Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 162: 162: Dị Thần Phẫn Nộ




" Chất liệu này có vẻ giống như ma thạch Audora nhỉ ?? À không, hình như còn tốt hơn cả nó một bậc mới phải !! " Thiên Hồ đầy hứng thú nhìn lấy hắc thạch trong tay mình, mỗi tội tiểu loli lại không hề coi trọng điều đó, vẫn nhai hắc thạch như bình thường.

Với nàng thì có quý hay không thì cũng chỉ là đồ ăn để bồi bổ lại năng lực sau khi bị giam nhiều năm về trước.

" Ợ......No thật...Cảm ơn ngươi, ca ca..." Tiểu loli, ách không phải gọi là thiếu nữ mới phải, tiêu hoá hết hắc thạch kia cũng làm nàng khôi phục mấy phần nên trở lại hình dạng gần như ban đầu của nàng.

Một cô gái vô cùng quyến rũ với đôi mắt như câu hồn đoạt phách bất kì nam nhân nào nhìn phải, đường cong lả lướt có lồi có lõm cuốn hút lấy Thiên Hồ từ bộ ngực sâu hun hút kia.

" Không có gì...À...Trước đây ngươi đã từng gặp qua một cô gái có một chiếc đuôi rắn ở bên dưới không ?? " Thiên Hồ cố gạt đi sự mê hoặc chí mạng này mà đổi sang vấn đề khác, tất nhiên không phải là hắn không muốn ngay tức khắc chinh phục cô gái kiều diễm này mà là hắn cảm giác được sự tình không đơn giản như vậy.

" Cô gái có đuôi rắn...đuôi rắn..,có phải cô nàng thường sử dụng mấy viên đất sét không ??? " Thiếu nữ lẩm bẩm rồi hỏi ngược lại hắn.

" Đúng rồi....Ngươi biết tung tích của nàng hiện tại sao ?? " Đạt được câu trả lời thoả đáng, hắn liền phấn khích muốn tìm hiểu sâu hơn về nữ thần được mệnh danh sáng tạo ra loài người này.

" Trước thì có nhưng hiện tại thì không !! Ai bảo nàng cùng đám những tên kia thông đồng để cùng phong ấn ta cơ chứ...Khoan đã, ngươi lùi ra bên kia đi..." Thiếu nữ khẽ nhíu mày, trên tay nàng lúc này đã được tụ sẵn một quả cầu màu đỏ xám, tà dị hơn cả là khắp Quảng Hàn Cung giờ đây đều bị bao phủ bởi một kết giới mang màu sắc hệt như quả cầu nhỏ kia...

“ Còn phải để ta mời các ngươi ra sao ??? Đừng nghĩ lão nương không biết các ngươi đều đang ở quanh đây....” Nói xong, thiếu nữ ném hắc cầu ra phía trước, lập tức chỗ đó tan thành mây khói, đồng thời cũng hiện ra một đám người thân mặc áo cà sa và cô gái có đem theo chiếc bình cam lộ.

“ Thí chủ, ngươi trước bình tĩnh lại, chúng ta đến đây không có ác ý gì với ngươi...” Lão tăng nhẹ giọng nói.

“ Không có ác ý ??? Thế mà trong tay các ngươi lại đem theo khốn tiên toả ??? Các ngươi nghĩ ta là trẻ con à ?? DIỆT.....” Lòng căm hận đến tột độ giờ đã huyễn hoá thành một bộ áo giáp chiến đấu vô cùng hùng dũng che đi cơ thể mĩ diệu của nàng, tiếp đó kết giới cũng có thêm những chiếc xích đen kịt từ hư không giáng xuống tấn công tất cả những người đang có mặt trong đây, dĩ nhiên không bao gồm Thiên Hồ và Lục Nhĩ.

“ Phá....Diệt Ma đại trận...” Những lão tăng lẽ ra cũng định nói thêm vài câu khuyên nhủ nhưng chưa gì nàng đã ra tay trước nên đành phải lấy chiêu đối chiêu lại.

Có tổng cộng hai mươi mấy người đều đã tập trung lại thành một vòng tròn, cùng nhau cầm lấy một chuỗi tràng hạt làm từ cây bồ đề dài vài trăm mét, bắt đầu ra sức đọc khẩu quyết.

Thiên Hồ nhìn trận chiến không cân sức này, trong đầu không cần đoán cũng biết ai dành được chiến thắng...Một cô gái đã từng gây nên sóng gió cho toàn bộ tam giới, ngay cả Nữ Oa đều phải kiêng kị nàng vài phần thì làm sao những lão tăng này là đối thủ của nàng.

Không nói đến, cô nàng này còn chưa hồi phục hết toàn bộ thực lực của mình cũng dư sức dẹp loạn đám này mà không tốn chút sức lực nào.

Quả nhiên, không để hắn đợi lâu, những sợi xích dễ dàng đâm thủng lấy kết giới vàng choé của Diệt Ma Đại Trận cùng lúc phá hủy luôn cả tràng hạt , chỉ để lại những lão tăng không thể tin vào mắt mình.

Những lão này khi cảm nhận được phong ấn bị phá bỏ liền gấp rút chạy tới đây mong gia cố lại nó tránh để cô nàng Dị Thần này thoát ra.

Tuy vậy, người tính lại không bằng định mệnh tính, cô nàng này vừa thoát ra được lại còn được Thiên Hồ giúp hồi phục lại sức lực nên các lão không thoát khỏi hạo kiếp này.

Riêng thiếu nữ cầm chiếc bình cam lộ thì đã bị hắn kéo đến gần nên mới không bị dính đòn của Dị Thần.

" Ngươi vì sao không cứu bọn họ ?? ".

Dù cảm kích hắn giúp mình tránh khỏi đòn tấn công nhưng tận mắt nhìn thấy những người từng gắn bó với mình bị Dị Thần tàn sát, thiếu nữ cũng không nhịn được hỏi.

" Tại sao ta lại phải cứu bọn chúng ?? Ta có quan hệ gì với họ không ?? ".

Thiên Hồ hỏi ngược lại thiếu nữ.

" Không !! Thế thì sao ngươi không để ta như bọn họ luôn đi...." Thiếu nữ phẫn nộ đáp.

" Bởi vì...Ngươi là sư tỷ của muội muội ta..." Câu trả lời vượt qua sự tưởng tượng của thiếu nữ, đúng là sư phụ nàng mới đem về thêm một đệ tử nữa tên là Bạch Thiên, người này là ca ca của nàng sao ?? Hai người tính cách đúng là khác xa một trời một vực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.