Dịch giả: HCTver2.
Lăng Phong có dự cảm không lành, cầm kiếm đâm xuống mặt đất thật mạnh, một luồng kiếm khí bắn ra, nhưng uy lực lại không lớn, ngay cả phù văn trận pháp trên mặt đất cũng không xuất hiện dấu hiệu phản kích gì cả.
Rõ ràng, không phải do người hay kiếm, Lăng Thiên Điện Thiếu điện chủ, dù có yếu cũng không phải là phế vật, còn kiếm, có thể được Dạ Vương Thành đảm bảo, lại thêm danh tiếng Táng Kiếm Tông cũng không phải là nhỏ, hẳn nhiên cũng không thể nào là đồ lỗi được.
Vậy thì lý do là gì?
Lăng Phong khó hiểu, quay sang nhìn Dạ Minh Nguyệt, ngập ngừng:
-Minh Nguyệt,... đây là chuyện gì xảy ra?
Dạ Minh Nguyệt đứng trên đài, đã sớm cảm giác bực bội với tên ngu hết chỗ nói này, mặc dù không muốn trả lời, nhưng mà bây giờ dưới hội trường có rất nhiều khách nhân đang nhìn hành động của nàng.
Bất đắc dĩ, nàng từ từ trả lời:
-Rất đơn giản, từ mặt thiết kế có thể nhìn ra đây là một thanh kiếm dành riêng cho phái nữ sử dụng.
Lăng Phong sắc mặt có hơi tái:
-Đồ cho nữ nhân? Vậy ta cầm về thì dùng làm quái gì?
Dạ Minh Nguyệt lạnh lùng đáp:
-Ta cũng đâu có bắt ngươi mua về.
Trời ạ, sao tên ngu ngốc này lại có thể là Thiếu điện chủ của thế lực như Lăng Thiên Điện vậy?
Từ đầu đến giờ toàn bị Lâm Việt đào hố rồi tự nhảy vào lấp đất lên.
Đã ngu thì cũng thôi, dù sao cũng là gánh nặng của Lăng Thiên Điện, nhưng mà tên này vừa nãy thế mà định làm khó cho Dạ Vương Thành.
Đây đã là giẫm lên ranh giới cuối cùng của nàng.
Dạ Minh Nguyệt khẽ liếc nhìn Lâm Việt đang nói chuyện với Lạc Tuyết Y, liền cho là hắn đang liếc mắt đưa tình với mỹ nhân này, không hề để ý đến mình đang trong thế tiến thoái lưỡng nan trên đài.
Bình thường thì không sao, nhưng mà đưa nàng vào tình thế này, Lâm Việt cũng có một phần trong đó.
Vậy mà tên này còn... Hừ!
...
Tần Vô Niệm giải thích xong, lại không đi quan tâm Lăng Phong thế nào nữa.
Mà toàn trường cũng chẳng cần biết, bởi vì toàn bộ ánh mắt đều đã rơi trên người vị Thiếu chủ đang đứng ngẩn người ở kia rồi.
Hai người ngồi cạnh đó cũng chẳng buồn liếc mắt đến.
Dù cho là bạn đi nữa, tự mình không nhìn ra được chỗ xảo diệu của thanh kiếm, lại còn có ý định kiếm chuyện với Dạ Vương Thành, bọn hắn có lòng cũng không giúp nổi.
Lăng Phong tức giận ngồi xuống, mọi chuyện mới dần dần lắng lại.
Dạ Minh Nguyệt hút một hơi, điều chỉnh lại trạng thái, thực sự không muốn lại nhìn thấy con người này nữa.
Rõ ràng trước đây nàng với Lăng Phong nào có tí quan hệ nào, chỉ có mình hắn nói lung tung linh tinh hết với mọi người, nàng cũng lười chấp nhặt, lâu dần ai ngờ mọi người ngược lại thật đi tin tưởng mấy lời nói nhảm kia.
-Xem ra Đại tiểu thư lại giảm thiện cảm với Lăng thiếu đi không ít.
Một Trưởng lão đứng cạnh Tinh Hà lên tiếng.
Tinh Hà cười nhạt, giọng nói đầy khinh thường:
-Đừng nói như thế chứ, ngay từ đầu nàng căn bản đã chả có tí thiện cảm nào với thằng ranh kia cả, nếu không muốn nói thẳng là ghét.
Thở dài một hơi, Tinh hà lại tiếp:
-Sở dĩ nàng không thể thể hiện thái độ thật sự một mặt là vì Thành chủ gần đây bế quan không ra, lại thêm Lăng Thiên Điện cùng chúng ta hợp tác làm ăn không ít, bằng không...
Một số người kinh ngạc, thì ra còn có chỗ lắt léo như này nữa.
-Ài, cũng là để Đại tiểu thư phải chịu thiệt...
-Đại tiểu thư hiện tại cũng gần như đã tiếp quản sự vụ của Dạ Vương Thành, có lẽ đợi thêm một thời gian, Quân Thành chủ có lẽ sẽ giao toàn quyền cho nàng đấy.
Tinh Hà nghe câu sau, lại lắc đầu, đầy vẻ tiếc nuối:
-Thành chủ... chắc sẽ không làm thế đâu.
Âm thanh chợt im bặt, thần thái của mọi người đều là vẻ bất ngờ.
Chỉ là không thấy hắn nói gì thêm, mọi người cũng tự biết mình mà tiếp tục như thường.
Dưới đài, Dạ Minh Nguyệt vẫn tiếp tục đấu giá như thường, mấy món liên tiếp, tuy cũng có được cái giá không tệ, nhưng dĩ nhiên là không thể nào vượt quá mức như mấy món có Lâm Việt nhúng tay vào được.
Với cả Lăng Phong thì từ vụ Kinh Trập Kiếm, lỗ quá nặng, hết dám ho he gì hết cả.
Cho đến khi món bảo vật cuối cùng rơi xuống, toàn hội trường bắt đầu sôi động lên.
Trong luồng ánh sáng, quả đúng như tin tình báo, là một quả trứng kỳ lạ.
Kích thước rất to lớn, cao chừng 3 lần Minh Nguyệt, to đến nỗi mà dù có đứng đâu trong cái hội trường này cũng đều có thể nhìn được nó.
-Chính là đây, đây là trọng bảo quý giá nhất của cuộc đấu giá này.
-Ha ha ha, ta nghe nói đấy chỉ là tin đồn nâng giá của Dạ Vương Thành tung ra mà thôi, bên trong có lẽ căn bản cũng chẳng có thứ gì.
-Ừm, cũng không hẳn là vô lý, đơn giản là quả trứng này quá thần bí, không thể nhìn xem thật giả thế nào thôi.
Dạ Minh Nguyệt chưa kịp lên tiếng, liền cảm nhận được mấy chục tia Thần Niệm quét qua, trực chỉ thẳng tới quả trứng cạnh nàng.
Nàng nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết đây là mấy khách nhân tu vi cao cường dưới đài đang điều tra quả trứng này.
Ở trên, Tinh Hà Trưởng lão cùng mấy Trưỡng lão khác biết sẵn sẽ có tình huống này, cũng đã sẵn sàng ứng đối, lập tức ra tay.
Nháy mắt, trong không trung thoáng qua có tiếng ầm ầm, là do từng đạo Thần Niệm va chạm mà thành, nhưng lại không hề tạo thành dấu vết nào cả, chỉ có hơn mười mấy người ở dưới biết rõ, vừa nãy toàn bộ Thần Niệm của họ đều bị đẩy lùi.
Hẳn nhiên là đám Tinh Hà cũng không có ra tay nặng bởi vì chẳng có ai bị thương cả, nhưng vẫn có thể ngăn cản không cho người nào dò xét quả trứng kia cả.
-Hừm... đây là không cho chúng ta xem xét món này.
-Có cao thủ gần đây ngăn cản, khó lắm.
-Xem ra là quả trứng này cũng khó có gì đặc biệt...
Dưới đài mọi người bàn luận ầm ĩ, đủ mọi ý kiến đều có.
Tần Vô Niệm nghiêm mặt lại, bởi vì hắn cũng là một trong số người bị đánh lui Thần Niệm về.
Lâm Việt thản nhiên hỏi:
-Tần huynh, xem ra cũng không thành công nhỉ?
Hắn lúng túng lắc đầu:
-Còn chưa có lại gần đã bị cưỡng ép đẩy lui.
Vô Niệm liếc nhìn về phía trên cùng, người ra tay chắc chắn ở trên đó.
-Chắc là Trưởng lão trong Dạ Vương Thành, hẳn là Lâm huynh đã sớm biết sẽ có tình huống này?
Lâm Việt không phủ nhận, mỉm cười gật đầu xác nhận.
Tần Vô Niệm càng ngày càng thấy khó nhìn thấu người này, trong một thoáng vừa nãy, các cao thủ ở trong đây, cũng chỉ có một mình Lâm Việt không đi thăm dò.
-Dạ Vương Thành đối với quả trứng này là muốn tạo vẻ thần bí thôi.
Tần Vô Niệm không bất ngờ lắm, nhưng vẫn hỏi lại:
-Chẳng lẽ huynh cảm thấy nó không có thần kỳ như tin đồn đã nói?
Lâm Việt lắc đầu:
-Không, ta cảm thấy ngay cả Dạ Vương Thành cũng không thể nhìn thấu được quả trứng này thì hợp lý hơn.
Vô Niệm nhỏ giọng:
-Xem ra Lâm huynh sẽ mua lấy món này rồi.
Hắn chỉ cười:
-Huynh nếu có ý muốn giành, ta xin rút lui rồi, không có cơ hội.
Tần Vô Niệm lắc đầu:
-Không không, Lâm huynh nếu nhìn ra được chút gì, cứ mua xuống, nếu ta có thể biết được một tí, có lẽ cũng sẽ giành lấy, nhưng mà... Thôi, xem ra ta không có duyên với nó.
Lâm Việt biết con người này làm việc vô cùng chắc chắn, ổn định, không biết rõ vật gì, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đánh cược.
Quả trứng quá lớn, che khuất đi cả Dạ Minh Nguyệt, một số người ngồi ở một số vị trí đặc biệt, sẽ chỉ có thể thấy một cục màu trắng siêu to trên mà không mảy may thấy nàng đâu hết.
-Bảo vật này giá khởi điểm một ngàn vạn, một lần tăng giá không ít hơn một trăm vạn.
Dạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Lập tức hiện trường yên ắng rất nhiều, rồi lại bắt đầu xì xào lên.
-Một ngàn vạn? Bên trong cái gì cũng không biết, vậy mà đáng giá ngàn vạn?
-Đây rõ ràng là không ổn, đã không cho xem xét, lại còn ra giá cao như vậy.
Nhưng không đợi mọi người nói hết, Dạ Minh Nguyệt vừa dứt lời chừng nửa phút, Lăng Phong liền ra giá:
-Một ngàn một trăm vạn Diệu Thù.
-A, lại là tên thiểm cẩu này.
-Ài, thể diện Lăng Thiên Điện hôm nay đều bị tiểu tử này làm mất sạch.
(Thiểm cẩu: dịch ra truyenyy thì nghe khá quen, liếm chó, tức là có thể sống chết vì một người nhưng mà người kia không quan tâm hoặc không thích, nói dễ hiểu ra là tình yêu mù quáng ấy.)
Lăng Phong không phải người điếc, nghe mấy lời nói kia, hắn sầm mặt lại, nhưng cũng không làm gì được, dù sao quả trứng này là chính phụ thân ra lệnh cho hắn đem về.
Hắn đợi một hồi, không ai tăng giá.
Dạ Minh Nguyệt cũng thoáng lộ vẻ thất vọng, dù rằng nàng cũng đã dự đoán món này hôm nay sẽ không bán được tốt lắm.
Đang muốn đếm ngược, một giọng nói lại vang lên:
-Năm ngàn vạn.
Lập tức, toàn bộ mọi người đều bất ngờ, đồng loạt nhìn sang, phát hiện ra người ra giá không ai khác chính là Lâm Việt.
Phải, là Lâm Việt đích thân ra giá, không phải Lạc Tuyết Y.
Có lẽ là do hắn tự mình ra tay nên giá tiền mới nhảy vọt lên tận trời xanh như vậy?
-Năm ngàn vạn, năm ngàn vạn, trời ạ, rốt cuộc người này là ai?
-E rằng Bắc Tinh Vực cũng không có mấy người có thể một phát lấy luôn ra năm ngàn vạn, chắc chắn đây không phải người thường.