Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế &Amp;Amp;Amp;Amp;Lt;Con Gái Là Thế Đó&Amp;Amp;Amp;Amp;Gt;

Chương 139




"Ninh Vương..."

Miệng Vân Khánh Đế mở rộng, giống như cá nhảy khỏi nước, vừa sợ hãi lại không thể làm gì.

"Phụ hoàng, sao ngài lại quên, nhi thần sớm đã không còn là Vương gia, mà là Quận Vương rồi?" Thanh kiếm của Tưởng Lạc nằm ngang trên cổ Vân Khánh Đế, thân là con của người lại dẫn binh xông vào cung, mưu đồ giết cha, chuyện này sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, Tưởng Lạc làm lại không có chút áp lực tâm lý nào, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười điên cuồng.

"Ngươi, tên súc sinh này, ngươi muốn giết cha sao?" Vân Khánh Đế tức giận đến không ngừng thở gấp, ông mở to hai mắt nhìn nhi tử điên cuồng: "Ngươi điên rồi?"

"Ta sớm đã điên rồi, tại ngươi thiên vị Thái Tử, thứ gì tốt đều cho hắn, thì ta đã điên rồi." Trên mặt Tưởng Lạc vặn vẹo cười biến thành vô tận oán hận: "Nhi tử và Thái Tử là huynh đệ ruột, từ nhỏ ông có thứ gì tốt, Thái Tử mãi mãi xếp ở vị trí thứ nhất. Ông có nghĩ tới không, ta cũng là con của ông mà? !"

Vân Khánh Đế nhìn Tưởng Lạc, không dám mở miệng nói chuyện.

"Khi còn bé cũng không sao, sau này Thái Tử thành thân, ngươi để hắn cưới mẫu tộc hiển hách, Thạch thị hiền đức, còn ta?" Tưởng Lạc ghen ghét gào thét” "Tạ gia là thứ đồ chơi không ra gì, ông bảo ta cưới, ta dù trăm lần không muốn, ta cũng phải cưới. Nhưng tại sao trước khi ta thành thân không lâu, còn cho người cắt chức Tạ đại lang, ông không kịp chờ đợi muốn khắp thiên hạ biết, nhị nhi tử của ông chỉ là trò cười, địa vị trong lòng ông chẳng là gì cả?"

Vân Khánh Đế không nghĩ tới vậy mà Nhị nhi tử lại có nhiều lời oán giận như vậy, những năm này ông cố ý bồi dưỡng Thái Tử, xa lánh con thứ, muốn con mình bỏ đi tâm tư đoạt vị, để tránh lối cũ của ông và tiên đế. Ông vốn cho rằng như thế có thể tránh khỏi bi ai trên người tiền bối với hắn, ai biết lại thành ra tai hoạ ngầm lớn như vậy.

"Nếu như hiện tại ngươi lui ra, phụ hoàng sẽ không truy cứu trách nhiệm ngươi."

"Không truy cứu? Hà!" Tưởng Lạc châm chọc cười nói: " Ông cho rằng ta là tiểu hài tử mười mấy năm trước, ông nói gì cũng tin à? !"

Hắn ta thích đồ chơi nhỏ nước láng giềng cống lên, phụ hoàng nói sẽ cho hắn, kết quả vì Thái Tử hoàn thành tốt bài tập, cộng thêm đồ chơi nhỏ hút mắt, đồ vật liền biến thành Thái Tử được rồi.

Sau đó Thái Tử biết được hắn ta thích, khoe khoang cho người đưa đồ đến, hắn ta tức giận đến đập hết, kết quả lại bị phụ hoàng răn dạy một trận. Chuyện giống vậy rất nhiều, nhiều đến mức hắn ta không muốn nhớ lại lần nữa.

"Đừng nhiều lời, ta muốn bây giờ ông viết chiếu nhường ngôi. " Kiếm của Tưởng Lạc hạ thấp xuống, trên cổ Vân Khánh Đế lộ ra một vết thương dài màu đỏ. Tưởng Lạc nhìn thấy vết thương này, không chỉ không chút hối hận, ngược lại ánh mắt phát sáng lên: "Nếu ông không muốn viết cũng chả sao, dù sao hiện tại Thái Tử cũng trong tay ta, nếu chúng ta không kiên nhẫn được, thì để Thái Tử xuống trước trải đường cho ông, đến lúc đó các người ở chung sẽ không tịch mịch."

"Tưởng Lạc, ta là phụ thân của ngươi, Thái Tử là huynh trưởng của ngươi!" Vân Khánh Đế không còn dám động đậy, nhìn Tưởng Lạc hẳn không nói dối, hắn ta thật sự muốn họ chết.

"Có quyền thế, thì phụ huynh còn cần làm thá gì?" Tưởng Lạc cười lạnh: "Khi còn bé ta kính ngưỡng các ngươi, các ngươi lại chưa từng xem trọng ta? Bây giờ ngươi lấy liên hệ máu mủ vô dụng này đến nói nhảm cùng ta, ta sớm đã không thích nghe."

"Nói nhảm thì không cần nói nhiều. " Tưởng Lạc kéo Vân Khánh Đế từ trên giường xuống, để hai tiểu thái giám đỡ ông đến trước ngự án: "Viết."

"Súc sinh!" Trên người Vân Khánh Đế chỉ mặc áo mỏng, giờ phút này bị đông cứng đến run lẩy bẩy, ánh mắt của ông đảo qua hai tiểu thái giám, hai tiểu thái giám bị dọa đến quỳ xuống.

"Phụ hoàng, đã đến lúc nào rồi rồi, ngươi còn đùa giỡn ra oai với hai tên thái giám?" Tưởng Lạc nhét ngự bút vào trong tay Vân Khánh Đế: " Viết nhanh lên, một nén nhang sau nếu như ông còn chưa còn viết, ta sẽ cho người chặt một ngón tay của Thái Tử."

"Tưởng Lạc, thánh chỉ nhường ngôi không phải chỉ mình

chuong-140-chuong-118-1540955999.4571.jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.