Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế &Amp;Amp;Amp;Amp;Lt;Con Gái Là Thế Đó&Amp;Amp;Amp;Amp;Gt;

Chương 137




Bỗng dưng Ban Họa quay đầu, thấy một nam nhân mặc huyền y, đầu y đội cửu châu long quan, thắt lưng đeo hàng long bội, lông mày bay lên, mắt sáng mũi cao, là một khuôn mặt nàng cực quen.

Nàng và y cùng giường chung gối, thì thầm triền miên, trừ phụ thân và đệ đệ ra, là nam nhân thân mật với nàng nhất.

"Dung Hà..."

Kinh Thành phía sau nàng biến mất, nghĩa địa kinh khủng cũng biến mất, toàn bộ thiên địa một mảnh trắng xóa, nơi này chỉ có nàng và Dung Hà mặc huyền y.

"Họa Họa?" Dung Hà nghe Ban Họa hôn mê gọi tên mình, bổ nhào vào bên giường, bắt lấy tay nàng: "Họa Họa?"

Ban Họa chậm rãi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt này: "Dung... Hà?"

"Là ta. " Dung Hà thấy thần sắc nàng không thích hợp, cho là nàng vừa tỉnh lại thân thể không thoải mái, xoay người nói: "Người đâu, mau gọi ngự y."

Y mặc một bộ cẩm bào màu sáng, trên người không đeo ngọc bội, thần sắc nhìn có chút tiều tụy, cùng Dung Hà thần sắc uy nghiêm nàng vừa mới thấy không có nửa điểm tương tự.

"Nàng đừng sợ, ngự y nói, thân thể nàng không có chuyện gì lớn, dưỡng một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi." Dung Hà sờ lên trán nàng: "Hiện tại cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?"

"Ta khát..." Ban Họa mới mở miệng, liền phát hiện giọng của mình khàn đục khó nghe, nàng kinh hãi mở to hai mắt, đây là chuyện gì?

"Đừng lo lắng, ngự y nói cuống họng của nàng bị thương, dưỡng thêm vài ngày sẽ tốt lên." Dung Hà hôn lên trán nàng một cái, sớm có tỳ nữ bưng canh ấm đến.

Toàn thân Ban Họa mềm nhũn, đầu vừa choáng vừa đau, giống như có cái gì đang đục bên trong.

Dung Hà cho Ban Họa uống mấy muỗng canh, thì để bát sang bên. Ban Họa không dám tin trừng mắt Dung Hà, lúc này nàng mới nằm trên giường bao lâu, thậm chí Dung Hà ngay cả ăn cũng không cho nàng ăn?

Bị ánh mắt chằm chằm uất ức của nàng nhìn đến vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: "Ngự y nói, nàng vừa tỉnh không thể dùng quá nhiều thứ, bây giờ dạ dày nàng còn yếu, không thể lập tức ăn nhiều thứ được. Hai khắc* sau ta lại cho nàng ăn." d^đ@q/đ

*Hai phút

Ban Họa thấy thái độ Dung Hà kiên quyết, biết việc này không thể thương lượng, nàng chôn mặt vào mền, không lên tiếng.

Trong phòng rất yên tĩnh, nếu không phải nàng xác định Dung Hà không hề rời đi, thậm chí nàng sẽ nghĩ trong phòng không có bất kỳ ai.

"Họa Họa, nàng không sao thật quá tốt."

Thật lâu về sau, nàng nghe Dung Hà nói như vậy.

Thò đầu ra khỏi mền, Ban Họa nhìn thấy Dung Hà lộ ra một nụ cười dịu dàng đến không không từ ngữ nào có thể hình dung hết được. Đáy lòng nàng khẽ run, lén giở mền lên, há mồm nói: "Ta không dễ xảy ra chuyện như vậy."

"Ừm. " Dung Hà nhanh chóng quay đầu, sau một lúc lâu mới quay lại: "Ta rất vui mừng."

Ban Họa nhìn thấy đáy mắt Dung Hà có ánh nước hiện lên, giống như vừa…khóc xong?

"Chàng..." Ban Họa ho hai tiếng, Dung Hà bưng tới một chén nước muối nhạt cho nàng súc miệng, nàng dùng cuống họng khó nghe của mình nói: " Có hạ nhân, cần gì chàng phải làm những việc này?"

"Không sao cả." Dung Hà lấy khăn tay lau sạch khóe miệng nàng.

Chỉ có nhìn tận mắt Họa Họa mở mắt nói chuyện, nhìn nàng uống nước, mới đủ làm y có thể an tâm lại.

Cả đời này y tính toán rất nhiều, nói gì, làm chuyện gì, đều sớm tính xong cả, ngoài ý muốn duy nhất là thành thân cùng nữ tử trước mắt này. Y không phải một người làm khó mình, cũng sẽ không ép mình từ bỏ việc ngoài ý muốn này.

Thành thân cùng nàng, là y may mắn.

Con đường vinh quang thông suốt, y muốn có một người hưởng thụ vinh quang, lợi ích, phong quang y kiếm được, nếu có được tất cả thiên hạ, nhưng không ai vì thế vui mừng, cảm thấy thỏa mãn, y làm được tất cả thì có ý nghĩa gì?

"Dung Hà. " Ban Họa vừa tỉnh lại tinh thần không tốt lắm, lúc này vì choáng váng, lại có chút buồn ngủ, mắt nàng mông lung nói: " Trước đó vài ngày ta để Chế Y Phường may mấy bộ áo choàng mới cho chàng, chờ ta khôi phục, thì chàng mặc cho ta xem chút nha."

"Được. " Dung Hà thay nàng đắp kín mền: "Đợi nàng khỏi, muốn ta mặc cái gì ta sẽ mặc cái đó, dù bảo ta không mặc y phục cho nàng nhìn, ta cũng bằng lòng."

"Không biết xấu hổ." Ban Họa lẩm bẩm một câu, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Dung Hà khẽ cười một tiếng, hôn trộm lên môi nàng một nụ hôn, đứng dậy đi ra ngoài, nói với nha hoàn thủ bên ngoài: " Trông coi Quận Chúa cho tốt, ta ra ngoài sẽ về ngay."

"Vâng." Bọn nha hoàn mặt đỏ tới mang tai hành lễ, không dám nhìn thẳng dung mạo Dung Hà.

Mặc dù bọn họ đứng bên ngoài, nhưng Hầu Gia và Quận Chúa nói nhỏ trong phòng, các nàng không cẩn thận đã nghe được vài câu.

Dung Hà ra chủ viện, nói với gã sai vặt canh giữ ngoài viện: "Đi mời Vương Khúc tiên sinh đến thư phòng."

"Vâng." Gã sai vặt bước nhanh chạy ra ngoài.

Đỗ Cửu vừa chạy tới thấy cảnh này, thần sắc có chút ngưng trọng: "Hầu Gia, Vương Khúc đã phạm phải chuyện gì?" Hắn đi theo bên người Hầu Gia nhiều năm như vậy, thần sắc Hầu Gia càng bình tĩnh, liền đại biểu cho y đã quyết định gì đó.

Sau khi Hầu Gia và Phúc Nhạc Quận Chúa định ra hôn ước, Hầu Gia cũng không tín nhiệm Vương Khúc bằng ngày xưa, thư phòng rất ít để Vương Khúc đến, hiện tại đột nhiên y muốn gặp Vương Khúc, Đỗ Cửu không cảm thấy đây là chuyện tốt.

Dung Hà không để ý đến

chuong-138-chuong-117-1540177176.5542.jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.