Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Cẩu Đạo Trưởng

Chương 6: Lại có chuyện tốt như vậy sao?.




Bùi Lăng chỉ mong sao có thể nói chuyện nhiều hơn chút nữa, liền vội vàng nói: "Ta muốn nghe chi tiết!"

    "Khụ khụ khụ ..." Ngô Đình Hy lại ho khan, hắn muốn mượn việc lau vết máu trên khóe môi nhanh trí nuốt một viên đan dược, bình tĩnh tiếp tục nói: Ân sư của Ngô mỗ là trưởng lão ngoại môn của Trùng Minh tông, là tu sĩ thời kì kết đan, ở ngoại môn của Trùng Minh tông vốn dĩ cũng rất tự do tự tại. Chỉ là sư tôn rất kiên định và có ý định vượt qua kì nguyên anh! Cách đây không lâu, sư tôn có cơ duyên gặp được một bộ Thượng thừa công pháp, và có dự định muốn chuyển hướng tu luyện  ... Vốn dĩ, đây là một chuyện tốt! "

    Khi nói lời này, vẻ mặt của hắn tối sầm lại, "Không ngờ, ba đồ đệ được sư tôn thu nhận lại là gián điệp mà kẻ địch gài vào. Hắn đã bí mật tiết lộ tin tức lúc sư tôn đang suy yếu nhất khi chuyển tu. Vì vậy. sư phụ đã bị tấn công và chết ngay tại chỗ khi đang bế quan! "

    Tất nhiên, phần còn lại chỉ là thuận theo như vậy mà thôi, bởi Trùng Minh tông vốn dĩ là nơi kẻ mạnh luôn ức hiếp kẻ yếu.

    Nếu La trưởng lão vẫn còn sống, và việc chuyển tu của ông ấy thành công, thì tất nhiên một mạch của ông ta sẽ rất vui mừng. Tuy nhiên, ông đã chết và các đệ tử dưới trướng ông vẫn chưa kịp trưởng thành, điều đó không đủ để bảo vệ lợi ích một mạch của họ. Vì vậy, các trưởng lão ngoại môn khác của Trùng Minh tông, và thậm chí cả các đệ tử nội môn như Trịnh Kinh Sơn cũng tham lam,  muốn tụ tập lại để chia tài nguyên của bọn họ.

  Ngô Đình hy là đệ tử được La trưởng lão thu nhận gần đây, cũng là người có thực lực yếu nhất, thậm chí còn không biết về việc bế quan của sư tôn hắn. Sau khi La trưởng lão chết, tất cả các thủ hạ và đệ tử mới được sư huynh đem đi trốn.

    Cũng bởi vì sức thực lực yếu nhất nên mọi người đều không quan tâm đến hắn, nhưng hắn lại là người sống đến cùng.

    “Thật không ngờ, Trùng Minh tông tự xưng là Thánh phái, nhưng lại bỉ ổi đến thế!” Bùi Lăng nói một cách đầy kinh ngạc, “Đa tạ Ngô đạo hữu đã nói cho ta biết. Vốn dĩ là ta cũng muốn đến Trùng Minh tông, nhưng bây giờ xem ra đây là hang cọp! Lại đối xử với trưởng lão trong tông như vậy, thật khiến người khác không thể tưởng tượng được! "

    Anh ta nói điều này một cách chân thành, dù sao thì anh ta cũng đã gặp chuyện của các trưởng lão ngoại môn của Trùng Minh tông, không ngờ cuộc sống lại còn nguy hiểm đến thế. Đúng thật là ma tông, nơi quỷ quái này đối với những người đồng đạo quả thật là không tốt cho mấy!

    Anh bây giờ chỉ muốn cao chạy xa bay mà thôi.

    Nhưng trước khi chạy đi, anh ta còn phải làm rõ một chuyện nữa nữa, "Nhân tiện, xin hỏi đạo hữu, bức diễm cốt la sát đồ của Trịnh Kinh Sơn có phải có vấn đề không?"

    “Trước đây có phải người có dùng thiên tài địa bảo hay không ?” Ngô Đình Hy hỏi ngược lại, “Hoặc là cơ thể của ngươi có chút gì đó dị thường hay không?”.

    Bùi Lăng xúc động: "Từ nhỏ ta đã bị mẹ kế chèn ép, cho dù có thiên tài địa bảo thì làm sao có phần của ta chứ? Còn về cơ thể dị thường ... ta không biết đạo hữu muốn nói về phương diện nào? "

    Ngô Đình Hy nghe những gì anh ta nói, thì cảm thấy rằng tên tiểu tử này tám phần là có thể chất đặc biệt, và sự ghen tị lóe lên trong lòng hắn ta, và nói nhẹ: "Điều này rất khó nói. Dù sao tạo hóa khó lường. Nhiều loại thể chất đặc biệt ngay cả ghi chép của Trùng Minh tông cũng không hoàn chỉnh về nó. Nhưng ngươi xuất thân ơ nơi nhỏ bé này, lại bị bức đến nỗi phải đi trộm đồ của Trịnh Kinh Sơn, còn luyện được thiết cốt cực phẩm. Chắc chắn thể chất của ngươi rất dị thường, nếu không thì ngươi đã bị diễm cốt la sát đồ hút vào rồi.

    Anh ấy giải thích, "Bức tranh đó là Trịnh Kinh Sơn vô tình gặp được khi hắn đang làm nhiệm vụ. Nó được cho là khá kỳ lạ, thậm chí còn có đệ tử ở giai đoạn sau của việc xây dựng nền móng.Còn về cụ thể việc này, Trịnh Kinh Sơn chắc chắn sẽ rõ hơn, chứ Ngô mỗ cũng không biết rõ lắm. Nhưng dựa vào tu vi của ngươi, lại tận mắt thấy bức tranh đó chắc hẳn đã bị nó để mắt đến rồi. "

    "Nói chung, trừ khi Trịnh Kinh Sơn chủ động cởi trói cho ngươi, bởi vì diễm cốt la sát đồ đã ghi nhớ hơi thở của ngươi, nó sẽ theo ngươi và hút tinh thần của ngươi ... Dù sao thì Ngô mỗ cũng chưa nghe nói về việc tu sĩ trong thời kì luyện khí nếu bị diễm cốt la sát đồ để mắt đến mà có thể trốn được. "

    Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Bùi Lăng, suy nghĩ của Ngô Đình Hy thay đổi, hắn nói: "Không, có một cái."

    "Hắn ta cũng là một đệ tử của Trùng Minh tông. Hắn đã chạy đi ở phía xa xôi gần nửa năm mới về đây. Lúc này diễm cốt la sát đó vì đói quá chịu không nổi nên đã tìm mục tiêu khác, vì thế đã tha cho hắn ta. "

    “Đa tạ Ngô đạo hưu.” Bùi lăng nghi ngờ về những lời nói của hắn ta, và đang lẩm bẩm một mình, thì Ngô Đình Hy đột nhiên mỉm cười và nói: “Tiểu tử, nếu như người và ta cùng tránh Trịnh Kinh Sơn, vậy thì người và Ngô mỗ làm một giao dịch được không ? "

    Bùi Lăng trong lòng cảnh giác, ngoài mặt nói: "Không biết giao dịch mà đạo hữu nói là gì?"

    “Đó là công pháp chuyển tu của sư tôn Ngô mỗ.” Ngô Đình Hy lấy ra một quyển sách ngọc, lắc ở trước mặt hắn, nói: “Đây cũng chính là duyên cố mà Trùng Mình tông cứ truy nã một luyện khí một tầng như ta. Thành thật mà nói, Ngô mô đã kiệt sức rồi, và nếu ngươi có thể giúp Ngô mỗ thoát khỏi núi Nguyên Lão này, công pháp này ta sẽ sao chép cho ngươi một phần có được không? "

    “Đing Đong!” Bùi Lăng đang định lên tiếng, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một câu nhắc nhở của hệ thống, “Đã tìm thấy một công pháp kì lạ, hệ thống đang thu thập…”

    Đệt!

    Lại có chuyện tốt như vậy sao? !

    Bùi Lăng vui mừng khôn xiết, nhưng sợ sau khi Ngô Đình Hy lấy lại, hệ thống sẽ không ghi lại được, vội nói: "Thì ra đây là một quyển sách ngọc. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, Ngô đạo hữu, làm thế nào để bạn sử dụng quyển sách ngọc này vậy? "

    Ngô Đình Hy sững sờ, trên mặt thoáng qua một tia mất tự nhiên: " Đợi khi ta và ngươi có thể sống sót, Ngô mỗ tự nhiên sẽ dạy cho ngươi, sao vậy ngươi không tin Ngô mỗ?"

    “Không, không, Ngô đạo hữu hiểu lầm rồi.” Bùi Lăng vắt óc để trì hoãn thời gian, “Chỉ là ta chưa bao giờ nhìn thấy sách ngọc… Mà này, Ngô đạo hưu, ngươi cảm thấy sau khi chúng ta thoát khỏi núi Nguyên lão, thì nên đi về hướng nào thì thích hợp hơn? Nói thật, ta lớn đến chừng này, còn chưa rời đi Lộc Tuyền thành lúc nào. Nếu cần đi ngàn dặm xa xôi, ta thật sự không biết đi đâu?"

    Nhìn thấy anh ta không có hỏi đến việc sách ngọc, Ngô Đình Hy thầm thở phào nhẹ nhõm, đem sách ngọc cất đi, thản nhiên nói: "Đến lúc đó cứ đi về hướng tây ... Sau đó Ngô mỗ sẽ nói cho ngươi biết nên đi đâu."

    Bùi Lăng luôn theo dõi hành động của hắn ta, cảm thấy rất lo lắng, đang tìm cớ để hắn ta từ từ cất sách ngọc đi, cũng may lúc này hệ thống “Đing Đong” một tiếng: “Công pháp kì lạ đã được thu thập, xin chủ nhân đặt tên! "

    “Cứ gọi nó là vô minh công pháp!” Lúc này, Bùi Lăng không có ý định đặt tên cho nó, vì vậy anh gửi hệ thống theo ý muốn, và nói với Ngô Đình Hy: “Được rồi, ta cũng đã quá quen thuộc với núi Nguyên lão. Đừng lo lắng, Ngô đạo hữu, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài an toàn! "

    Ngô Đình Hy nghe vậy, khẽ mỉm cười, yếu ớt nói: "Vậy thì ngươi tốt nhất nên nhanh lên, nếu không Trịnh Kinh Sơn mà đích thân đến nơi đây, thì mọi chuyện sẽ rất khó nói. Đúng rồi, Ngô mỗ hiện tại đang bị thương nặng, ta sợ phải làm phiền ngươi phải đỡ ta đi rồi. "

    “Ngô đạo hữu, ngươi đừng lo lắng.” Bùi Lăng mới khôi phục được chút sức lực, chật vật đứng dậy từ từ thở dốc, “Bây giờ,chúng ta đều ngồi trên một chiếc thuyền, chuyện của Ngô đạo hữu, chính là chuyện của ta.”

    Hắn tự tin đứng lên, hoạt động tay động chân một chút, cảm thấy trong thời gian ngắn vấn đề sẽ không lớn, cho nên quay đầu bỏ chạy không chút do dự!

   Ngô Đình Hy: "?!"

    Một cảm giác tàn nhẫn và kinh ngạc thoáng qua trên mặt hắn, hắn vội vàng phát ra ngũ độc chỉ, đứng dậy để nhanh chóng đuổi theo!

    Bùi Lăng vừa chạy vừa chạy sâu trong thông đạo tối tăm xa lạ, thầm cầu mong vết thương của Ngô Đình Hy sẽ nặng hơn, hoặc đơn giản là tên Trịnh Kinh Sơn đó không dám đuổi tới, nhưng lại phản tác dụng, chạy ra ngoài không được bao lâu, anh đã nghe thấy tiếng chân đang dần dần lao tới từ phía sau.

    “Ngô đọa hưu, ta đi tìm người cứu ngươi. Ngươi bị thương rất nặng, tốt hơn hết là đừng nhúc nhích!” Hai mắt anh ta lóe lên, quay đầu hét lớn, chạy nhanh hơn.

    Ngô Đình Hy chế nhạo: "Trông Ngô mỗ có giống một tên ngốc không? Tên tiểu tử này được lắm, tuổi còn nhỏ đã xấu xa và hung ác như vậy, xứng đáng làm tay sai cho Trùng Minh tông!"

    Bùi Lăng không còn nói nhiều nữa, ủ rũ chạy đi.

    Nhưng sau một thời gian, anh thấy rắc rối: rất nhiều ngã rẽ ở con đường phía trước!

    Ở thời điểm quan trọng, Bùi Lăng không nghĩ ngợi nhiều, ngẫu nhiên chọn một ngã rẽ đầy gió để chạy vào. Ai biết, vừa bước vào không bao lâu, anh đã nghe thấy tiếng chế nhạo của Ngô Đình Hy từ phía sau.

    Chẳng mấy chốc anh đã hiểu ra lý do: ngã rẽ này chạy không được bao lâu, phía trước có một bức tường núi!

    Cơn gió mà anh cảm thấy trước đây thoát ra từ một vài lỗ không lớn hơn một nắm tay.

    Đây là một ngõ cụt!

    Trong lòng của Bùi Lăng chùng xuống, quay nhanh lại, nhìn thấy Ngô Đình Hy đang đuổi theo mình, đầu ngón tay lóe lên màu xanh lục, anh cười toe toét nói: "Chạy đi, sao ngươi không chạy nữa?"

    Không đợi câu trả lời của Bùi Lăng, Ngô Đình Hy đã chỉ ngón tay vào chính giữa mày của Bùi Lăng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.