"Các ngươi trò chuyện, ta đi hút điếu thuốc." Huyết Bức Tông tông chủ vẻ mặt tang thương, cuối cùng vẫn là đứng lên, đi về hướng ban công.
Ngăn trở trong đời luôn bất ngờ không kịp đề phòng.
Tiểu áo bông tri kỷ biến thành áo choàng gai, còn là loại đâm hướng bên trong...
Hắn phải hòa hoãn.
Hắn ly khai phòng khách, hai vị nữ hầu một mực bận trước bận sau thấy thế, cũng lễ phép khom người cáo lui, trong phòng trong lúc nhất thời chỉ còn lại Tần Lạc cùng Hạ Hiểu.
Gian phòng yên tĩnh.
Hạ Hiểu đè bắp chân, con mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm hắn.
Đồng tử của nàng là nhan sắc đen nhánh.
Đặc biệt thanh tịnh.
Tần Lạc bị nàng nhìn không chịu nổi rồi, buông xuống chén trà trong tay, xoa xoa mi tâm, "Ngươi trước hết vận chuyển công pháp một chút a, ta thay ngươi xem một chút."
Hắn là lão sư.
Chung quy không thể uống không trà của người ta, không có trách nhiệm tâm.
"Ân."
Thiếu nữ nhỏ giọng đáp ứng, rốt cuộc có chút vui vẻ, nhắm mắt lại, vận chuyển công pháp.
Tiểu cô nương vẫn đang mặc đồng phục, thời điểm vận công, dưới váy ngắn đồng phục hai chân trắng như tuyết chụm lại cùng một chỗ, ngay cả một mảnh giấy cũng chen không lọt, nàng ngồi quỳ trên ghế sô pha, bộ dạng một tay bấm pháp quyết nghiêm túc kia, rất đáng yêu đấy.
Tần Lạc chống cằm, cảm thụ linh lực lưu động.
Sau khi bước vào Thái Hư cảnh giới, hắn đã có thể dựa vào cảm nhận phát giác hướng đi của linh lực.
Chu thiên của Hạ Hiểu, coi như chuẩn xác...
Xem một hồi, Tần Lạc điểm nhẹ vào vai trái thiếu nữ, lại điểm sườn bên phải, thay nàng uốn nắn huyệt vị, "Bởi vì lục phủ ngũ tạng phân bố, nhân thể thật ra không phải hoàn mỹ đối xứng đấy, cho nên linh lực chu thiên cũng không thể hoàn toàn giống nhau. Nơi đây đi lên một chút, nơi đây lệch phải."
Hạ Hiểu nghe lời làm theo.
Quả nhiên linh lực vận chuyển lập tức thông thêm vài phần, tốc độ tu luyện lần nữa đề cao.
Thật mạnh...
Đột nhiên xuất hiện linh lực như mưa lớn khiến cho nàng trong lúc nhất thời có chút không thích ứng, thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn không khỏi khẽ rên rỉ một tiếng, huyết dịch cũng gia tốc vận chuyển, da thịt có chút nhiễm lên hồng nhạt.
Tu hành không thể nửa đường cắt đứt, phải vận chuyển một chu thiên mới có hiệu quả.
Hắn lại rót chén trà.
Sau đó ngồi ở bên cạnh, bồi Hạ Hiểu vận công, thời khắc giám sát, phòng ngừa nàng tu luyện xuất hiện ngoài ý muốn nào đó.
Thiếu nữ ngồi quỳ, tinh xảo giống như búp bê.
Nhìn gương mặt xinh đẹp.
Lúc tu luyện, thật ra là thời khắc người tu hành suy nhược nhất, bởi vì vì một chu thiên đi hết ít nhất cần nửa giờ, tuyệt đối không thể nửa đường cắt đứt, cho nên mặc kệ lúc này có người ngoài làm gì đối với nàng, nàng cũng không thể kịp thời phản kích.
Đây cũng chính là nguyên nhân cường giả tu hành, đều phải ẩn núp bế quan.
Thế nhưng Hạ Hiểu cứ như vậy ở ngay trước mặt hắn tu luyện, một chút cũng không đề phòng, giống như đối với hắn có một loại tín nhiệm vô điều kiện.
Rất kỳ quái...
"Hạ Hiểu, ngươi rất tin tưởng ta sao." Tần Lạc uống một ngụm trà.
"Ân."
Hạ Hiểu nhắm mắt lại, linh lực tiếp tục vận chuyển, chẳng qua là rất nhẹ trả lời một tiếng.
"Vì sao, không sợ ta là người xấu sao." Tần Lạc hỏi.
"Bởi vì ngươi rất lợi hại, so với Ninh Yên Mị sư phó càng lợi hại, cho nên ta tin tưởng ngươi." Hạ Hiểu bình bình tĩnh tĩnh nói, không có mở mắt, giống như chẳng qua là đang trần thuật một sự thật khách quan.
Thuần túy đi theo cường giả sao...
Tần Lạc giật mình.
Kiếp trước Ninh Yên Mị quét ngang Hoa Hạ, đã trở thành một trong chín vị Thái Hư, người chưởng quản Hạ chi cung, cho nên Hạ Hiểu cả đời đều đi theo nàng, đã trở thành nghĩa nữ của Ninh Yên Mị, lưỡi đao sắc bén nhất trong tay nàng.
Mà kiếp này gặp được mình, Ninh Yên Mị đã bị vứt bỏ.
Theo ý nào đó mà nói.
Đây cũng xem như một loại đơn thuần thẳng thắn a.
"Thật ra người sống ngoại trừ tu luyện, còn có rất nhiều chuyện càng thú vị, trở nên mạnh mẽ không phải toàn bộ của cuộc sống." Tần Lạc thổi đi bọt trà nổi trên chén, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Ta chỉ muốn trở nên càng mạnh." Hạ Hiểu nhỏ giọng nói ra.
Tần Lạc nhìn nàng, chẳng qua là mỉm cười, cũng không có phản bác, tiếp tục yên lặng uống trà, hộ pháp cho nàng.
Hắn chung quy không phải Ninh Yên Mị tâm tư thâm trầm, coi thiếu nữ này thành binh khí thuần túy sử dụng, sau này có rất nhiều cơ hội từ từ dạy cho thiếu nữ đồ vật khác, bổ sung vùng trống rỗng kia.
Cuộc đời còn rất dài.
...
Bồi Hạ Hiểu luyện một chu thiên, cũng uốn nắn mấy sai lầm nhỏ.
Hơn 7 giờ.
Tần Lạc không có ở lâu, chuẩn bị về nhà.
Trước khi đi hắn khen một câu Huyết Bức Tông tông chủ thật lợi hại, có thể nuôi dưỡng ra một nữ nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, quả thật là một phụ thân điển hình, điển hình ưu tú trong gia trưởng, vị trung niên nhân này lập tức vui mừng lộ rõ trên mặt, gọi xe đưa Tần Lạc về nhà, hơn nữa nhiệt tình bày tỏ Huyết Bức Tông cùng Tiên Lam Tông hữu hảo kết minh, cùng tiến cùng lui.
Người này quá dễ hiểu rồi
Ngồi Mercedes-Benz thương vụ về tới nhà, thời điểm đi ngang qua cửa cư xá, Tần Lạc chứng kiến tiệm trái cây quýt không tệ, thuận tay mua hai cân.
Đi thang máy lên lầu.
Tần Lạc xuất ra chìa khóa vừa muốn mở cửa, cửa chống trộm liền chính mình mở ra.
Đường Y đứng ở cửa, giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mặt mũi tràn đầy cảnh giác, khóe miệng cũng đang nhẹ nhàng ngậm chặt.
"Ngươi đi đâu?"
"Ta đi một chuyến trong nhà đồng học, dạy nàng tu luyện, ba ba của nàng là một thủ lĩnh Tà tông, giao hảo hắn đối với lý tưởng thống trị thế giới của tông chủ đại nhân sau này rất có trợ giúp."
Tần Lạc thẳng thắn thành khẩn, tâm bình khí hòa nói, giơ cái túi lên.
"Ta mua quýt, có ăn không."
"Hừ."
Tần Lạc bộ dạng không giống nói dối, tiểu cô nương lại gần kiễng chân, tại cổ áo cùng trước ngực hắn hít hà, tỉ mỉ kiểm tra một lần, cũng không có hương vị của nữ hài tử khác.
Không có ăn vụng...
Đường Y lúc này mới lui về phía sau nửa bước, để hắn vào cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ âm u chuyển thành trong xanh.
Nàng mở ra cánh tay.
Ý bảo nhân viên vệ sinh có thể ôm mình rồi.
"Bóc quýt cho ta."
"Ngươi là tiểu tiên nữ mười ngón không dính xuân thủy sao, quýt đều cần người bóc." Tần Lạc khom người đem nàng bế lên, để cho Đường Y ngồi trên cánh tay của mình.
Vừa nhẹ vừa nhỏ.
Thơm thơm, mềm mềm, thanh âm cũng thật đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, Tần Lạc nhịn không được ở trên khuôn mặt của nàng hôn một cái, thỏa mãn thở dài.
Thật tốt a.
Cùng nhau sinh hoạt lâu như vậy.
Hắn dường như càng ngày càng quen với Đường Y như vậy rồi.
Đã quen nàng phải ngẩng đầu lên nhìn mình, đã quen lúc nàng cáu kỉnh cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, đã quen bộ dạng ghen của nàng, đã quen bộ dạng ôn nhu của nàng, đã quen bộ dạng làm nũng của nàng lúc nằm ỳ, bất kể là hỉ nộ ái ố, chỉ cần là từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng biểu hiện ra ngoài, đều khiến cho người ta cảm thấy vui mừng từ đáy lòng.
Đường Y như vậy...
Sau khi quen thuộc, dường như trở nên càng thêm làm cho người ta trầm mê, khó có thể tự kiềm chế rồi.
"Đường Y, ngươi nói nếu như ngươi không trưởng thành, cả đời đều bị ta ôm như vậy nên có bao nhiêu tốt." Tần Lạc ôm Đường Y, chờ mong nói.
"Ngươi rốt cuộc thừa nhận ngươi thích tiểu cô nương rồi sao, biến thái."
Đường Y hừ hừ.
Nàng mang theo ghét bỏ bĩu môi, sờ lên yết hầu của Tần Lạc.
"Ta không thích tiểu cô nương, ta chỉ là thích ngươi, bất kể là lúc nhỏ hay là trưởng thành, đều thích." Tần Lạc nhìn ánh mắt của nàng, vô cùng nghiêm túc nói ra.
Đây là lời trong lòng a.
"Cái này còn không sai biệt lắm." Đường Y đong đưa chân nhỏ, khóe miệng đã có vui vẻ.
Chỉ có điều nàng lập tức thu liễm, kiêu ngạo giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cầm một quả quýt nhét vào trong tay Tần Lạc, Tần Lạc là một người xấu, đặc biệt ưa thích được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng không thể để cho hắn quá đắc ý, còn phải không ngừng cố gắng, từ nay về sau, hắn nhất định phải tiếp tục thích tông chủ, yêu tông chủ mới được.