Dịch: HCTver2.
-Thả ta ra trước đã.
Dạ Minh Nguyệt giãy dụa, muốn thoát khỏi hắn.
Lâm Việt liền buông nàng ra đứng thẳng người dậy, chắp tay sau lưng.
-Được rồi, nói đi, tới đây làm gì?
Lần nữa được tự do, nàng dần lấy lại bình tĩnh.
-Không ngờ Lâm công tử lợi hại đến như vậy.
-Đêm khuya thanh vắng mà đến nhìn trộm ta, hẳn không chỉ để nói mấy lời này.
Dạ Minh Nguyệt nhíu mày, một lát sau liền lên tiếng:
-Ta chỉ lo lắng Lâm công tử lần này gây ra họa lớn, sẽ xử lý thế nào thôi.
-Xử lý? Ta?
Lâm Việt nhẹ nhàng mỉm cười:
-Hai tiểu tông môn miễn cưỡng đạt Nhị lưu mà thôi, còn cần ta phải xử lý?
Nàng trừng mắt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên có người đem Lôi Vân Tông và Lăng Thiên Điện phân làm Nhị lưu, đã vậy còn là miễn cưỡng đạt tới? Tên nam nhân này rốt cuộc kiêu ngạo đến mức nào vậy?
Những lời đấy cũng chỉ là trong suy nghĩ của Dạ Minh Nguyệt thôi, nếu đã vậy thì thăm dò thử xem cũng chẳng mất gì.
-Lâm công tử phải chăng đã có biện pháp giải quyết rồi sao?
Mỗi lời nói từng hành động của nàng đều đúng như dự kiến của Lâm Việt.
Hắn đi lại, ngồi xuống cái ghế duy nhất còn lành lặn trong căn phòng.
-Ta gây họa, hẳn là Dạ Vương Thành sẽ gánh chịu thay ta, không cần phải nghĩ biện pháp giải quyết.
-Ngươi!
Dạ Minh Nguyệt giận dữ, nhưng vẫn kìm lại được:
-Vì sao công tử lại nói lời ấy?
Lâm Việt ung dung lấy ra một quả táo từ trong nhẫn, cắn một miếng rồi mới chậm rãi nói:
-Bằng việc Dạ tiểu thư tới tìm ta đêm nay, hẳn là đã biết cả hai môn phái kia đều sẽ chỉ đầu mâu hướng về Dạ Vương Thành chứ không phải ta.
-Ta có thể đem ngươi ra chuộc tội với Lôi Long và Lăng Tôn đấy!
-Nếu vậy thì Dạ tiểu thư nên về đi thôi, chuyện sống chết của Lâm Việt không có quan hệ gì với nàng.
Lâm Việt vừa nói vừa phất tay tỏ ý tiễn khách.
-Ngươi!
Dạ Minh Nguyệt không nén được nữa, bước đến trước mặt hắn, giơ tay cướp lấy quả táo, quát lên:
-Vẫn còn rảnh rỗi ngồi ăn, không biết tình thế hiện tại của ngươi rất nguy hiểm sao?
Hắn mỉm cười:
-Ây nha, Dạ tiểu thư, muốn ăn táo thì nói với ta một tiếng, đâu cần phải giật lấy như thế? Thật là mất hết phong thái mỹ nhân mà...
Dạ Minh Nguyệt cảm thấy mình sắp điên đến nơi.
Cũng may mà Lâm Việt cũng thôi không chọc nàng nữa:
-Ừm, nguy hiểm, nhưng sau đó... thì sao?
-Sau đó thì ta muốn cứu ngươi.
Sắc mặt nàng nghiêm lại, đầy vẻ nghiêm trọng.
Hắn vốn đã không muốn trêu nữa, nhưng thấy vẻ mặt này làm hắn không nhịn cười nổi:
-Lăng Phong chết, nàng một chút cũng không để ý, ngược lại nửa đêm tới tìm hung thủ bàn cách giúp hắn thoát tội, xem ra Dạ tiểu thư cũng không chung thủy lắm nha.
-Ta... Ta chưa từng có ý thích tên đó!
Trong lúc vô thức nàng liền buột miệng thốt lên, sau đó liền đỏ mặt lúng túng, trong đầu tự trách mình ngốc, tự dưng đi giải thích với hắn làm gì?
Dường như chỉ đợi nàng nói câu này, Lâm Việt đứng dậy, cười cười, ghé sát tai nàng:
-Dạ tiểu thư không thích Lăng Phong, vậy thì... nàng thích ai?
Gần quá.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Dạ Minh Nguyệt khi thấy hắn lại gần, nàng không hiểu vì sao nàng lại không lui lại, nguyên nhân có lẽ có liên quan với âm thanh tim đập thùng thùng trong lồng ngực kia a.
-Ta thích ai, liên quan gì đến Lâm công tử?
Lần đầu tiên nàng bị một nam nhân làm cho cảm thấy khó xử như vậy.
Hắn cao hơn, nên muốn đối mắt với hắn, nàng phải ngẩng đầu lên.
Nhưng vừa mới chạm phải ánh nhìn như thấu suốt tâm can nàng của Lâm Việt, Minh Nguyệt lại lập tức cúi gằm xuống như thể nàng vừa làm một việc trái lương tâm vậy, y như trẻ nhỏ phạm lỗi.
-Nếu thật như không liên quan, hẳn là ngươi cũng không đến tìm ta.
Hắn chỉ mỉm cười:
-Hành động tiếp theo của Lâm Việt còn cần Dạ tiểu thư ủng hộ, nếu như chuyện của nàng không có liên quan đến ta, còn mong hãy rời đi, việc của hai tông Lôi Vân Lăng Thiên, Dạ Vương Thành muốn xử lý ta thế nào, cứ việc ra tay.
-Ngươi, ngươi... Chậc.
Dạ Minh Nguyệt cắn môi, gương mặt bất chợt đỏ bừng, trông như thiếu nữ ngượng ngùng, vô cùng xinh đẹp.
Một lúc sau, tiếng tim đập mới chậm rãi ổn định, nàng hít một hơi, nói luôn:
-Ta không thích ngươi đối tốt với những nữ nhân khác, thấy ngươi đối tốt với Lạc Tuyết Y, lại không thèm để ý đến ta, bản tiểu thư thấy rất khó chịu, bởi vì...
-Bởi vì... Ta thích ngươi!
Nàng thốt ra câu cuối cùng xong, đôi mắt phượng không dám nhìn vào hắn, mà là nhắm chặt lại, ngả người xuống, nhào vào lồng ngực cường tráng của Lâm Việt!
Ừm, đúng rồi, nàng ôm hắn đấy.
-Tâm ý của tiểu thư, ta đã biết rồi.
Lâm Việt dịu dàng nâng cằm Minh Nguyệt lên, mắt đối mắt.
-Mọi thứ vẫn nằm trong dự kiến, ngày mai khi Dạ Vương xuất quan, cứ thông báo đúng như thực tế là được rồi.
Cơ thể nàng khẽ rung nhẹ một cái.
Lâm Việt còn chưa trả lời.
Bây giờ nàng đang vô cùng bối rối, trong lòng càng là loạn cào cào hết cả lên, tên này sau khi được mình tỏ tình, ngay cả việc nói có đồng ý hay không cũng không nhắc lấy một lời!
-Đêm nay, ở lại với ta đi.
Đột nhiên hắn mở lời, Dạ Minh Nguyệt vẫn còn chưa hết căng thẳng, lại bất ngờ bị Lâm Việt bế lên, chớp mắt đã nằm gọn trên giường, được hắn đắp chăn giúp luôn.
Ngủ chung.
Nàng cảm thấy hoảng hốt đến mức cứng họng, không nói nên lời.
Nàng từng dấn thân vào vô số nơi nguy hiểm.
Nàng đã từng xử lý lượng công việc khổng lồ của cả Dạ Vương Thành.
Từng đối mặt với không ít những vị quyền cao chức trọng của các tông môn lớn khắp Tinh Vực.
Nhưng mà hiện tại, tất cả những vấn đề nan giải từ trước đến nay, đều không sánh nổi sự hồi hộp mà Lâm Việt đem lại.
Chuyện tiếp theo, Dạ Minh Nguyệt cũng đoán trước mấy phần, nhưng càng nghĩ lại càng đỏ mặt.
Hình như... tiến độ chuyện này... có hơi nhanh quá thì phải?
Mình mới gặp hắn chưa đầy ba ngày, cũng vừa tỏ tình cách đây mấy phút a!
Vậy mà... vậy mà...
...
Phù!
Chẳng có gì xảy ra cả...
Chờ đã!
Nếu vậy...
Nàng từ từ hé mắt, len lén nhìn sang Lâm Việt ở bên cạnh...
Qua đôi mắt nhắm nghiền và tiếng thở đều đặn, không khó nhận ra hắn đã ngủ thiếp đi.
Tuy tay của nàng vẫn bị người nắm chặt, nhưng mà so với những việc trong tưởng tượng của bản thân thì cái này không hề gì.
Từ từ, theo nhịp thở của hắn, tâm tình Dạ Minh Nguyệt cũng từ thấp thỏm dần hồi phục lại.
Không hiểu sao, lại có hơi chút thất vọng...
Vội gạt bỏ mấy ý nghĩ kia đi, bấy giờ nàng mới có dịp ngắm kỹ thiếu niên đang cùng mình chung chăn gối, gương mặt tinh xảo đẹp đẽ như được điêu khắc ra, bây giờ đang say giấc nồng lại càng thêm phần anh tuấn.
Nhưng mà thứ làm Minh Nguyệt yêu thích nhất, chính là khi tỉnh giác, bất cứ hành động nào của hắn đều lộ ra một loại khí chất đặc biệt!
Trước mắt hắn, dường như bất cứ việc gì cũng khó mà giấu được, như vừa nãy, tâm ý của nàng, hẳn là đã bị biết hết cả!
"Vậy mà còn cố ý ép ta phải nói! Tên xấu xa này!"
Nàng nghĩ thầm.
Trong đêm tối...
Thấy hắn ngủ say, Dạ Minh Nguyệt không nỡ đánh thức hắn dậy.
Hai người cùng nhau qua đêm.
Gian phòng tràn ngập mùi vị của tình yêu.
(Dịch: Mùi cơm chó chứ yêu đương gì...)
...
Mặt trời lại hiện, nắng ban mai xuyên qua cửa sổ thắp sáng cả căn phòng một lần nữa.
Lâm Việt từ từ mở mắt, hít sâu một hơi, cảm nhận khó trời sáng sớm trong lành, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng!
(Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái, tóm lại là như phê pha lúc chơi đồ ấy, cơ mà lành mạnh hơn.)
Sức mạnh của hắn hiện tại, so với trạng thái lúc ở Vong Tiên Tông đã khác biệt rất lớn.
Hắn chỉ còn thiếu Hồn Lực một trăm năm, là có thể đạt được Chuyển Luân Cảnh Thần Niệm.
Đến lúc đó, Tam Nguyên Quy Nhất, Siêu Thoát Cảnh bình thường hắn cũng có thể chiến thắng được.
-Công tử đã thức giấc rồi?
Giọng nói trong trẻo của Dạ Minh Nguyệt truyền đến tai hắn.
Lâm Việt quay lại nhìn, nàng đang ngồi ngay ngắn trên một bên giường, đôi mắt phượng chăm chú nhìn hắn.
-Nghĩ chuẩn bị trước thì có thể can đảm đối mặt ta rồi sao?
Hắn thuận miệng nói một câu, nhưng mà lại làm cho nàng giật mình.
Sự thật là Dạ Minh Nguyệt đã dậy từ rất sớm, nhưng mà không hiểu sao lại lưu luyến không muốn cứ thế mà đi.
Nàng kiếm cho mình một cái cớ hợp lý, tự thuyết phục bản thân:
Bây giờ mà đi, thì sau này đứng trước mặt Lâm Việt đố dám ngẩng mặt lên được, hơn nữa sẽ còn bị hắn coi là đồ hèn nhát.
Nếu hắn đem chuyện này ra trêu chọc, đoán chừng ý nghĩ tự sát nàng cũng có luôn.
Nhưng mà, cứ để trạng thái mới ngủ dậy này mà đối mặt hắn cũng không ổn lắm, nên Minh Nguyệt bèn đứng dậy, thay quần áo chỉnh tề, chuẩn bị tâm thái vững vàng, lấy can đảm ngồi đợi hắn dậy.
Nào ngờ, tên này vừa mở mắt đã văng ngay một câu làm cho nàng không biết phải làm thế nào, mọi lời nói đã chuẩn bị trong nháy mắt đều quên sạch...
Lúc Minh Nguyệt đang ấp a ấp úng, mặt bắt đầu đỏ lên, thì Lâm Việt liền giơ bàn tay ấm áp ra nắm lấy đôi tay ngọc ngà, giúp nàng bình tĩnh lại.
-Giúp ta làm một việc đi.
-Vâng...
Dạ Minh Nguyệt không suy nghĩ gì liền lập tức đồng ý, lại nhận ra mình có chút vội vàng, thế là lại ngượng ngùng cúi đầu, tư thái vừa nãy đã biến mất không còn lại tý gì.
(Dịch: Đại tiểu thư dễ thương ghê... =)) )
P/s: Dạo này dịch lặp từ nhiều quá, ai đọc thấy chướng mắt chỗ nào thì nhắc tôi trong bình luận nhá để còn sửa, thật xin lỗi vì sự bất tiện này.