303: Tiểu Hồ Đáng Yêu
" Đứng lại, tiểu hồ...Ăn hết đồ ăn đã..." Quy Tắc ánh mắt tràn đầy uất hận nhìn đứa trẻ vài tuổi đang chạy loanh quanh nàng, nhất quyết không chịu ăn hết đồ ăn nàng làm.
Vài tháng trước, khi chăm sóc cho hắn bình phục các thứ rồi, sau đó cả cơ thể hắn đã bùng lên ánh sáng trắng thuần khiết, cứ ngỡ tên này sẽ quay trở lại trạng thái như ban đầu...Nhưng không, hắn lại biến thành một đứa trẻ một tuổi, thậm chí còn chưa đạt đến Hóa Thần Kì nên vẫn không hoàn toàn hóa hình thành nhân loại, còn sót lại đôi tai hồ ly màu trắng và những chiếc đuôi cùng màu mềm mại...
Tất nhiên, việc đã đến nước này thì nàng cũng phải mang Thiên Hạ ra để phụ giúp nàng trông tiểu quỷ nghịch ngợm này, khổ nỗi đánh cũng không dám đánh, nhất là khi bé làm sai điều gì thì khuôn mặt nhỏ đều rất thành khẩn nhận lỗi, cộng thêm chỉ số đáng thương của bán yêu thú thì ai mà dám nỡ tay trừng phạt nữa...
" Ưm....." Bé trai liên tục lắc đầu, tỏ vẻ không muốn ăn nữa làm Quy Tắc như muốn nổi điên về tên này quá, buổi tối thì quậy phá ầm ĩ, ban sáng thì lười ăn kinh khủng, dỗ mãi mới ăn được một tí xíu thức ăn.
" Ngươi còn không ăn là Thiên Hạ tỷ không đem ngươi đi chơi nữa đâu, nào, ngoan mở miệng ra nào..." Cố nén giận trong lòng, nàng dịu dạng dỗ dành tiểu quỷ...Quả nhiên, nghe đến chuyện đi chơi thì tốc độ ăn của hắn còn nhanh hơn tốc độ nàng xúc cho ăn nữa, nhoằng cái đã ăn hết thức ăn đang còn bỏ mứa rồi nháo nhào đòi được mang đi chơi.
" Đợi chút đã...Ngươi còn phải uống hết chén thuốc này..." Nàng biến ra trên tay một bát nước có màu xanh đục, tỏa ra hương không mấy dễ chịu nhưng giá trị của nó hoàn toàn có thể mua được một nửa cái tinh cầu khi chứa vô số những loại thảo dược có tác dụng bồi bổ linh hồn, thoát thai hoán cốt, bồi dưỡng kinh mạch,...Nhìn chung để có một trận chiến ra trò thì nàng dốc khá nhiều vốn liếng vào Thiên Hồ, đến nỗi ngay cả những vị thần khác đều phải ngạc nhiên không biết nàng lấy những thứ kia để chữa trị cho ai nữa.
" Đắng....Không thích..." Bé vùi đầu vào ngực nàng, không để nàng có cơ hội lừa mình uống thứ thuốc có vị vừa giống gián lại vừa giống tất để lâu bốc mùi kia.
" Nếu không uống thì để ta cho tiểu cẩu kia tìm ngươi vậy...Haizz, nhiều hôm như vậy nó cũng khá nhớ ngươi đó..." Vừa mới dứt câu thì bát nước thuốc đã bị hắn uống sạch, đến cặn cũng không sót lại, không thể để con cẩu kia gặp hắn được, nếu không ác mộng sẽ lại tiếp diễn mất.
" Ân...Bé ngoan..." Nàng xoa đầu hắn, đắc ý đã tìm được nhược điểm đủ khiến bé trai nghe lời, còn về chuyện con vật nàng gọi tiểu cẩu kia cũng khá dài dòng.
Nó rất thích chơi cùng Thiên Hồ vì mùi hương thơm ngát và bộ dạng khả ái của hắn...Chỉ là nó không tiểu như lời nàng đâu mà là một còn chó có sáu đầu, quanh thân khi nào cũng bốc lên ngọn lửa đỏ rực hừng hừng cháy, gọi nó là tiểu cẩu chắc chỉ mình nàng thôi.
" Đi chơi đi, đừng làm phiền ta..." Quy Tắc không quan tâm ánh mắt sướt mướt kia, một cước sút hắn vào cổng dịch chuyển do nàng tự tay mở ra, thông hẳn đến nơi của Thiên Hạ luôn.
Cũng may bé con nhanh tay lẹ mắt, mượn lực cú đá của người phụ nữ vô tâm kia, lộn một vòng trên không trung rồi rơi vào vòng tay của Thiên Hạ.
" Tỷ tỷ, ta muốn đi chơi tuyết..." Bé trai ngọt ngào yêu cầu, khó có thể để nàng có lí do từ chối được.
" Được, ngươi muốn thì chúng ta đi bây giờ..." Nàng cọ cọ má hắn vài cái cho đỡ nhớ, nói thật hình thái phụ thân nàng hiện tại đã hoàn toàn không được coi là nhân loại nữa rồi, vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào như một tinh linh lưu lạc , rất dễ khiến người ta bị lạc vào vẻ đẹp đó.
" Tỷ tỷ tốt nhất...!" Bé trai phấn khích liên tục khen nàng, giọng nói lẫn biểu cảm non nớt càng làm lòng nàng thêm rục rịch hơn, thiên tính mẫu thân của mỗi phụ nữ lại trỗi dậy, quyết tâm phải bảo vệ sinh linh nhỏ này đến cùng.
" Mặc áo vào đã nào, bé yêu..." Nhờ bộ lông hồ ly khi hoá hình nên ở vài thời điểm quần áo bé còn ít có xíu à, Thiên Hạ liền giúp tiểu Hồ mặc vào thêm một bộ quần áo ngủ hồ ly màu hồng phấn dành cho bé gái, gia tăng vẻ đáng yêu thêm bội phần.
" Lại là màu này sao ?? " Bé ngó đi ngó lại bộ quần áo mình đang mặc, đôi tai nhỏ cùng cái đuôi của bé đã bị nó giấu đi, chỉ còn sót lại đôi tai hồng với chiếc đuôi được làm giả bằng bông...Hơn nữa, có thể tỷ tỷ ưa thích bé mặc màu này a, mặc dù trông nó có hơi giống bộ bé gái bé từng gặp hay mặc...
" Được rồi đi thôi..." Thiên Hạ ôm tiểu Hồ vào lòng, âm thầm lẩm nhẩm vài câu.
....
Lâu Lan Quốc, Hoàng Cung, được mệnh danh một trong nhiều nơi khó thể xâm nhập nhất..Tuy nhiên hiện tại lại có hai bóng dáng, một thiếu phụ và một cô gái xinh đẹp...
Luồng ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện giữa cung điện, lúc nó tản hết thì tiểu hồ mới nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh mình..
" Hồ Hồ, ngươi cuối cùng vẫn đến chơi cùng ta sao ?? " Bé gái đầy kinh hỉ chạy đến nắm tay Thiên Hồ còn đang hơi ngơ ngác do chuyện dịch chuyển, phải mất mấy giây sau bé mới cảm nhận rõ bàn tay nhỏ của mình bị đồng bạn mình nắm mới nhỏ nhỏ đáp lại : " Chắc chắn rồi, ngươi còn hứa chơi tuyết cùng ta mà..".
" Sara, con đưa bạn đi chơi nhớ cẩn thận xíu nha, tuyết ở ngoài rơi khá dày đó..." Vị thiếu phụ ngồi trên ngai, vị trí cao nhất của cung điện dặn dò.
" Vâng ạ, chào Hạ tỷ, mẫu thân..." Đến khi gặp được người mình thích thì nành còn không để tâm đến mẫu thân mình nữa, vui vẻ dắt tay hắn như chú chim nhỏ đi ra ngoài.
" Đại nhân, về chuyện long mạch chúng ta chỉ có thể cho ngài mượn dùng hai phần mười thôi.
Nếu quá thì sợ...." Nữ vương hơi dè chừng thì cằm đã bị Thiên Hạ bắt lấy, ánh mắt đen láy như hố đen nhìn nàng.
" Suy cho cùng thì ngươi từ chối ta sử dụng có đúng không ?? Dù biết nó có thể gây ra sự hủy diệt cho vương quốc các ngươi ?? "
" Ta...ta không dám..." Nữ vương lắp bắp đáp.
" Suy nghĩ cho kĩ đi đã...Tạm thời ta để lại thứ này xem như đính ước của hai chúng ta đi.." Dứt lời, Thiên Hạ hôn nhẹ vào môi nữ vương một cái, bất ngờ đến mức nàng không kịp làm gì.
" Đính ước gì ?? " Nữ Vương hoảng loạn hỏi lại.
" Sau này ngươi sẽ rõ...Sera nữ vương..." Thiên Hạ đầy bí ẩn đáp làm cho nữ vương chỉ biết thở dài.
Khi Thiên Hạ vừa mới tới đây, thì Mukade đã từ tương lai đến đây được 2 năm đang bắt đầu phát triển kế hoạch chinh phục Nhẫn Giới.
Nhưng không may hắn bị Sera phát hiện, Mukade đang định giết Sera để nàng không cản trở kế hoạch của hắn.
Thì lại xui xẻo đụng phải nàng cùng tiểu Hồ vừa du lịch đến Lâu Lan, kết quả thì Mukade bị Thiên Hạ tiện tay tiêu diệt.
Do Mukade vừa mới tới Lâu Lan không lâu, hơn nữa Long Mạch Chakra vẫn chưa bị hắn sử dụng nên không giống nguyên tác có được Siêu Ảnh thực lực nên liền rất dễ dàng đem hắn giải quyết.
Cũng nhờ việc này mà nàng mới biết được Mukade là từ một thế giới song song khác tới.
Những điều này là từ ký ức của Mukade biết được.
Còn về phần hai mẹ con Sera và Sara thì Sara là do Sera dùng Long Mạch Chakra tạo ra, chính vì là do dùng Long Mạch Chakra tạo ra nên Sara có thể điều khiển được Long Mạch.
Sau đó, đương nhiên là Sara bị hấp dẫn bởi Thiên Hồ nên hai người dần trở nên thân thiết hơn nhiều.
304: Tỏ Tình Trong Tuyết
Phong cảnh bên ngoài cung điện Lâu Lan Quốc giờ đã ngập tràn những bông tuyết nhỏ trắng xóa, vì đây mới là đầu mùa đông nên khung cảnh khá nên thơ khi đâu đâu cũng xuất hiện những vết tích đẹp. Tuyết trắng như bông bay bay, rơi nhẹ trên tóc, cùng gió đùa chơi, đuổi nhau ra xa mãi trên những mái nhà. Đôi khi cũng như hoa đan xen trên cây, làm những cành khô trụi lá trở nên sống động giữa lạnh giá mùa đông.
Sara vẫn nắm bàn tay Thiên Hồ thật chặt, cả chặng đường cũng không buông lỏng ra chút xíu nào. Dấu chân nhỏ bé của hai người nhẹ in trên tuyết như những dấu tích để lại sau cuộc vui đùa của hai người....Có lẽ điều tuyệt vời nhất không phải là được thưởng thức khung cảnh tuyệt đẹp này mà đối với Sera là được cùng nam nhân bé nhỏ của mình dạo chơi. Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy một bông hoa nhỏ mọc trơ trọi giữa mùa đông lạnh giá liền nhanh chóng bước đến bên cạnh nó...
" Tiểu Hồ, ngươi xem bông hoa này đẹp không ?? " Tiểu loli Sera hái một bông hoa được phủ đầy bông tuyết đưa cho bé trai bên cạnh mình xem, háo hức hỏi.
" Đẹp...Bất quá nếu ở trên người tỷ sẽ càng xinh đẹp hơn..." Hắn nhẹ nhàng cài đóa hoa màu bạc trắng đó, hơi rũ cho tuyết đọng trên đó tan mất, nhẹ nhàng cài trên tóc nàng, tuy là mất trí nhớ nhưng kĩ năng tán gái vẫn còn nha.
" Miệng ngươi ngọt thật đó...Có phải đã từng dẻo miệng tán cô gái nào rồi phải không ?? " Sera mặt bỗng như bao phủ một tầng sương lạnh hỏi.
" Nào có, ta khen tỷ là thật lòng mà..." Tiểu Hồ ánh mắt vô tội đáp lại, đúng là tính cách hệt như mẫu thân hắn mà, lúc nóng lúc lạnh khó chiều thật.
" Hừ...Nam nhân các ngươi không thể tin tưởng được...Trừ phi ngươi chứng minh cho ta thấy được điều ngươi nói là đúng..." Sera vẫn như cũ chu mỏ nhỏ nhắn, giận dỗi...
"....." Tiểu Hồ cạn lời luôn, khó có thể đoán được tâm ý tỷ tỷ này như thế nào, điều này khó hơn mò kim đáy bế hơi bị nhiều lần...Bất chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu bé, nhắm đôi môi nhỏ nhắn của Sera, hôn lên miệng nàng một cái...Lẽ ra điều này sẽ rất dễ dàng nếu Thiên Hồ ở trạng thái bình thường, thế nhưng ở hình dạng lúc năm tuổi này thì phải kiễng chân mãi mới chạm vào được môi của nàng vì cô nàng cao hơn bé cả một cái đầu... Haizz, chiều cao đôi lúc làm người ta khó xử mà.
" Ngươi...." Sắc mặt Sara trong trẻo hệt như ánh trăng sáng, hàng mi cong dài chớp động trước đôi mắt lưu ly, lẳng lặng như một nữ thần bước ra từ cánh đồng oải hương mộng ảo hơi đỏ bừng lên, trong lòng thích nhưng vẫn không nói được ra lời nào, thốt ra được một tiếng duy nhất.
" Tỷ thích thành ý của ta chứ..." Hôn thì cũng hôn rồi, đâu thể để người ta chủ động nói thích mình được, tiểu Hồ đành phải mở lời trước.
" Thích cái đầu ngươi...Ngươi hôn ta một cái ta phải hôn lại đã..." Sera chủ động cúi xuống bưng lấy mặt hắn, dùng lí do trên để hôn thêm một lần nữa, chỉ khác lần này là nàng hôn hắn, cảm xúc khó tả hơn rất nhiều.
Hai người cứ như thế như cặp đôi mới bày tỏ tình ý của nhau, thi thoảng lại nhẹ nhàng môi chạm môi trên quãng đường trở về cung điện....Phía xa xa, có một cô gái đang không ngừng hâm mộ tình yêu thuần khiết của hai đứa trẻ , loáng thoáng nhìn được hai người ở quang cảnh khá cao...
" Các ngươi chơi cũng khá lâu rồi đó...Vào ăn chút gì rồi trở về nào..." Thiên Hạ nhìn một mặt đỏ ửng Sara cùng gương mặt ngây thơ của phụ thân mình, đương nhiên hiểu quá rõ bản tính của phụ thân mình nói.
" Vâng, tỷ tỷ..." Đã sớm coi tỷ tỷ của hắn như tỷ tỷ mình, Sera nhanh chóng vào bên trong thưởng thức bữa trưa do quản gia nấu, vừa ăn vừa ríu rít trò chuyện cùng tiểu Hồ.
" Hôm nay ta ở lại đây chơi được không , tỷ tỷ ?? Ngươi xin phép mẫu thân dùm ta nha..." Thiên Hồ ánh mắt cầu xin với Thiên Hạ. Như mọi khi nếu mà bé xin thì phải đến chín mươi chín phần trăm sẽ bị mẫu thân xinh đẹp của mình một cước đá về nhà, mặc kệ cho hắn có bán manh, nũng nịu, van nài,...đều vô dụng. Đành phải nhờ đến tỷ tỷ chắc có thể thương lượng được...
" Tiểu Hồ....Ngươi cũng biết mẫu thân ngươi..."
" Một buổi ôm ta ở dạng hồ ly...." Tiểu Hồ cắt lời nàng trước.
" Ba buổi thì ta có thể suy nghĩ lại..." Thiên Hạ giảo hoạt đáp.
" Hai buổi rưỡi..."
" Ba...."
" Được, ta chấp nhận...Tỷ nhớ giúp ta đó..." Vì mỹ nhân đành hi sinh cơ thể mình vậy, tiểu Hồ cắn răng đáp ứng.
" Thành giao...Hợp tác vui vẻ..."
Nghe được hai người đối thoại, bầu không khí thoáng chốc hài hòa hơn khá nhiều, Sara cũng cưng chiều nhìn con gái mình cùng nam nhân trẻ tuổi tâm đầu ý hợp, chắc chỉ cần đợi hai người tầm vài năm nữa làm đám cưới là hợp lí...Về phần long mạch thì chắc nàng cũng dùng để làm của hồi môn cho con gái vậy.
Ăn xong thì Thiên Hạ cũng ở lại cùng hắn thêm buổi chiều nữa rồi mới trở về nhà, để lại tiểu Hồ cùng Sera vui đùa ầm ĩ...
Đến ban đêm Sara mới hoàn thành xong công việc của mình, thúc dục hai người đi ngủ, xong mới tự mình trở về phòng ngủ, đánh một giấc ngủ ngon lành...