Dịch giả: HCTver2.
Bị nhốt trong 10 vạn năm, Lâm Việt hiểu rõ rất nhiều người, trong đó cũng gồm Huyền U, lai lịch của hắn, Lâm Việt có khi còn rõ ràng hơn chính bản thân Huyền U.
"Sứ giả tha mạng! Chẳng là lần này ngài xuất hiện vào thời gian có chút không đúng, lão nô mới có mắt không tròng mà mạo phạm ngài... Lão nô hằng ngày chịu đựng Giao Độc Đan mỗi ngày, vừa đêm đến liền đau đớn tựa như vạn trùng cắn xé lục phủ ngũ tạng, khổ sở không thể tả nổi, cầu xin sứ giả ban giải dược, hết thảy mệnh lệnh, lão nô dù có lên núi đao xuống biển lửa, cũng muôn chết không từ!"
Huyền U vừa van vừa dập đầu, đến mức trầy da tróc thịt.
Lâm Việt mới bình tĩnh nói: "Thôi, kể ngươi không có công lao cũng có khổ lao, từ hôm nay không có mệnh lệnh của ta tuyệt không được vọng động ở Vong Tiên Tông, cầm lấy."
Đan dược lơ lửng bay tới trước mặt Huyền U, rồi chui vào miệng hắn, lập tức giao độc trong cơ thể bị áp chế đi rất nhiều, cảm thấy đã dễ chịu hơn, Huyền U sụp xuống quỳ lạy Lâm Việt, nhưng lại có một mối nghi hoặc mới, làm sao đột nhiên lại có thể ban tặng cho hắn giải dược nhanh như vậy?
Sự khó hiểu vừa mới hiện ra, tiếng nói của Lâm Việt lại vang lên lần nữa: "Đừng nghĩ rằng uống thuốc giải xong là xong, giải độc đan là do bản tọa luyện ra, chỉ cần muốn phế đi dược lực trong cơ thể ngươi, liền có thể làm được trong một ý nghĩ, lúc đó, tất độc phát thân vong."
Hắn nói xong, một tay chỉ hướng Huyền U, một luồng khí huyết đỏ tươi từ trong tim Huyền U bắn ra, dung nhập vào trong ngón tay hắn.
Lập tức, Huyền U cảm giác như có một tiếng nổ mạnh bên tai, hắn cảm thấy, sinh tử của bản thân, chỉ cần một ý niệm của Lâm Việt, liền có thể định đoạt!
"Sứ giả yên tâm, lão nô nhất định nghe lời ngài phân phó, không chút sai lầm!"
Huyền U bị dọa đến liên tục dập đầu mấy cái nữa, lúc ngẩng đầu lên, Lâm Việt đã rời đi từ lúc nào không hay.
Hắn như nhặt lại được cái mạng, thờ phảo nhẹ nhõm một hơi, Tư Đồ Quyết còn chưa hoàn hồn, lơ nga lơ ngơ hỏi: "Cha... hắn..."
Bốp!
Huyền U không nói không rằng, một cái tát không lệch tí nào giáng thẳng vào mặt con mình, cả giận mà rằng: "Ngươi biết hắn là ai không?"
"Lâm Việt?" Tư Đồ Quyết lắc đầu khó hiểu.
Huyền U đầy sợ hãi mà nói ra, "Đồ ngu, ngươi không nghe thấy hắn nói thuốc giải là do hắn luyện sao? Thì ra sứ giả lần này, lại là Tần Mặc, danh xưng Y Độc Đại Thánh, tính tình cổ quái vô cùng, thầm nào lúc là Phàm Cảnh, lúc lại là Chuyển Luân Cảnh."
"Người này y độc song tu, giết người không thấy máu, sau này cẩn thận cho ta chút đi, chớ có làm hắn phật ý, bằng không cái giá là mạng của ta và ngươi đó!"
.....
Sắc trời về chiều, sau núi ở Tông Chủ Điện, cũng là chỗ cao nhất Vong Tiên Tông, là một đỉnh núi tuyết trắng phủ đầy.
Lâm Việt đạp không mà lên, hiển nhiên thủ vệ chỗ này đã bị Cầm Cơ kiếm cớ đuổi đi, một đường lên đỉnh núi, hắn liền thấy một ao nước rộng hơn một trượng.
Trong ao khí lạnh tràn ngập, sương khói lượn lờ, mông lung hư ảo như vũ trụ thưở sơ khai, ẩn chứa trong đó mấy phần ý chí đại đạo.
Đây là chỗ thần thánh nhất Vong Tiên Tông, Thái Thượng Thanh Trì!
Hiện tại, đứng cạnh thanh trì, là Cầm Cơ, nàng chậm rãi lên tiếng: "Ngươi đến rồi?"
Lâm Việt gật đầu, không nói không rằng liền cởi quần áo, trực tiếp nhảy vào trong ao!
Cầm Cơ khuôn mặt lập tức đỏ lên, "Ngươi...."
Nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới Lâm Việt nóng vội như thế, không thèm quan tâm đến sự có mặt của nàng, nhưng vẫn có ý tốt mà nhắc nhở:
"Hàn khí trong ao tuy có thể rèn luyện Chiến Thể, nhưng lấy cảnh giới hiện tại của ngươi, nên chỉ ở tỏng đó nửa canh giờ thôi."
Lâm Việt đi sâu vào trong ao, mặc cho Thái Thượng Đại Đạo chi khí chui vào trong da thịt, không ngừng ăn mòn lại tái tạo lục phủ ngũ tạng.
Đau đớn bực này, đúng như Cầm Cơ nói, người bình thường có thể chịu đựng nửa canh giờ, coi như kỳ tích.
Nhưng mà hắn không phải thường nhân, bộ dáng tự nhiên thoải mái, không phải hắn không biết đau, mà là trong 10 vạn bị giam cầm, hắn trải qua đau khổ hơn thế này đã quá nhiều rồi, sự kiên trì của hắn sớm đã vượt trội hơn không biết bao nhiêu lần.
"Cởi ra, xuống đây thôi.'
Lâm Việt ngoắc ngoắc ngón tay, hướng Cầm Cơ vẫy vẫy.
"Làm càn, ngươi nghĩ rằng đang nói chuyện với ai thế hả?" Cầm Cơ khuôn mặt tức giận, Lâm Việt bày ra bộ dáng như thể nàng là loại "gái bán hoa" vậy, thực sự làm cho nàng bất mãn!
Lâm Việt nhắm mắt, cảm nhận Chiến Thể đang không ngừng mạnh mẽ, tâm tình trở nên rất tốt, mở miệng nói thêm, "Đừng có tự ái, ta đã bảo rồi, đây là một giai đoạn giúp ngươi đột phá thôi."
"Ngươi....." Cầm Cơ nhíu mày, tay ngọc trắng muốt đặt trên đai lưng lại chậm chạp không dám cởi ra.
"Bù đắp thiếu hụt âm dương, là cách duy nhất bổ sung cho Quy Khư Đại Mộng Công, đương nhiên, hiện tại ngươi cũng có thể không tiếp tục, ta không ép."
Lâm Việt không nói thêm gì nữa, nhắm mắt tiếp tục tu luyện, từng tia từng tia Thái Thượng chi khí tiến nhập vào trong kinh mạch, dần dần dung hợp cùng Thái Thượng chi khí vốn có mà hắn đã lấy của Tần Y Y.
Lâm Việt xuyên không qua thế giới này, cơ thể của hắn vẫn là của người Trái Đất, cho nên hắn cùng Cầm Cơ giao dịch như này, một phần là để dùng Thái Thượng Thanh Trì rèn luyện Chiến Thể, lại có một phần, là để tẩy đi vết tích Thái Thượng chi khí của Tần Y Y trong hắn.
Vì vậy vừa mới đến hắn liền trực tiếp nhảy vào trong ao, là để cho Cầm Cơ không có thời gian phát hiện ra bất cứ manh mối nào.
Tất nhiên, những vấn đề của hắn là rất hi hữu, vậy nên nàng cũng không có gì nghi kỵ, chỉ đơn thuần cho là hắn nóng vội muốn tu luyện trong ao nước này mà thôi.
"Hiệu quả không tồi, chỉ trong phút chốc mà đã đạt tới Chiến Thể Phàm Cảnh Nhị giai." Lâm Việt hài lòng, trong 10 vạn năm qua, hắn cũng không phải lần đầu cùng Cầm Cơ ở chỗ này, chẳng qua lúc đó Diệu Khí mới chỉ Phàm Cảnh, còn không có hấp thụ mau lẹ như bây giờ.
Cầm Cơ nhìn vào Lâm Việt đang nhắm mắt, chẳng chút để ý đến mình, trong lòng có chút lo lắng, "Ngươi chắc chắn là ta đi vào liền có thể..."
Lâm Việt vẫn im lặng, một mực đắm chìm trong việc tu luyện Chiến Thể.
Cầm Cơ thấy vậy, cắn răng, cởi vội quần áo, sợ bị Lâm Việt nhìn trộm, liền lập tức nhảy vào trong ao nước.
Nàng nép sát người vào bờ ao, đây là lần đầu tiên nàng cùng với người khác giới có hành động thân mật như vậy, nên dù là Tông chủ Vong Tiên Tông cao cao tại thượng, nàng vẫn không thể kiềm chế mà khuôn mặt phiếm hồng.
"Tới đây gần một chút." Lâm Việt ra lệnh.
Cầm Cơ hơi thở trở nên có chút dồn dập, bước lên một bước, liền phát giác được một cỗ Dương Cương chi lực đang vờn quanh bản thân.
"Đây là..." Cầm Cơ cẩn thận cảm nhận từng luồng lực tràn vào trong cơ thể, nhưng toàn thân lại không chút nào thấy không thoải mái.
"Có phải rất lạ hay không, rõ ràng bị Dương khí xâm nhập, lại rất là dễ chịu?" Lâm Việt hỏi một câu.
Cầm Cơ gật đầu, gương mặt xinh đẹp đã đỏ nay còn đỏ hơn, so với Tần Y Y tràn đầy sức sống thanh xuân, thì nàng lại đầy vẻ thùy mị thướt tha.
Lâm Việt không thèm để ý vẻ đẹp kia, giải thích: "Quy Khư Đại Mộng Công trọng Âm khí, rất thích hợp với nữ tử, nhưng mà chỉ có âm thì khó mà được, trước bát trọng hoàn toàn không có vấn đề, một khi tu tới cửu trọng, âm khí quá nặng, khuyết thiếu Dương khí, làm cho tu vi liên tục sụt giảm."
Cầm Cơ nghiêm túc lắng nghe, tuy nhìn hắn chỉ là một thiếu niên chưa từng trải đơ, nhưng từng câu nói ra đều có lý có cứ, chính xác vô cùng.
Đây cũng là lí do vì sao nàng tình nguyện ở cùng Lâm Việt như hiện tại.
"Ta cho ngươi mượn nhờ Dương khí, có thể áp chế tạm thời Âm khí trong cơ thể ngươi, nhưng quá trình này lại không chỉ có ngày một ngày hai là xong."
Cầm Cơ có chút nôn nóng hỏi: "Trị tận gốc Âm khí quá nhiều cần bao lâu thế?"
Lâm Việt khẽ lẩm nhẩm tính toán, "Như số lượng Dương khí trong ta bây giờ, ít cũng cần nửa năm."
Cầm Cơ nhíu mày, cố nhiên nàng cảm thấy thời gian này quá lâu rồi.
Thật ra, theo Chiến Thể mạnh mẽ lên, kéo theo Dương khí cũng tăng vọt cả chất lẫn lượng, khoảng thời gian nửa năm có thể thu nhỏ thành nửa tháng a.
"Ta biết, Xích Tiêu Các và Yêu Ma Hải không cho ngươi nhiều thời gian, Hồng Mông Đấu Chiến cũng chỉ còn lại một tháng."
Cầm Cơ trở nên căng thẳng, hơn trăm tông phái của Hồng Mông lục địa, lấy Xích Tiêu Các, Yêu Ma Hải, Vong Tiên Tông là tam đại tối cường tông, nhưng bây giờ, Vong Tiên Tông đã là tông môn yếu nhất trong ba tông, "Hồng Mông Đấu Chiến, ta đã sớm từ bỏ rồi."
Lâm Việt lắc đầu, "Còn chưa đến lúc thất bại đâu, ít ra bây giờ ngươi được ta giúp đỡ, càng không đến lúc buông bỏ."
Cầm Cơ nghe lời ấy, một tia hy vọng lại nhen nhóm lên trong mắt, tuy thời gian gặp gỡ Lâm Việt có chút ngắn, ừm, không chỉ chút, mà là rất ngắn, vỏn vẹn một hai ngày.
Nhưng lại đem lại cho nàng cảm giác có thể tin tưởng.
Ít nhất hiện tại, Cầm Cơ thấy được tu vi bản thân đã không còn có dấu hiệu tụt lùi.
Lâm Việt tiếp: "Tời gần hơn nữa đi."
Cầm Cơ lại cắn răng, nhón chân lần nữa, với khoảng cách như này, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Việt, chẳng biết tại sao, đối mặt với dung mạo phong khinh vân đạm của hắn, tim nàng lại đập nhanh hơn.
Bất tri bất giác, trong lòng nàng có một cảm xúc mới lạ, một cảm xúc mà nàng chưa từng biết đến...