Ta Bị Nhóm Ác Long Chăn Nuôi

Chương 27




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Giang Tự Bạch nhìn chằm chằm hắc long trong bóng tối, đứng hình vài giây, thời điểm Ian chuẩn bị sáp tới lần nữa liền lập tức bưng kín miệng mình. Giang Tự Bạch: "Đừng lộn xộn! Chúng ta khác chủng tộc mà!" Ian bối rối nhìn tiểu sủng vật che miệng mình lại, tại sao lại phải che miệng? Nhân loại có thể làm bạn đời của long tộc, chẳng lẽ phương pháp của hắn không đúng sao? Rõ ràng là một trải nghiệm tuyệt vời, ấp áp mềm mại, nhưng bởi vì nhiệt độ cơ thể của rồng tương đối lạnh lẽo nên Ian cảm thấy cơ thể Bạch Bạch ấm áp, đôi môi cũng ấm áp, hắn cảm thấy rất thoải mái. Mặt Ian dựa gần, trên mặt là lớp vảy vừa cứng vừa lạnh, sống mũi cao thẳng đâm vào mặt Giang Tự Bạch, giống như đang chọc bánh bao. Giang Tự Bạch bị chọc nheo mắt lại, đầu hắn ngả ra sau, đưa tay vỗ nhẹ vào mũi Ian: "Ngươi đừng chọc vào mũi ta nữa." Ian nhận thấy Bạch Bạch đang đẩy mình ra, nhưng lực rất yếu yếu, về cơ bản không đáng kể. Tay Giang Tự Bạch vỗ vào mặt hắn, hắn cúi đầu hôn tay Giang Tự Bạch, vẻ mặt say mê. Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch theo phản xạ rút tay lại, có chút tức giận: "Ta đã nói rồi, đừng coi ta như mèo con!" Giang Tự Bạch cực kì bất đắc dĩ. Tuy nhiên, giọng nói của hắn vào trong tai Ian lại giống như làm nũng, mềm mại còn mang theo một chút tức giận, tựa như lúc ở cùng hắn cũng mang theo tính tình này. Bạch Bạch nóng nảy một chút cũng là chuyện bình thường, chỉ cần bình tĩnh lại là sẽ ổn thôi. Ian lại đến gần, đồng tử vẫn đỏ ngầu, che kín tơ máu, nhưng khi nhìn chằm chằm Giang Tự Bạch vẫn sáng ngời đến kì lạ. Hắn kéo tay Giang Tự Bạch ra, dùng lòng bàn tay rộng lớn lạnh lẽo xoa nhẹ lòng bàn tay mềm mại của Giang Tự Bạch, thấp giọng nói: "Bạch Bạch đừng tức giận, Bạch Bạch hôn nhẹ." Vừa nói, hắn đột nhiên nghiêng người tới, Giang Tự Bạch không kịp phòng bị hôn một cái. Giang Tự Bạch: "......" Lần này khác với lúc nãy, sức lực của Ian mạnh đến mức khiến Giang Tự Bạch choáng váng. Vào thời điểm Giang Tự Bạch phản ứng lại, Ian đã coi Giang Tự Bạch như một cây kem. Giang Tự Bạch đẩy hai lần nhưng không đẩy được, khổ người của long tộc quả thực như tòa núi nhỏ. Giang Tự Bạch toàn thân cứng ngắc, thậm chí không dám động đậy. Dù sao Ian cũng rất hưng phấn, bởi vì hắn đang trải qua kì phân hóa, hiện tại rất bồn chồn. Giang Tự Bạch có chút ngạt thở, tuy rằng không quá cự tuyệt, nhưng hắn cũng không thích lắm! Cái này, cái này, đây là lai giống, này sai rồi mà! Liệu mèo con có KISS với người nuôi chúng không? Có vẻ như vậy à? Nhưng người nuôi có mút lưỡi mèo con không? Trong đầu Giang Tự Bạch nghĩ đến cảnh tượng này, thiếu chút nữa không nhận ra. Hắn cố gắng một chút, dùng sức đẩy Ian ra lần nữa, sau khi Ian hôn hắn một lúc liền nhạy bén nhận ra Bạch Bạch dường như khó thở, liền buông Bạch Bạch ra, cúi đầu nhìn hắn: "Bạch Bạch, ngươi làm sao vậy? Mặt của ngươi đỏ quá." Sau khi Giang Tự Bạch lấy lại tự do, hắn đã đánh Ian mạnh đến mức tay tê rần. Hắn xụ mặt, quay người đi ra khỏi cánh của Ian: "Ngươi đừng đến đây!" Giang Tự Bạch quay đầu nhìn Ian: "Ngươi còn tiếp tục như vậy, ta sẽ không để ý tới ngươi!" Ian đang định đuổi theo, lúc này, cửa hang đang đóng chặt đột nhiên bị bên ngoài đánh mạnh một tiếng, cửa vỡ vụn, Giang Tự Bạch vừa chui ra khỏi cánh Ian liền bị một luồng không khí mạnh mẽ từ bên ngoài xông vào, trong nháy mắt Giang Tự Bạch bị gió thổi lên, sau đó trực tiếp đánh trúng trên người Ian. Giang Tự Bạch lúc đầu còn choáng váng, bây giờ lại hôn mê bất tỉnh. Mặc dù Ian nhanh chóng đỡ được Giang Tự Bạch, nhưng khi nhìn thấy Giang Tự Bạch ngất đi, hắn vẫn sợ hãi: "Bạch Bạch, ngươi tỉnh tỉnh?" Đôi tay Ian run rẩy lo lắng, hắn biết nhân loại rất yếu ớt! Nhưng mà, mới bị quăng ngã một chút, sẽ không phải...... Đôi tay run rẩy, Ian cảm nhận được hơi thở của Giang Tự Bạch, sau đó thở phào nhẹ nhõm. May mắn, Bạch Bạch của hắn vẫn chưa chết. Mặt Giang Tự Bạch rất đỏ, đặc biệt là khóe môi. Ian ôm Giang Tự Bạch trong tay, im lặng nhìn chằm chằm vào môi hắn hồi lâu. Sau đó, hắn nhẹ nhàng v.uố.t v.e môi Giang Tự Bạch, môi của Giang Tự Bạch không chỉ sưng tấy mà còn bị trầy. Ian có chút chột dạ. Tộc trưởng Tư Thụy Ân đi vào như một cơn bão, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ: "Ian, ngươi có biết mình đang làm gì không?" Các huấn luyện viên đi theo cũng sợ ngây người: "Trời ạ, hơi thở này, Phong Bạo, ngươi đang phân hóa?" Lại có huấn luyện viên nghi hoặc hỏi: "Hơi thở của Phong Bạo rất hỗn loạn, làm sao nó có thể hình thành kén được?" Trong nháy mắt, Tư Thụy Ân nhìn thấy túi thuốc bị ném trên mặt đất, ông tức giận quăng đuôi lên người Ian, Ian ngoan cố chịu đựng, ôm chặt Giang Tự Bạch trong lòng, dùng cánh bảo vệ Bạch Bạch thật chặt. Các huấn luyện đều sợ ngây người: "Tộc trưởng, tình huống của Ian rất nguy hiểm, ngài đừng đánh hắn." "Đúng vậy, việc cấp bách bây giờ là đưa hắn tới bệnh viện." Tư Thụy Ân tức giận: "Đều đã trưởng thành mà còn không hiểu chuyện như vậy! Hắn không quý trọng mạng sống của mình, thà chết đi còn hơn." Ông thực sự sắp phát điên với chính con trai của mình. Tính tình hắn nóng nảy từ nhỏ, quan hệ cha con không tốt, cuối cùng ông nghĩ rằng con trai mình đã trưởng thành, trở nên nhạy bén hơn, nhưng cuối cùng hắn lại vì một nhân loại mà liều mạng như vậy. Tư Thụy Ân nói với các huấn luyện viên: "Cưỡng chế đưa hắn đến bệnh viện!" Các huấn luyện viên im lặng lấy sợi dây ra, Ian đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử đỏ bừng: "Đừng chạm vào hắn!" Các huấn luyện viên: "......" Tư Thụy Ân tức giận hạ mắt: "Ta nói trói ngươi chứ không phải hắn!" Sớm muộn gì hắn cũng bị con trai của mình làm tức chết. Ian ôm chặt Giang Tự Bạch, hung hăng nói: "Đã như vậy, vậy ngươi cũng trói ta đi!" Chúng long: "......" Được được được, đã đọc loạn mà còn trả lời lại nữa? Tư Thụy Ân vẫy móng vuốt: "Buộc chúng cùng nhau rồi đưa đi bệnh viện!" Thực sự là mắt không thấy tâm không phiền. Cuối cùng là Ian ôm Giang Tự Bạch, bị 6 huấn luyện viên cưỡng ép đưa đến bệnh viện. Trên đường đi, Ian không thể nhịn được nữa, khi đến bệnh viện, bác sĩ đã tiêm cho hắn một mũi và đưa hắn xuống. Nhưng dù Ian hôn mê, hắn vẫn ôm chặt nhân loại trong tay. Các bác sĩ đã cố gắng bẻ gãy móng vuốt của hắn nhiều lần nhưng họ không thể mở được móng vuốt của hắn. Cuối cùng, bác sĩ bất lực nói: "Cứ để bọn họ nằm như thế này cũng không sao, dù sao nhân loại chỉ ngất đi và sẽ sớm tỉnh lại, nhưng tình hình của Ian phức tạp hơn, hắn đã uống thuốc, tình thần lực cũng không ổn định, kì phân hóa trong mấy ngày tới cần được quan sát nhiều hơn." Tộc trưởng Tư Thụy Ân tức giận đến đau đầu nhìn Ian trong lúc hôn mê vẫn ôm chặt nhân loại, còn dang rộng đôi quấn lấy nhân loại. Huấn luyện viên thấp giọng hói: "Tộc trưởng, nhân loại này về sau sắp xếp như thế nào?" Tư Thụy Ân thở dài: "Quên đi, còn phải xem nguyện vọng của nhân loại này như thế nào, nếu hắn muốn rời đi, chúng ta liền đưa hắn đi, nếu hắn nguyện ý ở lại......" Tư Thụy Ân nhìn Ian đang ngủ say, cảm thấy hơi khó xử. Nếu Ian tùy ý kết làm bạn đời với nhân loại, chẳng phải con cháu của Ian trong tương lai sẽ biến thành nhân loại sao? Gen của rồng đã được trộn lẫn với rất nhiều gen của nhân loại, nếu lại trộn lẫn thêm một lần nữa, khảng định con cháu của ông sẽ không còn là rồng. Tư Thụy Ân có chút nhức đầu. Đây là viễn cảnh ông không muốn thấy một chút nào. Nếu đuổi nhân loại đi, Ian sẽ nổi điên, đương nhiên, không chỉ Ian nổi điên mà cả hai tên kia cũng như vậy. Tư Thụy Ân im lặng hai giây, rồi đột nhiên nói với bác sĩ: "Hãy kiểm tra độ xứng đôi giữa hai người bọn họ." Bác sĩ gật đầu, lập tức lấy máu của Ian và Giang Tự Bạch đưa vào máy phân tích, kết quả rất nhanh liền có. Giấy trắng mực đen, một con số khổng lồ là 5%. Bác sĩ đẩy kính lắc đầu: "Tộc trưởng, độ xứng đôi quá thấp, ta đề nghị bọn họ không nên trở thành bạn đời, cơ thể của bọn họ có thể không thể dung hợp tin tức tố." Tộc trưởng Tư Thụy Ân nhìn báo cáo, tâm tình phức tạp. Các huấn luyện viên đứng gần đó bàn tán: "Nhân loại đáng yêu như vậy, vậy mà độ xứng đôi lại thấp, còn không bằng nhân ngư." "Ta nghe nói rằng hàng trăm năm trước, khả năng tương thích giữa nhân loại và long tộc rất cao." "Nói cách khác, khả năng tương thích giữa nhân loại này và Ngải Tư Khắc chỉ có 15%." "Tộc trưởng có thể yên tâm, độ xứng đôi thấp như vậy, cho dù chúng ta không nói, nếu bọn họ ở cùng nhau mỗi ngày sẽ tự động bài xích lẫn nhau." ...... Nói xong, các huấn luyện viên đều nhìn Ian đang nằm trên giường bệnh đang ôm chặt Giang Tự Bạch. Thật kỳ lạ, có vẻ như chúng không loại trừ lẫn nhau. Cho dù hôn mê cũng không chịu buông tay, còn ôm chặt hơn. Các huấn luyện viên cảm thấy có gì đó không ổn nhưng cũng không biết là chuyện gì nên đều quay lại và nhìn bác sĩ. Bác sĩ đẩy mắt kính, lạnh lùng nhìn bọn họ: "Làm sao vậy? Nhân loại rất dễ thương, Ian thiếu gia thích cũng không phải bình thường sao?" Các huấn luyện viên: "......" Đúng vậy, nhân loại rất đáng yêu, bọn họ cũng rất thích, không có con rồng nào có thể cưỡng lại được những nhân loại dễ thương này! Sau đó, tất cả những con rồng có mặt đều quay lại nhìn nhân loại đang nép mình trong vòng tay của Ian. Tộc trưởng Tư Thụy Ân đặt báo cáo xét nghiệm xuống, loay hoay một hồi, ông nói với bác sĩ: "Khi Ian tỉnh lại, hãy đưa cho hắn xem bản báo cáo này." Bác sĩ gật đầu: "Được tộc trưởng, ta sẽ khuyên nhủ hắn thật tốt." Độ xứng đôi rất thấp, đối với bạn đời dị tộc không phải là chuyện tốt. Long tộc quá cường hãn, vô luận là phương diện gì, nhân loại đều rất yếu ớt, nếu họ nhất quyết kết làm bạn đời khi độ xứng đôi thấp, thì chỉ có nhân loại mới bị tổn thương. Tộc trưởng Tư Thụy Ân gật đầu: "Nhớ nói chuyện nghiêm túc." Bác sĩ: "......" * Ian tỉnh dậy vào ban đêm, Giang Tự Bạch vẫn đang ngủ. Ian cảm thấy đầu rất đau, nhưng may mắn thay nhờ tác dụng của thuốc trong cơ thể đã hết, nhưng việc toàn thân bị suy nhược có thể là di chứng của thuốc. Hắn phân hóa không thành công. Ian nhìn Giang Tự Bạch đang được hắn ôm vào lòng, trong đầu lập tức nghĩ tới cảnh tượng mình mất khống chế. Hắn hình như hôn Bạch Bạch, không chỉ hôn mà còn l.iế.m m.út nữa, không chỉ có xấu hổ, mà Bạch Bạch còn ghét hắn. Hắn vẫn còn nhớ Bạch Bạch đã đẩy hắn ra, mắng hắn một cách giận dữ. Ian: "......" Ian nhẹ nhàng đặt Giang Tự Bạch lên giường, sau đó đắp chăn cho Giang Tự Bạch. Sau khi làm xong việc này, hắn tức giận dùng nắm đấm đánh vào trán mình. May mắn hắn không làm điều gì quá đáng hơn. Nếu không, Bạch Bạch nhất định sẽ ghét hắn. Lúc này, bác sĩ cầm một phần báo cáo đi vào, thấp giọng mở miệng: "Ian, ngươi tỉnh rồi." Ian ngẩng đầu, thấy bác sĩ liền đứng dậy: "Bạch Bạch còn chưa tỉnh." Bác sĩ gật đầu: "Hắn chỉ đang ngủ, không cần lo lắng." Ian: "Hắn đang ngủ, vì sao lại bất tỉnh?" Bác sĩ: "......" Bác sĩ nhìn Ian, cho rằng bộ não tình yêu này có vấn đề. Nhưng không còn cách nào khác, làm sao có ai có thể chịu nổi khi nhìn thấy một nhân loại dễ thương? Bác sĩ đưa ra báo cáo xét nghiệm xứng đôi: "Lúc các ngươi hôn mê, ta đã lấy máu của các ngươi xét nghiệm độ xứng đôi, thật đáng tiếc, độ xứng đôi của các ngươi chỉ có 5%." Ian: "......" Ian ngồi ở đó, nhìn Giang Tự Bạch, không để ý tới lời của bác sĩ. Hắn đột nhiên bị điếc. Bác sĩ: "......" Bác sĩ ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Thể chất của nhân loại cùng nhân ngư không giống nhau, nếu độ tương thích quá thấp không nên trở thành bạn đời với hắn, bởi vì thể chất cường hãn của long tộc, cùng với năng lực bẩm sinh của long tộc có thể tạo thành thương tổn cho nhân loại." Bới vì bạn đời phù hợp có thể hòa quyện tin tức tố với nhau, mặc dù năng lượng của long tộc rất mạnh nhưng chỉ cần tìm được tin tức tố phù hợp, cho dù là bọn họ giao tiếp về thân thể hay tinh thần cũng sẽ rất thoải mái. Ngược lại thì khó nói. Tất nhiên, vấn đề thực ra không nghiêm trọng đến thế. Chỉ là bác sĩ nhớ tới lời dặn của tộc trưởng, chỉ có thể nói một cách nghiêm túc. Ian hơi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn bác sĩ: "Báo cáo này ta không tin, ta muốn làm lại lần nữa." Bác sĩ: "......" Bác sĩ có chút không vui: "Ian thiếu gia, ta là người có chuyên môn, hy vọng ngươi có thể tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của ta......" Ian sắc mặt lạnh lùng nói: "Ta không tin cha tôi, chuyện này không liên quan gì đến đạo đức nghề nghiệp của ông hết." Bác sĩ: "......" Bác sĩ gật đầu: "Được rồi, Ian thiếu gia, tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ." Ian không tin báo cáo xét nghiệm này, hắn rất thích Bạch Bạch và rất thân với Bạch Bạch, thật khó hiểu khi khả năng phù hợp chỉ là 5%. Vấn đề hắn nghĩ tới khả năng phù hợp giữa Ngải Tư Khắc và Bạch Bạch, cả hai đều là 15%, vậy tại sao hắn chỉ có 5%! Cái khao khát chiến thắng chết tiệt này! Đầu tiên bác sĩ tới lấy máu cho Ian, sau đó lấy kim để lấy máu cho Giang Tự Bạch. Ian nhìn thấy, sau đó dùng đuôi chặn tay bác sĩ lại, cau mày nói: "Muốn lấy máu của hắn sao? Bạch Bạch rất yếu ớt." Bác sĩ: "Không lấy máu thì không thể được, thưa Ian thiếu gia." Ian có chút lúng túng, ngồi ở mép giường nhìn Bạch Bạch đang ngủ say, liếc nhìn kim tiêm trong tay bác sĩ, sắc mặt nghiêm túc nói: "Anh không thể đổi kim tiêm mỏng hơn được sao?" Bác sĩ đã bị thuyết phục. Hắn chỉ biết Ian thiếu gia là một người trầm tính lạnh lùng, nhưng hắn chưa bao giờ biết rằng mình có thể ngu ngốc đến vậy. Sau đó bác sĩ đi lấy một cây kim có kích thước nhỏ hơn, lấy một ít máu trên người nhân loại. Ian nhìn cánh tay trắng nõn của nhân loại, nhẹ nhàng cầm tay Bạch Bạch, buồn bã nói: "Ngươi nhẹ một chút, ngươi nhẹ một chút! Hắn cũng không có bộ lông, cũng không có vảy, xuyên qua làn da là mạch máu, ngươi mau thu lại sức lực của mình đi." Bác sĩ: "......" Vẻ mặt bác sĩ ngơ ngác, đang định dùng kim tiêm đâm vào thì Ian nhanh chóng nói: "Khoan từ từ đã, sao ngươi không xoa một ít thuốc tê cho Bạch Bạch?" Bác sĩ: "? ? ?" Bác sĩ: "Không cần đâu Ian thiếu gia, cái này rất nhanh, cũng không đau." Ian dịu dàng nhìn Giang Tự Bạch: "Thực sự rất đau đúng không? Ta biết mà, Bạch Bạch của ta, ngươi đi theo ta chịu khổ rồi......" Bác sĩ: "......" Bác sĩ đột nhiên mở miệng: "Ian thiếu gia, có thể phiền ngươi che mắt cho hắn......Có thể phiền ngươi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng che mắt nhân loại được không?" Ian: "Vì cái gì phải phải che mắt của hắn?" Bác sĩ nghiêm túc nói: "Bởi vì hắn nhìn thấy máu của mình bị rút ra sẽ sợ hãi." Ian bị thuyết phục: "Đúng vậy, Bạch Bạch của ta quá yếu đuôi, hắn nhất định sẽ bị dọa khóc." Sau đó, Ian dùng một tay nắm lấy cánh tay Giang Tự Bạch, duỗi một cánh tay ra che mắt Giang Tự Bạch, hắn nhìn thật cẩn thận, chỉ sau khi xác định Giang Tự Bạch không nhìn thấy máu hắn mới thả lỏng: "Bác sĩ, ngươi xem được chưa?" Bác sĩ bình tĩnh rút ống tiêm ra, quay người cầm ống máu rời đi: "Đã sẵn sàng rồi, Ian thiếu gia, ngài có cần đích thân giám sát quá trình xét nghiệm không?" Ian: "......" Ian nhìn lỗ kim nhỏ trên cánh tay tiểu sủng vật, đau lòng thổi vù vù. Bác sĩ kiên nhẫn đợi Ian, để Ian tận mắt quan sát kết quả xét nghiệm. Kết quả cuối cùng thậm chí còn tệ hơn trước. Độ xứng đôi: 4,99% Ian: "......" Ian thực sự thất vọng! "Bác sĩ, sao cái này lại thấp hơn trước thế!" Bác sĩ có chút bất đắc dĩ: "Quả thực sẽ có chênh lệch nhỏ, nhưng không ảnh hưởng tới số liệu tổng thể, ngươi có thể làm tròn số." Ian: "......" Ian nghi ngờ nhìn bác sĩ, hắn đột nhiên cảm thấy bác sĩ này có chút không chuyên nghiệp. Tuy nhiên, vì cảm thấy có lỗi với Giang Tự Bạch nên Ian đã không đề xuất làm một bài kiểm tra đo lường khác. Tâm trạng của hắn trở nên tồi tệ rõ rệt. Trước khi rời đi, bác sĩ đã nhiều lần cằn nhằn hắn về hậu quả của việc trở thành bạn đời nếu độ xứng đôi quá thấp. Tóm lại, nó không được khuyến khích, trong trường hợp nghiêm trọng, nó thậm chí có thể rút ngắn tuổi thọ của nhân loại. Chỉ cần nghĩ rằng Bạch Bạch sẽ vì tính ích kỷ chiếm hữu của mình mà mất mạng, trong lòng Ian rất đau lòng. Tuy nhiên, Ian vẫn không muốn tiểu sủng vật của mình bị đưa đi. Rõ ràng hắn là người phát hiện ra Bạch Bạch trước, rõ ràng cũng là người nuôi Bạch Bạch rất tốt, vậy tại sao lại đột nhiên bị phát hiện? Nếu như không bị phát hiện, hắn có thể vĩnh viễn giữ lại Bạch Bạch, cho dù không thể làm bạn đời, cũng có thể là sủng vật. Nuôi nhân loại chẳng phải dễ nuôi hơn nhân ngư sao? Ian rất bực bội. Anh dự định sáng sớm hôm sau sẽ đưa Bạch Bạch ra khỏi bệnh viện, trở về hang động của mình. Kết quả, ngày hôm sau Giang Tự Bạch tỉnh lại, nhìn thấy hắc long đang ở canh giường, theo phản xạ lùi về phía sau, ý đồ dùng chăn che mặt. Cảm xúc hiện tại của hắn đối với hắc long có phần phức tạp, phức tạp đến mức hắn không biết phải diễn tả cảm xúc đó như thế nào. Nói ghét người kia thì không sao, nhưng để hòa hợp với người kia mà không có ác cảm như trước thì hơi khó. Quan trọng hơn, nụ hôn đầu tiên của hắn...... Giang Tự Bạch chạm vào vết thương ở khóe miệng và trừng mắt nhìn Ian một cách hung dữ. Ian: "......" Ian vô thức rụt cổ lại, cảm thấy rất áy náy. Hắn nịnh nọt nhìn Giang Tự Bạch, trong tay cầm ly nước đưa tới: "Bạch Bạch, ngươi có muốn uống chút nước không?" Giang Tự Bạch nhìn ly nước trong tay hắn, do dự hai giây, sau đó cầm lấy uống mấy ngụm. Ian nhìn hắn uống nước, lập tức lấy ra một đĩa hoa quả cắt sẵn đưa tới, đôi mắt trông mong nhìn Giang Tự Bạch. Hắn cũng biết hôm qua mình đã mất kiểm soát và đã làm sai điều gì đó. Bây giờ hắn cũng không dám tự tiện ôm Giang Tự Bạch, chỉ có thể cẩn thận quan sát, khi cơn giận của Giang Tự Bạch lắng xuống, hắn sẽ chứng nào tật nấy. Giang Tự Bạch biết là như vậy, nhưng hắn không nhịn được, hắn rất đói bụng, trái cây lại ăn ngon! Giang Tự Bạch vì thế càng lấy nhiều trái cây hơn. Ian chống cằm nhìn Bạch Bạch đang chậm rãi ăn trái cây, ánh mắt dần dần cụp xuống, ngơ ngác nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Giang Tự Bạch. Xúc cảm chạm vào lúc đó vẫn còn lặp đi lặp lại trong trí nhớ của hắn. Không chỉ môi mà còn cả lưỡi nữa. So với long tộc, hình thể của nhân loại rất nhỏ nhắn cho nên mặc kệ là môi hay đầu lưỡi, hoặc các nơi khác đều nhỏ nhắn mềm mại. Trong đầu Ian dần dần tràn ngập những ý nghĩ đồi trụy. Lỗ tai hắn dần đỏ lên, sau đó vết đỏ lan xuống mặt và cổ. Giang Tự Bạch ăn hai khối hoa quả, lập tức chú ý tới ánh mắt nóng bỏng bên cạnh Hắn cử động một lát, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, đột nhiên quay đầu lại, mặt đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nhìn hắc long: "Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa lại đánh ngươi!" Ian: "......" Bất chấp rào cản ngôn ngữ, Ian phần nào hiểu được ý nghĩa của câu này. Ian sờ mũi, quay đầu sang bên kia: "Được được được, ta không nhìn, ngươi cứ ăn từ từ." Tộc trưởng Tư Thụy Ân đã mang theo người canh giữ bên ngoài bệnh viện, tuy hiện tại Ian đã tỉnh nhưng thuốc trong cơ thể vẫn chưa tan hết, lại còn rất yếu nên có thể đàm phán với hắn. Tư Thụy Ân cũng không biết là chột dạ hay phiền lòng, tóm lại hôm nay ông chưa tới bệnh viện, mà là kêu các huấn luyện viên đi tới thuyết phục cùng Ian. Khi các huấn luyện viên đến, họ nhìn thấy cảnh tán tỉnh từ ngoài cửa, họ dừng lại và nhìn nhau. Đôi uyên ương số khổ này có vẻ hơi khó khăn. Trên thực tế, nhân loại cũng không có sai, cũng có thể sinh trứng cho long tộc, chính là gen của long tộc đã bị pha loãng, nếu cứ tiếp tục sinh sản tới đời sau, tới lúc đó long tộc sẽ mất đi năng lực vốn có của mình. Rồng ngày nay có năng lực để điều khiển mưa và gió, nhưng điều đó có thể không xảy ra với rồng trong tương lai. Đây cũng là lý do tại sao tộc trưởng phải tránh xa nhân loại và sinh sản trong tộc. Ngày nay, đám hậu bối sẽ không chỉ chọn một nhân ngư làm bạn đời của mình. Bởi vì bộ tộc nhân ngư cũng lo lắng cho gen di truyền của mình, cho nên cũng tự do kết đôi và không có bạn đời cố định. Hơn nữa, nhân ngư cũng rất hiếm khi sinh trứng cho long tộc, khi đến giai đoạn đ.ộ.ng d.ụ.c, hầu hết chúng vẫn sẽ tìm những con đực thuộc chủng tộc của mình, chỉ lại để những nhân ngư thuần chủng. Hiện tại long tộc cũng như vậy. Chỉ có một nhân loại nên đó không phải là vấn đề lớn. Các huấn luyện viên không cho rằng vấn đề này đáng được coi trọng. Một số huấn luyện viên còn thì thầm ở cửa: "Cho dù Ian có thích nhân loại cũng không thành vấn đề, sau này Ian vẫn có thể tìm được những cô gái trong long tộc." "Đúng vậy, nhân loại có lẽ không phải lúc nào cũng có bầu bạn cố định, xét theo hành của hắn lúc trước, có thể hắn đồng thời coi trọng ba con rồng cùng một lúc." "Chính là tại sao tộc trưởng lại lo lắng như vậy, khi đến kì phát tình, có vài vị thiếu gia cũng đi tìm những cô gái trong long tộc để sinh sản, dù sao, với thể chất cùng d.ụ.c v.ọ.ng của long tộc, nhân loại bình thường làm sao có thể chịu được?" "Ta nghĩ chúng ta không cần tới khuyên Ian, nên quay lại thuyết phục tộc trưởng chuẩn bị liên hội nghị thì hơn, đám rồng con năm nay sẽ sớm trưởng thành." Ian nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nhíu mày: "Sao các ngươi lại tới đây nữa." Một vị huấn luyện viên lập tức đi tới, liếc nhìn nhân loại đang ngồi trên giường ăn trái cây, nhỏ giọng nói: "Ian, tộc trưởng nói ngươi đang ở giai đoạn phân hóa, không thể ở cùng phòng với nhân loại, cho nên chúng ta đã sắp xếp trong trường học một phòng ở ký túc xá, đã sẵn sàng để nhân loại vào ở." Rồng con trong giai đoạn phân hóa rất dễ tức giận, bên người lại có một nhân loại dễ thương như vậy, chẳng phải rất dễ dàng sát ra súng hay sao? Vẻ mặt Ian nghiêm nghị cười lạnh: "Bạch Bạch là ta kiếm được, ta nuôi hắn lâu như vậy, hắn không chỉ là nhân loại mà còn là sủng vật của ta, các ngươi dựa vào đâu mà dẫn hắn đi." Các huấn luyện viên đã bị sốc: "Vậy con rồng mà Ngải Tư Khắc cùng Áo Đề Tu nới rằng không cho nhân loại ăn uống, không cho nhân loại mặc quần áo, còn ngược đãi nhân loại, là ngươi sao Ian?" Ian: "......" Ian nổi giận: "Các ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? Ta làm sao có thể ngược đãi Bạch Bạch?" Hắn thương Bạch Bạch còn không hết? Huấn luyện viên đứng đầu ho khan nói: "Tộc trưởng nói, ngươi không phải là người duy nhất nuôi nhân loại, Ngải Tư Khắc cùng Áo Đề Tu cũng nuôi hắn một thời gian, Ngải Tư Khắc nói rằng nhân loại rất thích ăn thịt nướng của nhà hắn, lúc Áo Đề Tu mang theo nhân loại còn nói nhân loại rất thích suối nước nóng nhà hắn, còn tắm cho nhân loại và chuẩn bị rất nhiều quần áo. Cho nên ý của nhân loại là nếu ngươi nuôi dưỡng nhân loại, thì công bằng một chút, ba người các ngươi thay phiên chăm sóc hắn." Ian không thể tin được, khiếp sợ nhìn huấn luyện viên: "Ngươi nói cái gì? Thay nhau chăm sóc?" Rốt cuộc ai nghĩ ra cái này vậy! Tất nhiên là tộc trưởng nghĩ ra rồi. Nếu giống như đã nói, nhân loại sẽ thay phiên đối mặt với ba rồng xuất sắc nhất, tiếp nhận cả ba con rồng. Nhưng nếu chỉ có một nhân loại cùng lúc, hắn có thể không quan tâm đến một con. Theo thời gian, tinh lực của nhân loại sẽ bị tiêu hao, và khi ba chú rồng con tới kì phân hóa, họ sẽ phải tìm một cô gái thuộc long tộc mà thôi. Nếu không có bạn đời có thể chất lượng cao, nhóm rồng con ở trong kì phân hóa căn bản sẽ không ổn định. Không phải tất cả bọn chúng đều uống thuốc ức chế. Long tộc không có tiền lệ như vậy. Tộc trưởng Tư Thụy Ân đã có một kế hoạch khác, nếu nhân loại chỉ thích một con rồng con, thì hai con rồng con còn lại có thể bỏ cuộc và không cần phải làm ầm ĩ lên. Tuy nhiên, không đời nào Ian có thể đồng ý được! Khi Ian nghĩ tới việc Ngải Tư Khắc đưa Bạch Bạch đi làm xét nghiệm độ xứng đôi, hắn liền tức giận! "Không thể nào! Ta sẽ không đồng ý!" Ian tức giận nói: "Tính cách Áo Đề Tu nóng nảy như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể phun lửa. Còn tên Ngải Tư Khắc kia thì lúc nào cũng mang vẻ mặt dối trá, còn thường xuyên làm rò rỉ điện, làm sao có thể giao nhân loại cho hắn được? Huấn luyện viên, đầu óc tộc trưởng không tốt, các ngươi cũng không thể như vậy được? Ngươi không cảm thấy nhân loại yếu ớt như vậy, hai người bọn họ có thể chiếu cố được sao? Huấn luyện viên: "......" Huấn luyện viên không nói nên lời: "Nhưng mà Ian, hiện tại ngươi đang trong kì phân hóa, tinh thần lực không ổn định, ngày hôm qua ngươi đã không khống chế được, vạn nhất có lần sau? Nhân loại sẽ gặp nguy hiểm." Ian: "......" Huấn luyện viên chính xác chọc vào điểm đau của hắn, Ian có chút cắn rứt lương tâm nhìn Giang Tự Bạch. Giang Tự Bạch nhìn các huấn luyện viên ở cửa, rồi nhìn hắc long. Hắn vốn tưởng ràng ngày hôm qua tộc trưởng long tộc đã nói sẽ đưa hắn trở lại tinh cầu nhân loại, không biết những người này có phải tới đưa hắn đi hay không. Chưa kể, nghĩ tới việc rời khỏi đây, trong lòng hắn có chút luyến tiếc. Dù sao hắc long cũng đã cứu mạng hắn, sau đó còn chăm sóc hắn lâu như vật, luyến tiếc cũng là bình thường. Tuy nhiên, Giang Tự Bạch tự nhủ mình không nên mềm lòng, hắn không phải là sủng vật, nếu ở đây không có nhân loại, hắn ở lại đây cũng không quá thích hợp. Giang Tự Bạch ăn xong hoa quả sau đó nhìn vẻ mặt không vui của Ian, đột nhiên đứng dậy, đi đến chỗ của các huấn luyện viên, rất kích động theo sát bọn họ đang nói cái gì. Giang Tự Bạch lẳng lặng nhìn bọn họ cãi nhau, cuối cùng có vẻ Ian đã nhượng bộ, cặp mặt màu vàng xinh đẹp hồng lên, quay đầu nhìn Giang Tự Bạch với vẻ mặt buồn bã: "Để cho Bạch Bạch ở trong ký túc xá trường, vậy có thể để rồng chiếu cố hắn được không?" Huấn luyện viên: "Yên tâm, chúng ta đã sắp xếp xong rồi." Ian vẫn rất lo lắng: "Ngải Tư Khắc cùng Áo Đề Tu cho vào sổ đen, không thể để bọn họ quấy rầy Bạch Bạch." Huấn luyện viên: "......" Điều này sao có thể? Huấn luyện viên cừ kì bất đắc dĩ: "Ian thiếu gia, nhân loại này được tự do, hắn muốn gặp ai cũng được, chúng ta cũng không thể nhốt hắn trong ký túc xá được, đúng không?" Ian đã tưởng tượng ra viễn cảnh đó, và dường như nó thực sự phi thực tế...... Ian biết hiện tại mình không được ổn định, sợ không thể khống chế sẽ làm tổn thương đến Bạch Bạch, hơn nữa, hắn cũng lo lắng cho kì phân hóa của mình, đến lúc đó hắn cực kì yếu ớt, nếu Bạch Bạch có chuyện gì xảy ra, hắn nhất định sẽ nổi điên. Ian ủ rũ ngồi trên ghế sofa trong phòng, chỉnh sửa quần áo cho Bạch Bạch xong, hắn đổi địa chỉ đến ký túc xá của trường học, nhờ họ trực tiếp giao quần áo đến ký túc xá của Bạch Bạch. Sau đó, hắn mua rất nhiều trái cây và rau quả, nước tinh khiết, chăn màn và những thứ khác mà Bạch Bạch thích, rồi gửi tất cả. Giang Tự Bạch không biết bọn họ đang tranh cãi cái gì, nhưng cuối cùng hắn nhìn thấy hắc long nhượng bộ. Ba con rồng trưởng thành đi tới trước mặt Giang Tự Bạch, làm động tác "mời", dường như muốn mang hắn đi. Giang Tự Bạch do dự xuống giường, hắn vẫn còn quấn cái chăn nhỏ trên người, đi theo ba con rồng, sau đó quay đầu lại, nghi hoặc nhìn về hắc long: "Ngươi không đi cùng sao?" Giang Tự Bạch có chút kinh ngạc, chẳn lẽ hắn thực sự sẽ trở lại tinh cầu của nhân loại sao? Ian vốn dĩ đang ngồi trong góc buồn bã, nhưng bây giờ nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của Bạch Bạch, hắn nhất thời không nhịn được. Hai mắt hắn đỏ lên, ôm Giang Tự Bạch, bộ dáng sắp khóc: "Huấn luyện viên, để ta đưa Bạch Bạch đi." Các huấn luyện viên gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi, tộc trưởng còn đang đợi gặp ngươi." Vẻ mặt Ian thống khổ: "Ta đương nhiên biết Bạch Bạch muốn gặp ta, dù sao không có ta ở bên cạnh, Bạch Bạch sẽ bất lực cùng sợ hãi." Các huấn luyện viên: "......" Giang Tự Bạch biết mình sắp phi hành nên liền quấn chăn thật chặt. Hắc long ôm hắn bay lên không trung, tốc độ rất chậm, dọc đường đi còn cằn nhằn không dứt, bộ dáng đó như đang tặng đứa nhỏ của mình tới nơi khác. Đáng tiếc, Giang Tự Bạch không hiểu được. Giang Tự Bạch an ủi hắc long đang buồn bã, vỗ vỗ cơ ngực của hắc long: "Yên tâm, ta sẽ nhớ ngươi." Giang Tự Bạch còn tưởng mình sắp bị đuổi đi, trong nháy mắt chỉ thấy long tộc dẫn hắn đến một khu nhà trong trường học, kết cấu nhà ở đây không giống như nhân loại, nó cao hơn so với bình thường, không chỉ cao mà còn rất lớn, các bệ rộng rãi được xây dựng trên mỗi tầng để cho phép những con rồng đang bay có thể hạ cánh dễ dàng. Sân huấn luyện ở đây rất lớn, còn có vài cái y như vậy, Giang Tự Bạch nhìn trên sân huấn luyện có rất nhiều rồng con đang luyện tập, kinh ngạc trừng lớn con mắt. Đây là cái gì, đây là trường học phải không? Long tộc bắt hắn tới trường học làm gì, chẳng lẽ đổi một tinh cầu khác cũng không thể tránh khỏi học tập và thi cử à? Giang Tự Bạch sửng sốt. Long tộc có cần phải làm như vậy không? Quơ một con tiểu sủng tới trường học để học tập? Ian đưa Giang Tự Bạch đến khu ký túc xá. Khu ký túc xá của trường chỉ dành cho rồng con. Những chú rồng con này không thể tự chăm sóc bản thân và chế độ ăn uống của chúng cần phải được chuẩn bị đặc biệt nên đám rồng con cần phải sống trong ký túc xá. Đối với những người gần như đã trưởng thành như Ian, ngay cả khi trường có ký túc xá, họ cũng sẽ không sống trong đó, rồng có tính cách thích ở một mình và không thể sống thành đàn. Ký túc xá của Giang Tự Bạch ở ngay bên cạnh, đó là một căn nhà gỗ nhỏ được duy trì khoảng cách với những căn nhà gỗ khác, những huấn luyện viên tạm thời rào nó ở đây. Mục đích dựng hàng rào không phải lo Giang Tự Bạch trốn thoát, mà là lo lắng sẽ có quá nhiều rồng con tò mò, sẽ hù dọa Giang Tự Bạch. Ký túc xá của trường học có nhân loại, tin đồn đã được lan truyền khắp trường. Cho dù có hàng rào bao quanh và có mệnh lệnh của tộc trưởng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều rồng con đến rình mò nhân loại. Ian dẫn Giang Tự Bạch về ký túc xá, mắt đỏ hoe buồn bã: "Bạch Bạch, ta sẽ thường xuyên tới gặp ngươi, nếu nhớ ta thì nhớ gọi ta nha." Nói xong, Ian tháo trí não của mình xuống đưa cho Giang Tự Bạch. Hắn đặt số liên lạc của mình thành "A", để mỗi khi Giang Tự Bạch liên lạc, số của hắn sẽ xuất hiện đầu tiên. Hắn bấm vào đưa cho Giang Tự Bạch xem, sau đó dạy Giang Tự Bạch gọi điện: "Chỉ cần bấm nhẹ là có thể nhìn thấy ta, biết không?" Giang Tự Bạch biết trí não này giống với của nhân loại. Giang Tự Bạch gật đầu, nhận trí não. Trí não của hắn đã bị hư, sớm muộn gì hắn cũng phải mua một cái mới, để có thể cố gắng liên lạc với lão sư và người nhà. Huấn luyện viên lại lấy ra một vòng tay đặc biệt, đeo vào tay Giang Tự Bạch, chiếc vòng tay này chủ yếu sẽ giám sát Giang Tự Bạch. Sau khi huấn luyện viên giải quyết Giang Tự Bạch xong, họ thúc giục Ian rời đi: "Phong Bạo, tộc trưởng muốn gặp ngươi." Ian đang kiểm tra phòng ở của Giang Tự Bạch. Phòng rất đẹp, còn có một khu vườn nhỏ rất yên tĩnh, hàng rào cũng được đặc chế bằng kim loại đặc biệt, chỉ cần không phải công kích quá mạnh, nhón rồng con căn bản không vào được. Ian không tình nguyện nói với Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, ngươi ở đây đợi ta, tối nay ta sẽ đi tìm ngươi." Giang Tự Bạch nghiêng đầu, liếc nhìn hắc long thật cẩn thận rồi rời đi. Bộ dáng đó, giống như sinh ly tử biệt. Giang Tự Bạch nhức đầu, trước tiên nhìn khu vườn nhỏ, sau đó đi vài vòng trong phòng. Chết tiết, nơi này vậy mà không có nước ấm! Nhưng mà may mắn vẫn có TV, hắn có thể tiếp tục học ngôn ngữ của long tộc. Hiện tại hắn có thể nghe được rất nhiều từ đơn, nhưng những câu nói quá dài thì hắn lại không hiểu, chỉ có thể nghe được những từ đơn giản, ví dụ như ăn cơm, ngủ, không cần, xinh đẹp. Giang Tự Bạch buông chăn xuống, chuẩn bị mở TV, chợt nghe một tiếng "rầm", cổng ở khu vườn nhỏ đột nhiên bị một quả cầu lửa bắn mở. Giang Tự Bạch khiếp sợ nhìn cái cửa, nhìn cái tên quả cà chua xào trứng vung đuôi sải bước đi vào: "Meo meo, đi, ta tới cứu ngươi!" Giang Tự Bạch: "? ? ?" Hỏa diễm long Áo Đề Tu lập tức khiêng Giang Tự Bạch lên vai, sau đó vội vội vàng vàng rời đi. Áo Đề Tu thậm chí còn rất đắc ý: "Meo meo, chúng ta về nhà! Không sống ở cái nơi tồi tàn này nữa." Giang Tự Bạch: "......"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.