Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 4: Trở lại Vong Tiên Tông




Dịch giả: HCTver2.

"Nếu bây giờ ta giết ngươi thì sao?"

Dương Tình chậm rãi tăng sức mạnh, không ngờ Lâm Việt chỉ cười, "Muốn biết tin tức về hắn, ngươi cần phải học cách khiêm tốn với người khác một chút, ta ấy à, không thích cứng chỉ muốn mềm nha."

"Ngươi!" Dương Tình cùng Lâm Việt bốn mắt đối chọi nảy lửa, dọa Tần Y Y đứng ngốc tại chỗ nửa ngày, nàng biết Dương Tình là trưởng lão nổi danh nóng tính, từ trước đến giờ hành sự bá đạo thẳng thừng.

"Việt ca ca, đừng nói nữa."

Tần Y Y vốn định can ngăn hai người, nhưng Dương Tình đã buông Lâm Việt ra, trầm giọng lên tiếng: "Tốt, điều kiện của ngươi là gì?"

Mục đích đã đạt được, "Hộ tống ta quay về Vong Tiên Tông."

Dương Tình sững người, "Đơn giản vậy thôi? Không đúng, lấy thực lực của ngươi, lẩn vào trong một lần nữa hoàn toàn không khó."

Nàng biết rằng, Lâm Việt đã ẩn náu trong Vong Tiên Tông, lại còn bắt cóc Tần Y Y, làm sao chuyện như này có thể làm khó hắn?

"Đúng, nhưng ta có một vài chuyện cần làm, có trưởng lão dẫn đường, sẽ đơn giản rất nhiều."

"Việc gì?"

Lâm Việt cũng chẳng giấu, "Ta tìm Cầm Cơ cùng Huyền U có chút chuyện."

Lấy khả năng của Tư Đồ Huyền U, biết cánh tay Tư Đồ Quyết là do hắn làm gãy, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

So với việc chờ Huyền U tìm đến cửa hỏi tội, chẳng bằng chủ động ra tay trước, ở Vong Tiên Tông, có thể đè ép Thái Thượng Trưởng lão, chỉ có thể là Tông chủ, Cầm Cơ.

Kế hoạch của Lâm Việt rất đơn giản, chỉ cần có được sự tin tưởng của Cầm Cơ, Huyền U liền khó mà động vào hắn.

"Láo xược, Tông chủ và Huyền U Thái Thượng Trưởng lão quyền cao chức trọng, loại như ngươi làm sao có thể muốn gặp liền gặp?" Dương Tình theo thói quen muốn nổi giận, nhưng lại thấy được nụ cười đầy thâm ý của Lâm Việt, liền nín nhịn mà đè ép cơn tức giận trong lòng lại.

Tần Y Y cảm giác não mình hình như không đủ dùng, số lượng đệ tử mỗi tháng bị Dương Trưởng lão "dạy dỗ" và "huấn luyện" đến tàn phế nhiều vô số kể, nhưng bây giờ, nàng nửa câu quát mắng cũng không dám nói với Lâm Việt, rốt cuộc là thế nào?

"Nhưng mà dù sao ta cũng phải biết ngươi muốn làm gì chứ?" Hít sâu một hơi, Dương Tình trở nên mềm mỏng hơn không ít.

Lâm Việt rát vừa ý với thái độ của nàng, cũng không có làm quá lên, liền nói một câu chắc chắn, "Yên tâm đi, nói với nàng giúp ta, nhất định Cầm Cơ sẽ vô cùng biết ơn ngươi."

"Còn về Huyền U, có lẽ hắn sẽ tự mình đến tìm ta thôi." Ngừng lại một chút, Lâm Việt bổ sung thêm một câu.

Hiện giờ Tư Đồ Quyết chắc đang rất đau đớn vì vết thương nha, dù sao cụt tay cụt chân cũng chẳng phải dễ dàng chữa lành, cho dù cha hắn có là Thái Thượng Trưởng lão Vong Tiên Tông.

Dương Tình im lặng nghĩ ngợi, Lâm Việt vừa nhìn đã biết là còn vấn đề gì, "Việc của Tiểu Thánh Nữ, ta sẽ tự đi giải quyết với mẫu thân của nàng."

"Được rồi." Lời nói của Lâm Việt triệt để đập tan nỗi lo cuối cùng của Dương Tình, lúc này ba người chuẩn bị xuất phát, nhưng những âm thanh phía dưới vọng lên làm họ dừng lại.

"Dương Trưởng lão, Khốn Long Võng này trói chúng ta lại, ngài xem..."

"Dương Trưởng lão, cứu mạng!"

"Dương Tình Trưởng lão, xin ngài mở lưới ra."

Liền đó là mất tiếng phượng gáy rõ to, có lẽ ý nghĩa đại khái cũng là cầu cứu a.

"Vô dụng!" Dương Tình nhíu mày, đi bắt người không được còn tự mình bôi tro trát trấu lên mặt, quá xấu hổ, nàng quay sang Lâm Việt, "Các hạ xem, có thể đợi một chút không, để ta đi cứu bọn chúng?"

Lâm Việt hỏi: "Cần bao lâu?"

Dương Tình đáp: "Mở Khốn Long Võng, ít nhất cần ba canh giờ."

Lâm Việt lắc đầu, "Quá lâu, để ta thử xem sao."

"Khốn Long Võng là sản phẩm được rất nhiều đại sư của tiên tông ta tập trung nghiên cứu chế tạo trong nhiều năm, chỉ có Trưởng lão mới biết cách... mở nó..." Dương Tình còn chưa nói xong, chỉ thấy Lâm Việt đưa tay đánh một chưởng, một đạo Diệu Khí đánh xuống, phân tách thành mấy chục sợi nhỏ bám vào mấy tấm lưới, ầm một tiếng, Diệu Khí nổ tung, cũng nổ nát luôn Khốn Long Võng, mà các đệ tử trong đó vẫn không bị thương tích gì cả.

Dương Tình cũng tất cả mọi người đều mắt chữ o mồm chữ a nhìn cảnh tượng vừa diễn ra.

"Khốn Long Võng... Đồ bắt thú tốt nhất của Vong Tiên Tông ta..."

"Một chiêu liền nát trong nháy mắt, sao có thể?"

Dương Tình khẽ nuốt nước miếng, nàng chẳng phải loại gà đất chó sành, cũng từng tung hoành khắp Hồng Mông lục địa vô số năm, nhưng rất ít khi nàng cảm thấy kinh ngạc như hiện tại, "Các hạ làm thế nào vậy?"

Nàng có thể nhìn ra, Lâm Việt vốn dĩ không sử dụng tu vi mạnh mẽ mà đánh nát Khốn Long Võng, mà là chỗ mỗi sợi Diệu Khí phát nổ, không phải là nơi yếu nhược nhất thì cũng là nơi chắc chắn nhất, nhưng mà nàng không thể hiểu nổi, đồng thời tác động vào, tấm lưới liền chỉ còn bụi.

"Chỉ là tiểu xảo mà thôi, không cần để ý đâu."

Lâm Việt chẳng để tâm buông một câu.

Một bên, Tần Y Y chợt đỏ bừng mặt, chẳng biết nàng đang nghĩ cái gì.

"Tốt rồi, đừng tốn thời gian nữa."

Lâm Việt lần nữa nhắc nhở.

Biết đối phương sâu không lường được, trước khi tìm hiểu rõ hư thực của hắn, Dương Tình nào dám thất lễ, liền tiến lên dẫn đường, chẳng mấy chốc, cổng vào của Vong Tiên Tông đã hiện ra trước mắt.

Cánh cửa được trực tiếp đẽo gọt trên một khối ngọc trắng cao trăm trượng, toát ra khí thế uy nghiêm thần thánh, hộ vệ đứng gác cửa là 10 cao thủ Phổ Độ cảnh, nhác thấy bóng Dương Tình, đồng loạt quỳ xuống chào.

"Bái kiến Dương Trưởng lão!"

Lâm Việt không thèm để ý, nhanh chóng vượt lên trước Dương Tình tiến vào trong tông, đám hộ vệ trông thấy, âm thầm kinh ngạc cùng bất mãn, có ba tên thì thầm với nhau.

"Tên này là ai vậy?"

"Quá ngang ngược, lại dám đi đằng trước Dương Trưởng lão, lại còn làm bộ kiêu ngạo."

"Đúng vậy, chắc lại là loại con ông cháu cha như Tư Đồ Quyết, ỷ vào bối cảnh to lớn mà không coi ai ra gì, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn chúng ta lấy một lần."

"Tại sao ta phải nhìn các ngươi?" Lâm Việt vốn đã bước qua, nhưng âm thanh ba hộ vệ kia đã truyền vào tai hắn, làm hắn phải dừng lại.

Đám canh cổng mới vừa đứng lên, nghe thấy tiếng của hắn, lại không thể khống chế cơ thể mà quỳ xuống lần nữa.

"Các hạ bỏ qua cho..." Dương Tình nhíu mày, không ngờ rằng một tia thần niệm của Lâm Việt lại có thể làm Phổ Độ cảnh khiếp sợ như vậy. Chẳng lẽ cảnh giới Thần Niệm của hắn còn cao hơn cả mình?"

Hình như không phải, đây không phải thần niệm chân chính, đây có chăng chỉ là khí thế thôi, khí thế của một cao thủ tuyệt thế.

"Dẫn ta gặp Cầm Cơ, có lẽ nàng đã xuất quan rồi." Lâm Việt ngừng trông giây lát, tiếp, "Ba tên lắm mồm kia, phế."

"Việc này..."

Mười tên hộ vệ và mấy chục đệ tử theo sau đều bất ngờ, ba tên vừa bàn tán to nhỏ thì cười thầm trong lòng, mặc dù không biết Lâm Việt có thân phận lớn thế nào nhưng lại dám hung hăng phách lối ở Vong Tiên Tông, quả là không tự biết mình. Làm sao có thể chỉ vì lời nói của hắn mà phế đi ba cao thủ Phổ Độ cảnh chứ.

Nhưng bọn hắn đã lầm...

Một vệt sáng xẹt qua trước mặt chúng, ba tên hộ vệ trong lòng đồng thời hỏi thăm tổ tiên 18 đời của Lâm Việt và định né tránh, nhưng vệt sáng quá nhanh, bọn hắn bị quất trúng.

Ba người ngã lăn ra ngoài, phun máu ồng ộc, bất tỉnh nhân sự tại chỗ.

Nhìn thấy khí tức của họ nhanh chóng suy giảm, e rằng tỉnh lại cũng chỉ còn là người tàn tật, những người khác lập tức cúi đầu, không dám suy nghĩ linh tinh.

Vì người vừa ra tay, không phải Lâm Việt, mà chính là... Dương Tình!

Mỹ nhân xưa nay lạnh lùng kiêu ngạo, luôn chỉ làm theo ý mình, lại thật sự phế đi 3 hộ vệ chỉ vì lời nói của một thiếu niên?

Tần Y Y hít sâu một cái, bám theo sau Lâm Việt, theo nàng thấy, người con trai này còn ngang ngược hơn mình tưởng nhiều, mình cần phải tìm hiểu nhiều hơn về hắn nha.

"Ngươi quay về đi, việc khác để ta lo." Lâm Việt mở miệng nói với nàng.

Dương Tình thấy hắn sai bảo Tiểu Thánh Nữ, trong lòng không nhịn được cười một tiếng, tên nhãi này vẫn có chút tự kiêu.

Tiểu Thánh Nữ ở Vong Tiên Tông, vốn được tông chủ yêu chiều hết mực, lại còn có giá đỡ là hôn thê tương lai của Thất Nghiệp Quỷ Hoàng, nên ai cũng không thèm để vào mắt, dù vậy, cũng không ai dám làm gì nàng.

Kiểu con gái luôn đặt mắt cao hơn đầu này, lại dễ dàng khơi gợi cảm giác muốn chinh phục trong lòng đàn ông, đây cũng là một nguyên do mà Tư Đồ Quyết đánh chủ ý xấu lên Tần Y Y.

Nhưng còn chưa kịp cười đã, Dương Tình liền thấy Tần Y Y bẽn lẽn gật đầu, khẽ cúi người với Lâm Việt, rồi quay về Thánh Nữ cung.

Nàng trợn tròn mắt, cố thêm tí nữa thì chắc rớt luôn cả con ngươi ra ngoài, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng thấy được Tiểu Thánh Nữ ngoan ngoãn dễ bảo nghe lời như vậy, trong lòng tò mò: "Rốt cuộc tên này đã dùng cách hay gì mà làm cho nàng nghe lời hắn nhỉ?"

P/s: Từ nay đổi các cách tu luyện Tu Vi, Chiến Thể, Hồn Lực thành Diệu Khí, Chiến Thể, Thần Niệm nhé.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.