Ta trở lại Tiểu Trúc Lâm Hồ, đứng bên hồ đợi nàng ra.
Ta biết sáng sớm mỗi ngày nàng sẽ đến bên hồ ngắm mặt trời mọc, nàng nói nàng thích nhất Kính Hồ mờ mờ trong nắng sớm, đẹp đến mức sáng chói lại yên tĩnh, ta đã đến cùng nàng rất nhiều lần.
Quả nhiên, ta nhìn thấy nàng phờ phạc từ phía xa đi đến, chắc hẳn không ngủ ngon.
Ta thật quá đáng, vậy mà lại hung dữ với nàng, không biết nàng có thể tha thứ cho ta không.
Nàng nhìn thấy ta, con ngươi ảm đạm sáng lên, bước nhanh về phía ta.
Ta thử cười giống như Thiên Đế ca, nhưng không được, cảm thấy buồn nôn, vẫn nên giống phụ đế dỗ mẫu thần đi, phải cười dịu dàng.
Rất nhanh nàng đã bớt giận, ngược lại còn xin lỗi ta, nói không nên không nói trước đã lấy ta ra luyện tập.
Ta không ngại nàng lấy ta ra luyện tập, thích thì có thể luyện tập mỗi ngày, nhưng không thể dùng với người khác được. Xem ra nàng không hiểu, ta không thể làm gì khác, hỏi nàng có thể đừng thích tên phàm nhân kia, đổi thành thích ta không?
Nàng nói không được, Nhân Ngư chỉ có thể tìm phàm nhân, nàng còn muốn cùng tên phàm nhân kia sinh con mới được.
Nàng lại muốn sinh con với tên phàm nhân kia! Chẳng lẽ cùng ta thì không sinh được sao?
Nàng nghĩ một chút, lắc đầu, tộc Nhân Ngư có tộc quy, chỉ có thể tìm phàm nhân.
Giờ khắc này ta chỉ muốn dùng một mồi lửa đốt sạch tất cả quy củ luật pháp trên lục giới!
Ban đêm nàng sẽ cùng tên phàm nhân kia uống rượu ngắm trăng, ta tức giận đến nghiến răng, đã chuẩn bị đi đoạt người. Nhưng không biết Kiệt Ngạo từ nơi nào xuất hiện, nói chịu đủ rồi, muốn cùng ta đánh trận tử chiến cuối cùng.
Ta đang buồn bực vì không có chỗ trút giận, vừa vặn giải quyết Kiệt Ngạo xong, lại đi giải quyết tên phàm nhân kia.
Không có kiếm Ngọc Phách, chỉ đấu pháp vẫn khá tốn thời gian. Ở đối diện, một cái roi lăng lệ cuốn lấy Kiệt Ngạo từ phía sau.
Là Úc Luật!
Mặc dù cách Kiệt Ngạo ở giữa, nhưng ta vẫn nghiêng người, hỏi nàng tại sao lại trở về.
Nàng nói: "Không biết làm sao, ở cùng Trương công tử, trong đầu lại nghĩ đến ngươi, không có tâm tư nói chuyện, dứt khoát trở về tìm ngươi!"
Ta rất vui vẻ, Kiệt Ngạo rất tức giận, không, hắn ta nổi giận, đoán chừng là đang đánh một trận sống chết còn bị vung thức ăn cho chó, lập tức bùng nổ.
Lần này, cuối cùng chúng ta cũng liên thủ xử lý Kiệt Ngạo xong.
Đáng tiếc ta vui quá, vô ý trúng một kích cuối cùng của Kiệt Ngạo trước khi hắn ta tiêu tán, rơi vào trong nước. Nàng lập tức nhảy xuống theo, thật ra ta biết bơi, nhưng nếu nàng đã xuống, vậy ta sẽ chờ nàng đến ôm ta.
Nàng không chỉ ôm ta, còn hôn ta!
Ta kéo nàng ra khỏi mặt nước, nói với nàng, ta yêu nàng, nhưng ta không phải quan văn, không muốn lừa dối nàng.
Nàng nói không quan tâm ngươi là quan gì, thích ngươi cũng không phải thích chức quan. Nói xong cũng ôm cổ ta hôn lên, ta thuận thế tác pháp, sau một khắc, hai chúng ta cùng ngã xuống giường.
Giày vò đến hơn nửa đêm, nàng khóc hỏi ta không phải bị thương sao, sao sức lực lại lớn như thế.
Ta bị nội thương cũng không phải ngoại thương, thân thể ta rất tốt.
Nàng nghe xong khóc lợi hại hơn, ta có chút đau lòng.
Được rồi, ngủ đi, còn nhiều thời gian.
Thiên Đế ca nói trái tim ta do sắt Cửu Thiên Huyền tạo thành, nhưng giờ phút này nhìn dáng vẻ đáng yêu, ngoan ngoãn, cuộn mình ngủ say trong ngực ta của nàng, trái tim Huyền Thiết này của ta đã bị hòa tan.
Đắc thành bỉ mục hà từ tử, chích tiện uyên ương bất tiện tiên.
Câu thơ này vốn không có chút ghen tị nào, tả rất thật. Nhưng nàng nói khoe ân ái thì được, nhưng chuyện tình thú khuê phòng không thể nói với người ngoài, nói ra chính là đùa giỡn lưu manh!
Ta rất tán thành.
Ngày nào Thiên Đế ca cũng truyền âm thúc giục ta trở về phục mệnh, ta không đếm xỉa tới hắn. Hắn yên tĩnh rất lâu, lại truyền âm đến, nói cho dù có nàng dâu cũng phải dẫn về, tổ chức hôn lễ mới được.
Chuyện này rất đúng!
Ta ôm nàng thương lượng lúc nào trở về thành hôn, thái độ của nàng lại khác thường, nhảy dựng lên tức giận.
Nàng đột nhiên không còn vui vẻ như trước. Ngày nào ta cũng tìm cách dỗ nàng vui vẻ, nhưng nụ cười của nàng thường xuyên trở nên ảm đạm, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Trong lòng ta rất hoảng, không nhịn được truy vấn. Nàng nói tộc Nhân Ngư có một loại pháp thuật tên là Nhiếp Hồn Thuật, chuyên dùng để xóa bỏ ký ức.
Nàng hỏi ta muốn quên đoạn ký ức này, hay là muốn bỏ trốn với nàng?
Ta nghĩ, ta có thể mất tất cả, nhưng trong lòng ta, duy chỉ không thể không có Tư Không Úc Luật!
Ta nói với Thiên Đế ca tìm thần tiên tư pháp khác đi, ta sẽ không trở về.
Hắn nhẫn nhịn, cuối cùng phun ra hai chữ... Khốn khiếp.
Không bao lâu sau lại líu lo không ngừng, nói cho dù ta tìm sơn dã tinh quái, hay cái chày gỗ cũng không sao, nghĩ biện pháp đưa lên tiên sơn đợi hai ngày, tùy tiện độ kiếp là có thể danh chính ngôn thuận vào ở điện của thần tiên tư pháp.
Thiên Đế ca trước sau vẫn không nói tiếng người, nàng căn bản sẽ không đi, ta đáp lại hai chữ... Ngậm miệng.
Chúng ta đã nói xong, qua tiết hoa đăng của thế gian sẽ bỏ trốn, nàng nói muốn đi một nơi không ai có thể tìm thấy bọn họ.
Chuyện này dễ thôi, ta có một hòn đảo hoang trên biển mây, chỉ cần dùng thần thức khống chế, ngay cả Thiên Đế ca cũng không tìm thấy.
Lúc trước nàng nói, nàng thích hồng mai tuyết trắng nhất, ta vụng trộm trồng cả vườn hồng mai trên đảo, dời bông tuyết ở cực bắc đến làm cảnh tuyết. Ta muốn dẫn nàng đi xem, nhất định nàng sẽ vui vẻ đến nhảy dựng lên
Nàng lại bắt đầu vui vẻ, đồng thời nói cho ta biết, nàng có thai. Nàng luôn nói con của chúng ta phải có phụ thân, mẫu thân làm bạn lớn lên mới tốt, đó là tự nhiên!
Thân mật cùng nhau, sớm chiều ở chung, không biết vì sao thời gian lại qua nhanh như vậy.
Có một ngày một mình nàng đến bên hồ, không bao lâu sau đã đỏ mắt chạy về nói không thể chờ đến tiết hoa đăng được, lập tức liền phải đi, nếu không sẽ không đi được nữa.
Mặc dù nàng ham chơi, nhưng trước nay đều không nói mò. Ta cũng không thể thấy nàng sốt ruột khổ sở như vậy, lôi kéo nàng, gọi mây xuống muốn đi gấp.
Lại không ngờ một thân ảnh vụt qua, tránh thoát chúng ta, lưỡi dao lóe lên u quang sắc bén, đặt lên cái cổ trắng như tuyết của nàng.
Cuối cùng đôi mắt đỏ hoe của nàng không thể ngăn được nước mắt rơi xuống, trong mắt đều là nhận mệnh tuyệt vọng và không nỡ.
Ta nhận ra phụ nhân tóc trắng đang bắt nàng cũng là Nhân Ngư, là người trong tộc đến tìm nàng.
"Ngươi đừng tổn thương nàng! Có điều kiện gì thì nói đi." Ta chưa từng bối rối như vậy.
"Thượng Thần, ngươi có biết, người ngươi muốn bắt cóc là tất cả hi vọng của tộc Nhân Ngư, là nữ vương của Nhân Ngư không? Chuyện này sao có thể nói điều kiện được? Bây giờ chỉ có một con đường, xin Thượng Thần khóa linh mạch, đừng chống cự."
"Nàng là nữ vương tộc Nhân Ngư các ngươi, ngươi lại dám đả thương nàng?" Trong lòng ta rất loạn, đã sớm nghe nói hành vi của tộc Nhân Ngư quái dị, làm việc khó mà đoán trước.
Phụ nhân tóc trắng kia vẫn lạnh lùng như thế, di chuyển lưỡi dao từ bên cổ A Luật xuống bụng dưới của nàng, trong mắt lộ rõ vẻ uy hiếp tàn nhẫn.
Trong nháy mắt phụ nhân kia giơ đao lên, ta khóa linh mạch, phía sau lập tức bị vật nặng đập vào.
Ta phun ra một ngụm máu tươi, bên tai truyền đến tiếng hát ru, ta biết hôm nay khó thoát một kiếp, liều mạng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nhưng trước mắt tối sầm lại, hoàn toàn không biết thế sự.
Lúc ta tỉnh lại trong điện của thần tiên tư pháp, Thiên Đế ca đang ngồi bên cạnh ta, bóc quả cam, cười trên nỗi đau của người khác, “A, cũng có ngày ngươi chịu thua thiệt, là người ở Thanh Châu đưa ngươi trở về!"
Hắn ngồi đó cười hơn nửa ngày, xả cơn giận tích tụ nhiều năm. Mà đầu ta đau đến muốn nứt ra, ký ức dừng ở lúc đánh nhau với Kiệt Ngạo đến không trung phàm trần.
Hắn nói Kiệt Ngạo đã chết, là ta giết, nhưng ta không nhớ rõ.
Hắn nói không thấy kiếm Băng Phách đâu, phát động tất cả Địa Tiên cũng không tìm được, ta cũng không biết.
Hắn nói nàng dâu của ta đâu? Không phải đi tìm nàng dâu sao, ngay cả thần tiên tư pháp cũng không muốn làm nữa? Không phải đã trúng mỹ nhân kế chứ?
Hắn lại không ngừng cười to, cười đủ rồi mới nói: "Vị trí thần tiên tư pháp vẫn giữ lại cho ngươi, tiên đồ chưa từng chịu thua thiệt không phải tiên đồ hoàn chỉnh. Bây giờ, ngươi viên mãn!"
Ta nằm tại trên giường đờ đẫn nhìn chằm chằm nóc nhà, không muốn nói một câu, trái tim như gặp cướp, trống rỗng...
Ba trăm năm sau, Thiên Đế ca đã không nhắc đến chuyện này để chế giễu ta nữa, thậm chí hắn không còn đề cập đến chuyện này, mà nghĩ trăm phương ngàn kế để ta trở lại thành Huyền Linh trước khi đi truy sát Kiệt Ngạo kia.
Thanh Châu, là nơi ta đi nhiều nhất trong mấy năm nay.
Ta muốn tìm kiếm Băng Phách về, càng muốn tìm về thứ mà ta không biết kia, còn có tuyết trắng hồng mai trên đảo hoang trong biển mây, vì sao ta lại tạo ra phong cảnh như vậy?
Hôm đó ta cứu một nam hài trong tay hai con lang yêu.
Trong khoảnh khắc ta chạm vào cậu bé, cảm nhận được một cỗ linh lực, giống như đang che dấu cái gì. Ta tiện tay đẩy ra, thấy rõ chân thân của nam hài kia là một con Thanh Long, ta ôm cậu bé vào trong ngực, liền biết cậu bé và ta đồng mạch đồng nguyên.
Thật hiếm lạ.
Ta dẫn cậu bé lên đỉnh núi ngắm mặt trăng, đôi mắt nam hài tên là Linh Tê này lóe sáng linh động, miệng nhỏ không ngừng ê a, là người lắm lời.
Ta không thích nói nhiều, nhưng ta tuyệt không chán ghét cậu bé, thậm chí tâm sinh thân cận.
Cậu bé vẫn hỏi ta về truyền thuyết chiến thần, ta nói với cậu bé rất nhiều chuyện mà các tiên sinh kể sách trên thế gian không biết, ánh mắt cậu bé lập tức tràn đầy sùng bái.
Ta hỏi cái gì, cậu bé sẽ nói cái đó.
Cậu bé đã ba trăm tuổi, mẫu thân là nữ vương tộc Nhân Ngư.
Phụ thân? Phụ thân gì? Nhân Ngư không có phụ thân!
Một lát sau, mẫu thân của cậu bé đến, nói phụ thân của cậu bé là một con cá chép vượt Long Môn, là nửa rồng nửa cá chép.
A, thế mà nàng cũng nghĩ ra!
Tộc Nhân Ngư ở Vô Tận Hải, từ xưa đến nay không qua lại với lục giới. Ta dự định về Tàng Thư Các của Thiên giới tìm xem điển tịch, nên để hai người rời đi.
Nhưng không bao lâu, kiếm Băng Phách biến mất ba trăm năm lại có dị động.
Ta cứu nàng từ tay tộc Giao Nhân, nhìn nữ tử vừa đi ra Ly Uyên đã ngất xỉu trong ngực ta, lúc nàng thanh tỉnh xinh đẹp giảo hoạt, khi ngủ thiếp đi lại bình yên ngoan ngoãn.
Ta nghĩ ta sắp tìm được thứ ta đã mất đi ba trăm năm trước, nên dứt khoát đưa nàng về đảo hoang trong biển mây.
Ta tựa trong suối nước nóng, tận mắt thấy vẻ mặt mới lạ của nàng, thậm chí có chút si mê nhìn cả vườn hồng mai tuyết trắng.
Không biết nàng có biết mình không biết nói dối không, mỗi lần nói dối đều lộ ra trăm ngàn sơ hở, hoàn toàn miệt thị tố dưỡng chức nghiệp của thần tiên tư pháp.
Ta chế trụ bàn tay giở trò xấu, lại muốn thi triển Nhiếp Hồn Thuật của nàng, nàng lại ôm ta nũng nịu!
Thiên Đế ca nói ta nhất định đã trúng mỹ nhân kế, rốt cuộc là mỹ nhân kế gì?
Trong cung Nguyệt Hoa có ngươi chiêu cáo lục giới không phải ta không gả, ta không nhớ rõ tên của vị tiên tử kia, có một lần uống say, mượn rượu giả điên cũng ôm ta như vậy, ta đã ném nàng ta ra ba mươi ba tầng trời.
Nhưng nàng ôm ta, ta lại có cảm giác mất đi tìm lại được. Giống như thân thể ta có ký ức, tìm về ôm ấp đã lâu, ta không nhịn được run rẩy.
Lần này nàng thi triển Nhiếp Hồn Thuật với ta ở sau lưng, ta mượn cơ hội nghịch chuyển thuật pháp.
Chuyện cũ của ba trăm năm trước lại xuất hiện trong đầu ta. Ta nằm trên giường, ghé mắt nhìn nàng vui vẻ, lục thân không nhận rời đi.
Lúc đầu vui sướng bao nhiêu, thì bây giờ đau buồn bấy nhiêu.
Nhưng A Luật của ta, chúng ta có nhiều quá khứ, nhiều ước định, nhiều lời yêu thương không thể nói với người ngoài như vậy, nàng quên hết rồi...
Ta đuổi tới Tiểu Trúc Lâm Hồ, phát hiện nàng đang ăn cơm với một phàm nhân, chẳng lẽ lại muốn trêu chọc người khác?
Năm đó ta không có cơ hội ném Trương công tử kia đi, hôm nay quả quyết ném tên phàm nhân trước mắt này ra ngoài nghìn dặm!
Nàng là Nhân Ngư, ta không có cách nào thay nàng nghịch chuyển Nhiếp Hồn Thuật trên người nàng. Ta muốn nàng nhớ lại, ta muốn hỏi nàng, chẳng lẽ quá khứ của chúng ta, thật sự chỉ ta coi là thật sao?
Nhưng mặc kệ ta nói cái gì, dáng vẻ của nàng đều là lang tâm cẩu phế.
Trên điển tịch nói Nhân Ngư sẽ không động tình, nhưng ta lại không tin tất cả yêu thương của nàng đều là giả.
Nói nhiều như vậy, nàng lại chạy mất.
Lúc trước nàng từng dạy ta, không đánh được thì chạy, lúc chạy cũng không thể cứ xông về phía trước, nhất định phải nhớ kỹ lấy thứ gì đó trên người xuống, tạo ra mấy cái phân thân lừa dối đối phương.
Nàng đã từng nhổ lân phiến, nói mặc dù rất đau, nhưng khí tức có thể nhiễu loạn đối phương, gặp được cao thủ, lúc chạy trốn không có cách nào khác, phải kiên nhẫn chịu chút đau nhức.
Ta sợ nàng đau, không đành lòng đuổi theo.
Trở lại Thiên Giới, ta vốn định điều tra xem có biện pháp nào có thể khiến nàng khôi phục ký ức, không ngờ lại gặp được Linh Tê, ta cho rằng cậu bé đến tìm chiến thần, còn đang nghĩ làm sao nói với cậu bé rằng ta chính là chiến thần. Không nghĩ tới, cậu bé lại nhào về phía ta, nói rất nhớ ta, cho nên đã năn nỉ tiểu tiên Linh Chi dẫn cậu bé tới tìm ta.
Ta ôm cậu bé, trong lòng chua xót không thôi.
Ta vốn tưởng rằng đứa trẻ này thích nghe ta kể chuyện xưa mới đến tìm ta. Trong Vô Tận Hải, A Luật cắm dao vào trước ngực ta, muốn đẩy ta xuống vực thẳm, cậu bé đã nhào lên ôm ta khóc gọi cha, ta mới biết hài nhi của Long tộc ta không thể khinh thường, cậu bé đúng là thông minh hơn người.
Thật ra ta biết nàng căn bản sẽ không giết ta, cho dù nàng đã quên ta là ai, giống như năm đó nàng cự tuyệt ta, nhưng vẫn bỏ mặc tên phàm nhân kia trở về tìm ta.
Có đôi khi nàng sẽ ngây thơ lỗ mãng, nhưng bản tính của một người sẽ không thay đổi.
Cỗ sát khí ba trăm năm trước kia lần nữa đánh tới, ta vốn định nhân cơ hội đó đi xem yêu thú dưới đáy vực trong truyền thuyết có dáng vẻ gì, lại khiến tộc Nhân Ngư khác thường như vậy.
Nhưng A Luật giống như phát điên lao xuống, ôm chặt ta và Linh Tê, ta chưa từng nhìn thấy vẻ quyết tuyệt, sống chết không sờn như vậy trong mắt nàng.
Ta nghĩ ta đoán đúng, nàng vẫn là nàng trước kia, không hề thay đổi, chỉ quên mất một vài chuyện mà thôi.
Nàng đồng ý để Linh Tê đi theo ta, mặc dù sắc mặt của nàng khó coi đến mức sắp khóc, nhưng lại nói ra những lời ngoan tuyệt.
Nếu chỉ có ta, ta còn có thể lý giải. Nhưng còn Linh Tê nữa, ta nghĩ trong thiên hạ không có mẫu thân nào nguyện ý vĩnh viễn không gặp lại con mình.
Nàng nhất định có nỗi khổ khó nói.
Thiên Đế ca nói tộc Nhân Ngư là một tộc đàn cực quái dị, vương của bọn họ không phải vương, mà là tế phẩm. Một tồn tại lúc nào cũng có chuẩn bị hiến thân vì an nguy của toàn tộc.
Nghe vậy, ta đã biết năm đó lúc ta và A Luật bỏ trốn bị ngăn cản, vì sao nàng hoàn toàn không chống cự, trong mắt không có chút sinh khí nào. Nàng đã muốn sống vì mình, lại không đành lòng từ bỏ toàn tộc. Cho nên lúc nàng muốn ích kỷ một lần, giãy khỏi gông xiềng, thì trở ngại xuất hiện, nàng lập tức từ bỏ mình, mặc cho số mệnh và trách nhiệm chiếm thượng phong.
Giống như hiện tại, ta không xác định nàng đã khôi phục ký ức hay chưa. Nhưng nàng đã an bài thỏa đáng cho Linh Tê, cũng không cho ta dính líu vào, tất nhiên nàng đã cho rằng đó là cục diện tốt nhất.
Nhưng đồ ngốc này, vì sao lại chưa từng nghĩ đến mình?
Có người sinh ra là tế phẩm, có người giống như thiêu thân lao đầu vào lửa dâng hiến bản thân. Vậy cũng sẽ có người vì người mình yêu, thay nàng đi chết.
Nàng cho rằng đâm lao phải theo lao, để ta cho rằng nàng vô tình không biết yêu. Lại không biết, nếu không có nàng, tiên đồ dài đằng đẵng, đối với ta, chính là cực hình vô tận.
Hôm đó, từ xa ta đã nhìn thấy nàng lấy máu kết trận, nhìn nàng đứng trong trận, rõ ràng không nỡ bỏ lại tất cả, ngay cả bóng lưng cũng đang run rẩy, lại không quay đầu lại.
Ta nói với Thốn Tâm trưởng lão, nếu nàng quá thống khổ, vậy giúp nàng quên đi.
Ta nói với Linh Tê, phải thay cha bảo vệ mẫu thân.
Người ta yêu, tuyệt đối không thể có số mệnh như vậy, cho nên ta đã dùng mạng của ta giúp nàng nghịch thiên cải mệnh!
Ta đẩy nàng ra ngoài trận, dự định thu trận, mới phát hiện trận pháp thần kỳ kia không hấp thu linh lực của ta. Ta đành phải gọi chiến giáp ra, gọi kiếm Băng Phách ra, chém giết từng con yêu thú.
Thiên Đế ca từng nói Thiên Giới sẽ không vô cớ xuất binh. Như ta sẽ ra mặt, nhiều yêu thú như vậy cũng không chiếm được lợi ích, chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng không nói cho ta biết.
Ta ở dưới đáy vực, ôm quyết tâm quyết tử, thay nàng kết thúc số mệnh bất đắc dĩ của Tư Không thị. Nhưng chẳng biết tại sao dưới đáy vực đã có rất nhiều thi thể yêu thú, chẳng lẽ đã có người xuống dưới giết qua một vòng rồi? Điều này để ta nắm chắc không ít phần thắng.
Lúc ta sức cùng lực kiệt, xụi lơ không chống đỡ nổi nữa, nàng lại nhảy xuống! Đồ ngốc này, cách nàng không xa, chính là yêu thú đang há to miệng máu.
Ta khẩn trương, sinh ra khí lực cầu sinh khi rơi vào đường cùng, huy kiếm, một kiếm chém giết hai con yêu thú cuối cùng, tiếp được nàng.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
May mắn, may mắn.
Chúng ta vẫn còn sống, cuối cùng ta cũng nhìn thấy nàng biết khóc biết cười, biết mắng người.
A Luật của ta, cuối cùng nàng không cần lo lắng nữa, có thể vui vẻ thật dài lâu rồi.