Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Cẩu Đạo Trưởng

Chương 5: Đạo hữu, thật ra là ta đến giúp ngươi đó.




“Hệ thống, hãy đợi đó cho lão tử!” Bùi Lăng không có thời gian để ý tới bảng đánh giá lơ lửng trước mặt, nhanh chóng dựng lên khoanh tay trước ngực bảo vệ chính mình!

    Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng màu xanh lá cây lóe lên và đánh trúng cánh tay trái của Bùi Lăng.

    Bùi Lăng ngay lập tức có cảm giác như bị một chiếc xe tải chạy quá tốc độ và quá tải đâm thẳng vào mình. Một cơn đau thấu tim từ cánh tay trái, và cơ thể anh văng ra ngoài một cách mất kiểm soát!

    Bùng ! ! !

    Bùi Lăng bỗng dưng đập vào bức tường đá trong hang động mà không có cách nào chống trả lại được, và toàn bộ bức tường đá bị lõm xuống.

    "Oa ..." Cổ họng hắn ta có chút ngọt, nhịn không được phun ra một ngụm máu lớn, choáng váng một hồi, toàn thân không có chỗ nào không đau đớn, nội tạng dường như bị dời đi. Nếu như không phải tu luyện đoạn quyết cốt trong một thời gian dài, nên đã tăng cường độ nhẫn nhịn với những sự đau đớn này,  thì sợ rằng anh ta đã ngất ngay tại chỗ!

    "Khụ khụ khụ ... chưa chết sao? Khụ khụ khụ ..." Thấy được tình cảnh vô cùng thảm của Bùi Lăng, Ngô Đình Hy lại thay đổi sắc mặt!

   Hắn ta vừa ho dữ dội, vừa nghi ngờ nhìn Bùi Lăng.

    Tên tiểu tử này có chút không đúng!

    Tuy rằng bị thương nặng, nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử của trưởng lão Trùng Minh Tông , bây giờ thực lực của luyện khí giai đoạn sau này của hắn không phải là những tu sĩ cùng cấp thông thường có thể so sánh được. Cho dù là miễn cưỡng xuất ra một ngũ độc chỉ, thì đối mặt với tu sĩ ở nơi nhỏ bé như thành Lục Tuyền, còn chỉ là một tên luyện khí cấp ba ,  thì cũng nên trực tiếp xuyên qua cánh tay hắn, xuyên thấu tâm can hắn, giết chết hắn với một đòn duy nhất!

    Bùi Lăng lúc này trông rất khủng khiếp, quan sát kỹ thì vết thương đó là một lỗ lớn ở cánh tay trái phía trước là vết bỏng độc, lộ ra một số xương, những chỗ khác trông rất khủng khiếp, nhưng thật ra chỉ nhìn hơi khủng khiếp vậy thôi chứ không có ảnh hưởng gì đến mạng sống của hắn ta.

    Ngô Đình Hy dường như đã nghĩ ra điều gì đó, một tia sáng màu tím xẹt qua con ngươi của hắn ta, ánh mắt của hắn chuyển động đến cực điểm, có thể nhìn thấy chi tiết của xương cốt lộ ra ngay lập tức, hành động này khiến khuôn mặt tái nhợt của hắn ta đột nhiên đỏ lên, lập tức khóe mắt từ miệng anh ta chảy ra những vết máu.

    Nhưng hắn lúc này hoàn toàn không quan tâm, ngược lại là kêu lên: "Cực phẩm thiết cốt?!"

    Đoàn cốt quyết có xuất thân từ Trùng Minh tông, và tất nhiên đối với hắn ta thì cái này chẳng còn xa lạ gì nữa.

    Tuy nhiên, có một điều mà ngay cả Bùi thị cũng không biết. Đó là thiết cốt mà đoàn quyết cốt đã luyện ra, tinh cốt và ngọc cốt, chúng đều là những vật phẩm phân cấp bậc!

    Có thiết cốt cấp thấp, thiết cốt cấp trung bình, thiết cốt cấp cao và thiết cốt cấp cao nhất. Hầu hết những người tu luyện bình thường chỉ có thể luyện hóa thiết cốt cấp thấp; một số ít năng khiếu vượt trội ở người tu luyện bình thường có thể luyện hóa thiết cốt cấp trung bình. Một khi phát hiện ra những trường hợp này, chỉ cần là xuất thân không có vấn đề gì và tuổi tác không quá lớn, thì họ sẽ Trùng Minh tông trực tiếp thu làm ngoại môn đệ tử. Còn nếu muốn tu luyện được thiết cốt cấp cao thì phải có tư nguyên thâm hậu, có sự chỉ bảo của sư phụ mới có thể luyện ra!

    Còn về cực phẩm thiết cốt?

    Điều đó hiếm như lông của phượng hoàng mọc vảy vậy!

    Chỉ có một số thể chất cực kì hiếm, hoặc vô tình đâm trúng các thiên tài địa bảo liên quan mới có thể luyện thành!

    Dù thế nào, thì chuyện này sẽ đồng nghĩa với việc hắn ta sẽ sắp sửa vào Trùng Minh tông,  anh ta sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý, và có cơ hội được vào nội môn!

    "Khụ khụ khụ khụ khụ ..." Ngô Đình Hy lại ho khan một tiếng, nhìn thẳng vào ánh mắt Bùi Lăng, trong ánh mắt có chút phức tạp.

    Nếu sư tôn của hắn vẫn còn , nếu ông ấy gặp Bùi Lăng, ông ta chắc chắn sẽ chọn đưa anh ta trở vê Trùng Minh tông và làm tiểu sư đệ của mình.

    Nói cho cùng nếu có một sư đệ có tư chất rất tuyệt hoặc rất may mắn, có thể làm phân tán sự chú ý của sư tôn. Nhưng nó cũng có thể làm lớn mạnh một phải của sư tôn, nhìn xa thì lợi ích sẽ rất nhiều.

    Nhưng bây giờ...

    Suy nghĩ của hắn đột nhiên xoay chuyển, hắn đột nhiên nói: "Khụ khụ ... thiết cốt cực phẩm, làm sao ngươi có thể luyện ra nó?"

    Bùi Lăng trượt khỏi bức tường đá, và ý nghĩ đầu tiên là chạy trốn!

  Chỉ mới lật người ngồi dậy, hắn ta đã chóng mặt phải ngồi bệt xuống đất, rồi hắn nhận ra rằng mỗi lần di chuyển phải tốn rất nhiều sức, thậm chí còn không đứng dậy được!

    Nghe vậy lúc này, Bùi Lăng nhất thời giật mình, thiết cốt cực phẩm? Cái gì là thiết cốt cực phẩm?

    Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại, không cần biết thiết cốt cực phẩm gì nữa điều quan trọng nhất bây giờ là cầm chân đối thủ, lập tức giết chết hắn!

    "Vị đạo hữu này, ngươi và ta chưa từng quen biết nhau. Vừa rồi ta thật sự có lấy đi một viên Khí huyết đan của ngươi, nhưng ngươi cũng đã giáo huấn ta rồi. Bây giờ chúng ta không còn nợ nhau nữa. Nếu  không bắt tay làm hòa, chúng ta ai sẽ đi đường nấy nhé? "Bùi Lăng yếu ớt nói," Nếu ngươi có hướng thú với công pháp của ta, thì ta cũng sẽ xem xét lại việc trao đổi nó với ngươi? "

    Hắn trong lòng âm thầm gọi hệ thống, "Hệ thống! Ngươi có thể thay đổi vẻ ngoài của đoàn cốt quyết hay không, để tên này không phát hiện ra và khi luyện nó sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma?"

    Hệ thống: "Đing Đong! Hệ thống hiểu biết thông minh sẽ phục vụ bạn tận tình. Vui lòng chọn thời lượng và nhấp vào [Lưu trữ một khóa], và hệ thống sẽ tự động thực hành cho bạn ngay lập tức! Lưu trữ chỉ với một cú nhấp chuột, không lo lắng về việc tu luyện, hoàn thành giấc mộng phi thăng của bạn! "

    Bùi Lăng âm thầm phun ra máu: "Lão tử biết chắc chắn không thể trông cậy vào ngươi rồi..."

    Anh ta đang cân nhắc có nên giả vờ dùng một số văn tự cổ xưa của các đời mạo danh là công pháp để kéo dài thời gian hay không, nhưng lại nghe Ngô Đình Hy chế nhạo: "Đừng giả vờ! Thứ mà ngươi tu luyện chính là đoàn cốt quyết, không phải là người Trùng Minh tông, thì chắc chắn cũng là đệ tử ngoại môn được thả ra của Trùng Minh tông! Nếu như ta đoán không sai thì lệnh truy nã của Trùng Minh tông đã đến gần đây, mà ngươi lại ở trong núi, không lý nào mà không nhận ra Ngô mỗ cả?! "

    “ Vậy thì lúc nữa Đạo hữu muốn thế nào?” Bùi Lăng cau mày, đệ tử từ môn phái âm phủ này thật sự không dễ lừa, dù sao cũng còn trẻ, vừa mới đột phá,  nằm một hồi đã dần dần khôi phục lại, miễn cưỡng cũng có thể đứng dậy một chút. Nhưng nếu muốn chạy thì cũng khó…. vẫn nên kéo dài thêm một chút nữa!

    Nghĩ vậy, Bùi Lăng nghĩ và nói: "Thực ra, đạo hữu đã hiểu lầm. Mặc dù  Trịnh Kinh Sơn của Trùng Minh tông đã có dặn dò đệ tử Bùi thị phải tìm thấy đạo hữu. Nhưng chỉ mình ta không những không muốn tiết lộ tung tích của đạo hữu, mà ta còn muốn giúp đạo hữu có thể thoát khỏi tay bọn chúng! "

    Nhìn thấy Ngô Đình Hy cười một cách chế nhạo, dường như hoàn toàn không tin, lập tức nói: "Đạo hữu có biết Trịnh Kinh Sơn có một bức bình phong, thoạt nhìn là vật bình thường, nhưng nhìn trong đó có hàng trăm mỹ nữ..."

    "Diễm cốt la sát đồ? Chưa nói xong, Ngô Đình Hy đã nói ra, nghi ngờ hỏi: Tại sao ngươi lại biết cái này chứ? Không phải, ngươi đã thấy qua bức tranh đó, nhưng ngươi lại chưa chết sao?!"

    Bùi Lăng thót tim, có vẻ như cái bức bình phong đó còn ghê gớm hơn cả sự mong đợi của hắn?

    Trước mắt, anh ta cũng không nghĩ gì nhiều hơn và nhanh chóng nói, "Ta là đệ tử Bùi thì của thành Lộc Tuyền. Bởi vì mẹ ruột của ta mất sớm và tư chất của ta cũng không tồi. Vậy nên mấy năm nay ta mới chị mẹ kế chèn ép, trên người không còn một cắt….. Mới đây, Trịnh Kinh Sơn nhận được lời mời của gia tộc đến Bùi phủ làm khách, nghe nói người này vô cùng giàu có, ngay cả Bùi gia cũng không thể bì được. Ta nghe nói mấy ngày nay hắn cứ đi ra ngoài, không ở ngoài phủ nên ta mới tới phòng hắn để xem xem... "

    Nghe vậy, ánh mắt của Ngô Đình Hy đột nhiên trở nên rất kỳ quái khi nhìn thấy hắn: "Ngươi chỉ là một tên tu sĩ luyện khí ba tầng lại dám trộm đồ của Trịnh Kinh Sơn?!"

    Ngô Đình Hy nhất thời bối rối: Có phải hắn ở trong môn phái quá lâu, không biết tu sĩ bên ngoài lại hung dữ như vậy sao? !

    So với chỗ ở bị trộm của Trịnh Kinh Sơn vẫn đang bị mắc lừa, hắn  không ngờ lại cảm thấy ba viên Khí huyết đan vừa bị trộm, dường như cũng không có chuyện gì to tát?

    “À, nói tóm lại, Trinh Kinh Sơn vì muốn truy sát đạo hữu nên bây giờ vẫn chưa biết chuyện này.” Bùi Lăng ho khan, “vì vậy bây giờ ta là người hy vọng đạo hữu có thể an toàn và thậm chí thoát khỏi kiếp nạn! Nói chung, chỉ cần đạo hưu còn đó mới có thể giữ chân được Trịnh Kinh Sơn và có thể giúp ta có cơ hội cao chạy xa bay "

    Anh ta nói ra giọng điệu chân thành nhất của mình, "Đạo hữu à, thật sự ta đến đây để giúp ngươi đó!"

   Ngô Đình Hy ngẩng đầu lên cười: "Giúp Ngô mỗ? Làm thế nào để giúp? Mới gặp mặt đã giật lấy Khí huyết đan của Ngô mỗ, và làm cho Ngô mỗ bò như một con sâu rất lâu để lấy lọ thuốc của mình?"

    “Đạo hữu, những thứ này đều là chuyện tầm thường.” Bùi Lăng nghiêm nghị nói, “Lúc đó, ta bị diễm cốt la sát đồ hại, nếu không có Khí huyết đan, thì e rằng tôi đã không còn ở đây. Nếu như vậy thì, đạo hữu chỉ có một mình ở đây, lại ở một nơi xa lạ như vậy. Sớm muộn gì cũng sẽ bị đệ tử bùi thị ta phát hiện và báo lại cho Trịnh Kinh Sơn! Liệu đạo hữu có thể có kết cục tốt nào không? Bây giờ ta và ngươi thật là những người trên cùng một con thuyền.

    Chà, hơi thở của hắn đã trở nên mượt mà hơn, và hắn ta có thể đứng dậy và đi được vài bước, nhưng cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu?

    Bùi Lăng do dự, liếc nhìn Ngô Đình Hy, thấy đối phương cúi đầu hình như cũng không có ý muốn làm khó, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, quyết định tiếp tục đợi một lát nữa, để trong khi bỏ trốn sẽ không còn bất trắc nào nữa.

    "Tiểu tử nhà ngươi ... cũng ăn nói ghê gớm lắm! Nhưng có một số sự thật, sống chết ở trước mắt, những cái khác chỉ còn là chuyện nhỏ." Ngô Đình Hy suy tư một lúc, cười lạnh rồi đột nhiên nói, "Ngươi có biết tại sao Trịnh Kinh Sơn muốn truy sát Ngô mỗ không? "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.