Ta Bị Nhóm Ác Long Chăn Nuôi

Chương 8




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Đây là lần thứ hai Giang Tự Bạch đi vào khe núi trước mặt, hắn đang tính tắm rửa một chút cùng với giặt quần áo, khi chuẩn bị tắm, liền nghe thấy âm thanh rần rần quen thuộc, vừa ngẩng đầu, quả nhiên hắc long nhanh chóng lao về phía hắn, sau đó, giống như lần trước, nó nhanh chóng cuốn hắn tránh xa khỏi khe núi. Quá bất ngờ, Giang Tự Bạch còn chưa kịp lấy quần áo. Giang Tự Bạch: "......" Hắc long dùng đuôi cuốn Giang Tự Bạch đi, đặt hắn ở trên tảng đá, nó đi tới trước mặt Giang Tự bạch, nhẹ nhàng ôm hắn vào trong ngực, vừa xoa vừa thấp giọng nói: "Tiểu khả ái, vừa rồi có phải bị dọa sợ rồi không?" Hiện tại Giang Tự Bạch không có mặc quần áo, trên người còn bẩn hề hề, lại bị hắc long ôm trong ngực x.o.a n.ắ.n, hắn nhịn không được đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy đầu hắc long ra: "Ngươi đừng có cọ ta nữa." Hắc long cảm nhận được kháng cự của tiểu sủng vật, nó hơi lùi về phía sau một chút, nhìn tiểu sủng vật rồi lẩm bẩm: "Xem ra phải đổi một chỗ ở khác, nơi này không an toàn, hơn nữa cũng không có nguồn nước mà ngươi thích." Cái khe núi kia ở ngay bên cạnh vách núi, tiểu sủng vật thích nước như vậy, lỡ như có một ngày nào đó nó tới trễ, tiểu sủng vật bị ngã xuống thì phải làm sao đây." Nhân loại cũng không có cánh. Giang Tự Bạch đại khái có thể hiểu được ý của hắc long, hắc long có thể vừa trấn an hắn vừa lo lắng cho hắn, nhưng hắc long sẽ không để hắn tới gần khe núi, hắn liền rất khó chịu. Hắn ngồi trên đuôi của hắc long, vừa phủi bụi trên tóc vừa duỗi cánh tay đầy bụi của mình ra, rồi vội vàng ra hiệu cho hắc long nhìn dòng suối bên kia, sau đó nói từng chữ một: "Người ta quá dơ, ta muốn đi tắm, vào trong đó, dùng nước tắm, hiểu không?" Hắc long cúi đầu nhìn hắn, hơi nghiêng đầu. Giang Tự Bạch không ngừng cố gắng: "Phải tắm rửa, tắm ~ tắm ~" Ánh mắt hắc long cong lên, tiến tới trước mặt Giang Tự Bạch, dùng gò má cọ vào đầu Giang Tự Bạch, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp: "Bạch Bạch, giọng nói của ngươi thật dễ nghe, giọng nói của nhân loại đều dễ nghe như vậy sao?" Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng âm thanh dễ nghe lọt vào lỗ tai lại không giống vậy. Vừa mềm mại vừa thanh thúy, khiến hắc long ngứa ngáy trong lòng, hơn nữa, bộ dáng khoa tay múa chân của tiểu sủng vật cũng rất đáng yêu. Nó nói với Giang Tự Bạch: "Tiểu khả ái, nếu ngươi có thể hát thì tốt quá." Giọng hát nhất định sẽ rất dễ nghe! Giang Tự Bạch khoa tay múa chân cả ngày, phát hiện hắc long không có ý định dẫn hắn đi tắm rửa, liền thất vọng ngã xuống. Thật là đàn gảy tai trâu mà, Trên người hắn bẩn như vậy, thế nhưng hắc long lại không dẫn hắn đi tắm rửa, ngược lại còn muốn ngửi hắn! Hắc long ôm tiểu sủng vật một lát, mới khiến cho tâm tình kinh hách từ từ bình tĩnh lại. Có trời mới biết lúc nó ở trong phòng huấn luyện nghe được báo động có kẻ đột nhập vào hang động, đã hoảng sợ đến mức nào. Nó thật sự rất thích tiểu sủng vật, nếu tiểu sủng vật xảy ra chuyện gì, nó thực sự sẽ phát điên mất. Cùng chơi đùa với tiểu sủng vật trong chốc lát, Ian phát hiện thời gian cũng không còn sớm nữa. Tiểu sủng vật đang không ngừng gãi, nó yên lặng nhìn chằm chằm tiểu sủng vật, nghiêng đầu, từ con ngươi thẳng đứng màu vàng, Giang Tự bạch nhìn thấy được sự ngu ngốc nào đó...... Ánh mắt vừa quen vừa lạ, hình như đã từng nhìn thấy nó ở các bạn cùng lớp trước đây. Giang Tự Bạch: "......" Lần đầu tiên hắn nghĩ đến một khả năng nào đó, vừa gãi vừa nhìn về phía hắc long: "Ơ? Ngươi là rồng con chưa thành niên à?" Hai giây sau, Giang Tự Bạch lầm bầm: "Hoặc là đã trưởng thành nhưng chưa muốn bước ra ngoài xã hội?" Quên đi, đừng xúc phạm sinh viên đại học, giờ khắc này có một sinh viên đại học ở trong này, hắn không ngừng gãi lưng và ngực, còn có một con hắc long dùng đuôi ôm lấy hắn, chính là không đưa hắn đi tắm rửa! Con rồng này, thật sự không có mắt nhìn à! Cuối cùng, vài phút sau, hắc long cũng phản ứng lại, nó chậm rãi ngồi dậy, nhìn tiểu sủng vật không ngừng dùng móng vuốt gãi cơ thể, vì thế nó lập tức giữ hai tay tiểu sủng vật lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi không thể gãi tiếp, nếu gãi tiếp sẽ bị rách da, da nhân loại các ngươi quá mỏng, không những không có lớp lông để bảo vệ mình mà còn không có vảy cứng để làm áo giáp, làn da non nớt của các ngươi căn bản không thể chịu được bất cứ tổn thương nào cả." Nói xong, nó chậm rãi đứng dậy, dùng cánh tay tráng kiện ôm tiểu sủng vật vào trong ngực, mở cánh bay lên không trung: "Rõ ràng móng vuốt trụi lủi, vậy mà có thể làm làn da bị rách." Hắc long vừa bay vừa cực kì buồn rầu: "Nhân loại yếu ớt như vậy, rốt cuộc phải nuôi như thế nào đây?" Giang Tự Bạch được cánh tay của hắc long bảo hộ, trải qua chuyến bay nhanh chóng trong nỗi bàng hoàng. Hắn thầm ghi nhớ trong đầu: Rồng có thể chất cường hãn, tốc độ bay cực nhanh, vận tốc đạt được có thể lên đến 1000 km/h. Tốc độ này chỉ là ước tính gần chính xác của hắn mà thôi, bởi vì hắc long rõ ràng đã giảm tốc độ khi mang theo hắn, nhưng dù vậy, hắn, một "nhân loại yếu ớt" cũng không chịu được. Hắc long mang theo hắn bay nửa tiếng, dần dần trên mặt đất hiện ra các tòa nhà cao tầng cùng với thành phố. Thành phố này có kiến trúc không giống với kiến trúc của nhân loại. Thành phố được xây dựng giữa những ngọn núi nhấp nhô, các tòa nhà cũng không phân bố dày đặc như con người, ngược lại, mỗi tòa nhà của chúng nó lại cách xa nhau, thậm chí còn có rừng và núi ở giữa. Có lẽ vì rồng có thể bay nên ở đây rất ít đường đi, ngược lại ở các tòa nhà cao lầu kia trồng rất nhiều cây cổ thụ, có thể là cung cấp nơi nghỉ ngơi cho nhóm long tộc. Hắc long đưa Giang Tự Bạch tới một tòa nhà cao ẩn trong rừng, lúc này ở trên tòa nhà đó có một con rồng có cánh màu xanh đanh chờ đợi. "Xin chào, bạn có phải là Ian tiên sinh đã đặt lịch hẹn để chăm sóc đầy đủ cho sủng vật của mình không?" Lục long dẫn đầu đi về hướng của Ian: "Nhìn ngươi có vẻ chưa trưởng thành, xin hỏi có thể liên hệ cho người giám hộ không?" Ian sắc mặt liền thối, giọng nói cũng lạnh đi: "Thời điểm ta hẹn trước, các người cũng không nói phải liên hệ với người giám hộ." Hắn cản bản không có ý định cho phụ thân biết được sự tồn tại của tiểu sủng vật. Phụ thân hắn thân là tộc trưởng long tộc, mấy năm nay tính tình rất bài ngoại[bài trữ những gì của nước ngoài], mỗi lần nhắc đến nhân loại, ngữ khí cũng không được tốt. Ian cảm giác phụ thân không thích nhân loại. Lục long cũng nhận ra được con Phong Bạo Long cảnh giác cùng với tức giận, lúc này cũng không dám nhiều lời, mà khách khí nói: "Được, xin đi theo ta." Ian thế nhưng không đi, nó lạnh giọng nói: "Quên đi, không cần hộ lý nữa." Nói xong, nó không chờ lục long phản hồi liền bay đi. Lục long: "......" Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch thật vất vả mới thở phào sau chuyến hành trình, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Ian liền ôm hắn bay đi lần nữa. Trong quá trình bay, Ian giải thích với Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, thật có lỗi, ta vốn muốn đưa ngươi đi kiểm tra thân thể, cùng với chích một vài vacxin phòng bệnh, chăm sóc thân thể hay gì đó, hoặc là mua cho ngươi ít đồ ăn ngon, dù sao chúng ta cũng có bệnh viện sủng vật lớn ở Long Đảo, nhóm bác sĩ cũng rất chuyên nghiệp." "Nhưng mà, ta vừa mới nghĩ, nếu ta đưa ngươi vào, phụ thân của ta nhất định biết được, ta cũng không dám mạo hiểm, phụ thân ta là kẻ kiêu ngạo, không có tình người, nếu như để ông ấy phát hiện sự tồn tại của người, chắc chắn sẽ đuổi ngươi đi." Giang Tự Bạch hoàn toàn không hiểu hắc long nói gì, hắn chỉ biết mình bị đưa lên trời, bị gió lạnh thổi qua hơn 1 tiếng đồng hồ, trên đường còn bị hắt hơi. Ian biết nhân loại có làn da rất yếu ớt, nhưng lại không biết thân thể nhân loại cũng yếu ớt như vậy. Chỉ cần phơi nắng cùng gió thổi hơn một tiếng, sẽ sinh bệnh. Nó đưa Giang Tự Bạch đến một hang động gần chỗ ở của nó, ở trong đây thuê một cái động nhỏ. Đây là một dãy núi dài vô tận, có vô số hang động nhỏ thích hợp cho rồng con sinh sống, có thể ẩn mình trong những ngọn núi và ở trên cây cổ thụ. Nơi này cách trường học rất gần, có rất nhiều chỗ nghỉ chân cho nhóm long tể, còn có thể tự mình thuê một cái động. Thiên tính khiến cho nhóm rồng con thích ở trong hang động u ám yên tĩnh, chúng nó không phải là sinh vật quần cư, có d.ục v.ọ.ng chiếm hữu rất mạnh, không thích lãnh địa của chính mình bị xâm phạm. Cho nên mỗi hang động đều khá biệt lập. Trước đây Ian không thích tới đây cho lắm, bởi vì ở nơi này có nhiều giống cái long tộc hơn giống đực, giống cái long tộc không giống với giống đực long tộc, giống cái sẽ có xu hướng thích sống cùng nhau hơn. Nhưng bởi vì hoàn cảnh cùng không khí nơi này khá tốt, khắp nơi đều là hoa tươi cùng thực vật, suối chảy từ trên núi, nguồn nước sạch ở khắp mọi nơi. Hắc long giấu chặt Giang Tự Bạch, nó mở màn hình quang não ra, trực tiếp đặt một hang động trên mạng, sau đó lập tức thanh toán. Sau khi thanh toán thành công, nó có thể trực tiếp đưa thông tin của mình vào hệ thống AI, quản trị viên sẽ tự động nhập thông tin của nó vào đó, cứ như vậy, nó có thể sở hữu một hang động nhỏ cho riêng mình. "Bạch Bạch, ngươi có thích nơi này không?" Ian đứng ở trên sườn núi, một tay ôm Giang Tự Bạch, giống như đang ôm một đứa bé vậy. Nó dùng tròng đen của mình mở cửa hang ra: "Nhìn xem, ta đặc biệt chọn một hang động gần suối, Ồ! Trước cửa còn có một cái khung mèo leo, nhất định ngươi sẽ thích lắm!" Ian đặt Giang tự Bạch ở cửa động, chỉ vào ao nước bên cạnh: "Bạch Bạch, ngươi có thể đi tắm rồi." Giang Tự Bạch bị ôm cùng bị bay đã lâu, lúc này cả người đều nhũn ra. Hắn lập tức hắt xì hai cái, mới chậm chạp đi tới cái ao bên cạnh, hắn có chút buồn rầu, hắn cảm thấy chính mình hình như bị cảm mất rồi, nhưng vấn đề là không thể trao đổi với hắc long được, đến lúc đó không biết hắn có bị cho ăn một số loại thuốc kì lạ cho sủng vật hay không nữa? Giang Tự bạch vừa nghĩ tới liền bắt đầu lo lắng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.