnh của mình, cái gì mà nghịch thiên cải mệnh, chưởng khống vận mệnh của bản thân??

Ngươi chưa đủ quyền hạn như thế để thoát khỏi nó trong khi nó mới là thứ khiến ngươi được cảm thụ được nhiều thứ ngươi đã trải qua. Tất cả mọi thứ đều đã được vận mệnh sắp đặt hết, ngã rẽ nào trong cuộc đời đều như thế cả.

Biết sao được đây?? Giá như hắn được ôm người mình thích lần cuối, được hắn xoa đầu và được hắn ôm ngủ thì tốt biết mấy, lúc đấy hắn sẽ trân trọng những giây phút đó hơn, không để chủ nhân phải phiền lòng vì mình.

Yêu lực đã kiệt quệ, cái chết đã tới rất gần rồi... Kokkuri không ngờ trước thời điểm mình chính thức từ giã cõi trần gian lại mang nhiều tâm sự đến vậy... Không... Hắn không thể chết được, đâu thể yếu đuối mãi được. Hắn phải sống để chất vấn người kia, để thổ lộ những gì trong lòng mình cho hắn nghe...

Ẩn sẵn trong linh hồn Kokkuri, một đốm sáng đang dần le lói, nó như cảm nhận được ý chí quật cường của Kokkuri nên đã đáp lại... Từng tế bào Kokkuri như được làn gió xuân thổi qua, tưởng như khô cằn này đã tràn đấy sức sống trở lại.

Cả cơ thể bừng sáng quang mang màu vàng kim...

" Hậu bối... Ngươi đã thành công vượt qua được bản thân mình để đạt được truyền thừa từ ta. Không kể đa vũ trụ hay bao nhiêu thế giới, ta mong ngươi, trong người chảy xuôi huyết mạch hồ tộc chúng ta luôn phải dũng mạnh như vậy, làm rạng danh hồ tộc mãi mãi đến muôn đời. Chào mừng ngươi, Thập Vĩ Hồ Ly... Kokkuri... " Nhờ bản lĩnh và ý chí thôi thúc, Kokkuri đã vượt qua được cực hạn bản thân hiện có, tiến cấp vào Thập Vĩ Hồ Ly, tương đương với Thần Sơ Cấp, cơ thể đã có thể tự tái tạo được như ban đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.