Ta Cặn Bã Với Thượng Thần

Chương 12




Các ngươi không cần lưu một hai người chăm sóc người trong nhà à?

Tiên quan trung y cầm đầu vừa xem xét thương thế cho ta, vừa cười đến mức hai mắt sáng ngời, không biết vì sao hắn ta lại hưng phấn như thế.

"Không cần không cần, điện hạ nhà ta thích thanh tịnh." Hắn ta vừa rửa sạch vết thương cho ta, vừa cười tủm tỉm nói.

Sau đó cả phòng líu ríu, còn thiếu một đĩa hạt dưa sẽ trở thành hội liên hoan bát quái.

Vừa rồi còn là dáng vẻ tiên nhân, giờ phút này trong mắt mỗi người lại nhảy lên ngọn lửa bát quái, hoặc đứng hoặc ngồi, triển khai thảo luận kịch liệt, không hề coi ta là người ngoài!

Ta nghe đi nghe lại, đại khái chính là Huyền Linh Thượng Thần là người luôn giữ mình trong sạch, người sống chớ lại gần trên Cửu Trọng Thiên đột nhiên có con riêng tìm tới cửa, chuyện này đang sôi trào trên Thiên Giới. Giờ khắc này, chúng tiên trên Thiên Giới vẫn còn đang nhiệt liệt thảo luận, tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện. Mấy vị tiên tử thầm mến Huyền Linh Thượng Thần đang tìm cái chết, huyên náo túi bụi. Đồng thời đã có người đánh cược, là một đêm hoang đường hay là ám độ trần thương, là không có đạo đức hay là thần tính mất đi? Không ít người đã phái người ra chú ý chuyện này.

"Thật không nghĩ tới, Chiến Thần Điện hạ tự phụ uy nghiêm như vậy lại làm ra chuyện này, xem sau này hắn còn không biết xấu hổ dùng lời lẽ chính nghĩa trừng trị người khác không?"

"Đúng vậy đúng vậy, còn nữa, ta nghe nói tiên tử trong cung Nguyệt Hoa tự xưng không phải Huyền Linh Thượng Thần thì không gả kia đã làm tốt chuẩn bị làm mẹ kế rồi, đang viết sổ tay giáo dưỡng đó! Chậc chậc chậc."

"Ôi chao... Liếm cẩu đến nghiện rồi!"

Khoan đã, ta đã nghe thấy một tin tức khó lường, Huyền Linh Thượng Thần chính là chiến thần trong truyền thuyết... Thần tiên tư pháp, tâm lý biến thái kia?

"Ôi, ngươi còn không biết à?" Tiên quan trung y băng bó kỹ vết thương cho ta, ngồi xuống đối diện ta, "Hắn là chiến thần, vô địch khắp lục giới! Cũng là thần tiên tư pháp, vô cùng khắc nghiệt, khiến người ta vừa kính vừa sợ!"

"Đúng rồi, làm sao hai người lại bị thương cùng nhau?" Cuối cùng hắn ta đã hỏi đến chuyện quan trọng.

Trong phòng an tĩnh một cái chớp mắt, sau đó lật ngược nóc nhà, càng thêm sôi trào.

Không khách khí đúng là không khách khí, suýt chút nữa còn hỏi tám đời tổ tông của ta thật rõ ràng.

Cuối cùng, một vị tiên nga lôi kéo tay ta, thấm thía nói: "Nói thật, không phải ngươi chính là người bị điện hạ của chúng ta bội tình bạc nghĩa chứ? Vừa rồi, ta thấy ngươi còn đang cưỡng ép khinh bạc với hắn?"

"Đúng đúng đúng, chúng ta đều nhìn thấy!" Đám người phụ họa.

"Nghĩ thoáng điểm chút, ngươi không chiếm được hắn. Toàn bộ Thiên Giới, từ tiên nga cao môn đại hộ, đến tiên nga vẩy nước quét nhà, đều có người tự cho mình mỹ mạo tài nghệ muốn nhào lên hắn. Nói không khoa trương chút nào, hắn đi ra ngoài trăm trượng, đã có bảy tám tiên tử không cẩn thận đụng vào ngực hắn rồi. Nhưng hắn không phải chém giết khắp nơi, thì chính là tử hình người ta trong điện Tư Pháp, thời gian còn lại đều không thấy bóng dáng. Thiên Giới đã vô số lần đánh cược, cược hắn có đam mê long dương!"

"Chậc chậc, lần này còn có con riêng, không ít người phải bồi thường tinh quang rồi."

"Chưa hẳn đâu, không phải tùy ý tìm người sinh đứa bé kéo dài huyết mạch chứ, Long tộc vốn dĩ nhân khẩu mỏng manh mà."

"Rất có khả năng!"

Một vòng thảo luận mới lại bắt đầu.

Ta chỉ có thể lần nữa lặng lẽ bỏ chạy, may mắn năm đó ta cũng vòng qua đám lão bà ở đầu đường cuối ngõ như thế. Ta sửng sốt nhớ lại quá khứ mơ hồ, một chữ cũng không lộ ra, nếu không thật sự phải đổ mồ hôi cho tám đời tổ tông của ta rồi...

Một mình ta ngồi trong hoa viên hồng mai của Huyền Linh Thượng Thần, mơ hồ nghe được Huyền Linh Thượng Thần không hề lưu tình đuổi đám tiên hầu, tiên nga của Thiên Giới nói là đến chăm sóc, thật ra là đến bát quái kia đi.

Ta vẫn ngồi dựa vào một tảng đá lớn, đưa tay che trán, âm thầm cân nhắc trận đại chiến Vô Tận Hải sắp gặp phải.

Nói chuyện với đám thần tiên thích bát quái này cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, vừa rồi nói chuyện với bọn họ, ta đã hỏi ra một vài chuyện ta muốn biết. Giải nghi hoặc lớn trong lòng!

Người áo đen xuất quỷ nhập thần là đọa tiên của Thiên Giới, chân thân lại là một con thỏ toàn thân lông xám, chiều cao chín thước!

Ta nhớ thỏ tinh Thiên Tầm cũng là một con thỏ lông xám.

Ha ha, bản vương sớm muốn gì cũng nướng con thỏ kia nhắm rượu, uống với Yêu Tàng Lão Giáo!

"Nghĩ gì thế? Lông mày đều nhíu lại một chỗ rồi." Chẳng biết từ lúc nào Huyền Linh đã đứng phía sau ta.

Ta lười biếng đứng dậy quay đầu, nhìn góc áo màu xanh nhạt của hắn, "Ừm" một tiếng xem như chào hỏi.

"Thương thế của ngươi thế nào, đỡ nhiều chưa?" Hắn đi đến trước mặt ta, dịu giọng hỏi.

"Vết thương nhỏ thôi." Ta âm thầm điều động linh lực giảm đau, lại có chút buồn cười nhìn hắn: "Thì ra ngươi chính là chiến chiến thần Thiên Giới trong truyền thuyết, đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng? Xin hỏi, hôm qua bên vực thẳm dưới đáy biển, sao ngươi lại như thế?"

"Ta không tin ngươi sẽ giết ta, không liên quan đến quá khứ, cho dù ngươi không nhớ rõ ta, Tư Không Úc Luật cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội." Hắn nhàn nhạt cười một tiếng.

"A, chỉ sợ ngươi nhìn lầm rồi, lúc đó ta thật sự muốn giết ngươi!" Ta gãi đầu, bản vương luôn dám làm dám chịu.

Không nghĩ tới hắn lại ngồi xuống bên cạnh ta, "Có đôi khi không đến một khắc cuối cùng, ngay cả bản thân cũng không biết suy nghĩ chân chính của mình đâu. A Luật, ta cược ngươi sẽ không giết ta, cho dù thật sự đẩy ta xuống, ngươi cũng lập tức cứu ta lên!"

"Nếu ngươi thua, mạng không còn, không sợ sao?" Ta nhìn hắn, không khỏi hiếu kì, có phải chiến thần quá tự tin rồi không?

Không nghĩ tới hắn lại nắm tay ta, con ngươi đen nhánh nhìn ta chằm chằm, "Nếu như thua, A Luật, ta sẽ để ngươi toại nguyện."

Ta rút tay về, cười một tiếng, "Thượng Thần, Nhân Ngư vô tình không biết yêu, đừng lãng phí tình cảm. Ta nghĩ, Linh Tê ở lại tộc Nhân Ngư đúng là có nhiều bất tiện, cũng không phải kế lâu dài, cậu bé cũng thích ngươi, vậy để cậu bé đi theo ngươi đi. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta, chiếu cố cậu bé thật tốt, còn nữa, hai chúng ta, sau này tuyệt đối sẽ không gặp lại!"

"Thanh toán xong sao?" Ánh sáng dưới đáy mắt hắn lập tức trở nên ảm đạm, "Đời này của ta và ngươi, chỉ sợ sẽ không thể thanh toán xong được."

Làm sao không thể thanh toán xong? Nhi tử đã cho ngươi, ngươi quá lời rồi? Nhất định phải tìm nàng dâu trở về trông coi ngươi, mỗi ngày mắng ngươi sao? Già mồm, thần tiên Thiên Giới không phải nhàm chán chính là già mồm! Không dứt khoát bằng tộc Nhân Ngư chúng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.