Dịch giả: HCTver2.
Trong năm người đó, đứng giữa là một lão già mặc đạo bào thêu hoa khá lòe loẹt.
Tóc hắn trắng xóa, nhưng làn da lại mềm mịn bóng loáng, so với thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mà nói, chỉ hơn không kém.
Già nhưng không yếu, phục trang quá lố, là những từ ngữ người ta dùng để nói về một trong Xích Tiêu Tam Đại Môn Chủ, Tiêu Dao Tôn!
Tất nhiên là chỉ âm thầm nói mà thôi, chứ nói trước mặt lão thì chắc người đó cũng chẳng sống được bao lâu.
Tiêu Dao Tôn bước lên trước một bước, hơi cúi người ôm quyền, đồng thời ngay khi hắn chắp tay, vốn cách mọi người 3 trượng, vụt một cái đã xuất hiện trước mặt họ.
"Súc Địa Thành Thốn!"
"Sau nhiều năm không gặp, không ngờ tu vi đạo hữu cũng có chút tiến triển."
Biết rõ đây là ra oai phủ đầu, nhưng Nhị Trưởng lão Tiêu Danh Khuyết cũng không thể không chào hỏi đúng lễ nghĩa trước.
Còn vì sao lại là hắn, rất đơn giản, ở đây cũng chỉ có mình tên này trước đây từng quen biết Tiêu Dao Tôn a.
Những người còn lại phần lớn chỉ nghe qua tên của Tiêu Dao Tôn, còn chưa gặp mặt, mà Nhị Trưởng lão thì đã từng so tài với hắn rồi.
"Đây là?" Tiêu Dao Tôn cười cười, quan sát kỹ Tiêu Danh Khuyết một lần, "A, bản tọa nhớ rồi, thì ra là Tiêu Trưởng lão, thương thế bây giờ đã khỏi rồi chứ?"
Nhị Trưởng lão im bặt, vết thương đã khỏi từ lâu bỗng nhiên lại nhói nhói.
Con mẹ mày!
Tiêu Danh Khuyết trong lòng điên cuồng ân cần thăm hỏi 18 đời tổ tông Tiêu Dao Tôn một lượt, rõ ràng trước kia đã giao hẹn đến điểm là dừng, nào ngờ bị tên này lật lọng đánh trọng thương.
Cũng bởi vậy nên tu vi nhiều năm qua không có chút nào tăng lên cả.
Dù có thù sâu oán nặng thế nào, Nhị Trưởng lão cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, vì... đánh không lại a!
Chỉ có thể miễn cưỡng cười, "Tiêu Môn chủ cứ đùa, chỉ có chút thương thế như vậy, ta đã sớm khỏi hẳn."
Tiêu Dao Tôn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn, "Vậy lát nữa ngươi lại cùng bản tọa luận bàn một phen, thế nào?"
Tiêu Danh Khuyết cứng họng, không biết phải đáp lời như thế nào.
"Tiêu Môn chủ tự mình đến thăm bổn tông, chẳng lẽ chỉ để nói mấy chuyện vớ vẩn này sao?"
Cầm Cơ lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt luôn bình thản đã có chút khó chịu.
"Ha ha, tất nhiên là không phải rồi, Tiêu Trưởng lão không muốn luận bàn cũng được, nhưng với bốn vị đệ tử này, nhất thiết không thể chối từ a."
Vừa nói, Tiêu Dao Tôn vừa nâng tay trái lên, lập tức, bốn người đứng sau hắn đồng loạt bước lên trước một bước, bạo phát ra khí tức cường đại, Diệu Khí vờn quanh bao phủ toàn thân, làm cho toàn thể Vong Tiên Tông kinh ngạc!
"Chuyển Luân Cảnh!"
"Trời ạ, vậy mà cả 4 đều đạt Chuyển Luân?"
"Bọn chúng cũng mới chừng 20, làm sao có thể có tu vi mạnh mẽ như vậy?"
Tiêu Dao Tôn ôm quyền châm chọc, "Đây là bốn đệ tử kém cỏi nhất của Xích Tiêu Các chúng ta, Hồng Mông Đấu Chiến đã sắp tới, bản tọa đem bọn chúng đến đây, làm mong đám này có thể từ quý tông mà học được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn."
Cầm Cơ sầm mặt lại, chỉ là 4 cái Chuyển Luân, các Trưởng lão đối phó quá đơn giản, thậm chí các Cung chủ còn có thể dễ dàng 1 chấp 4, nhưng mà mấy tên nhãi này là đệ tử a, nhất thiết phải giao đấu với đệ tử của Vong Tiên Tông.
Trong tông môn hiện tại, khó mà kiếm ra người có thể chống lại bọn chúng.
"Chỗ này không thích hợp so tài, không bằng chúng ta lên Vong Tiên Đài được chứ?"
Tiêu Dao Tôn quan sát đám người đang im lặng, mỉm cười nói tiếp.
Mấy vị Trưởng lão lập tức sắc mặt hơi đổi, không ngờ rằng còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó, tên chết dẫm này đã chặn luôn cơ hội từ chối tỷ thí.
"Vậy xin mời." Cầm Cơ nhíu mày, nhưng liếc thấy Lâm Việt đang ra kín đáo gật đầu với mình, trong lòng nàng bỗng có một cảm giác an tâm khó tả, liền không lo lắng mà dẫn đoàn người tiến đến Đệ Thất Cung.
Vong Tiên Đài, tọa hạ ở giữa dãy núi xây dựng Vong Tiên Tông, hai bên lần lượt là Đệ Lục Cung và Đệ Thất Cung.
Vốn dĩ đây là một ngọn núi khổng lồ, nhưng không biết vì sao lại bị một cường giả chặt đứt đỉnh thành một mặt phẳng rộng hơn trăm trượng, uy lực còn sót lại thì hóa thành Diệu Khí bao phủ chung quanh, làm cho một đất đá bình thường trở nên cứng rắn vô cùng, sau đó vẫn còn một lượng lớn Diệu Khí chưa tiêu tán, nên rất nhiều đệ tử tới đây luận võ, lâu dần trở thành Tỷ Võ Thánh địa của Vong Tiên Tông.
"Trước khi bắt đầu, bản tọa giải thích chút về quy tắc ở đây với các ngươi."
Tiêu Dao Tôn nhắc nhở với đám người đằng sau mình, "Lên Vong Tiên Đài, sống chết không oán, thắng được là tốt nhất, còn thua, liền chuẩn bị mình có thể mất mạng đi."
Nghe hắn nói, bốn đệ tử hoàn toàn không có chút nào cẩn thận, ngược lại còn thấy có chút thích thú.
Gồm ba nam một nữ, nữ thì to lớn béo mập, nhưng mà Diệu Khí quanh thân lại mạnh mẽ nhất, ra tay cũng là tàn độc nhất.
Ba người kia hai cao một thấp, nhìn qua cũng không phải hạng tầm thường.
Thấy được sắc mặt của bốn người, toàn thể mấy ngàn tên đệ tử Vong Tiên Tông, bất giác có chút căng thẳng.
Tiêu Dao Tôn chắp tay, "Quý tông sẽ không làm bản tọa phải thất vọng đúng chứ, Cầm Tông chủ?"
"Quá đáng, Tiêu Môn chủ, ngươi thật sự cho rằng Vong Tiên Tông chúng ta là chỗ không người hay sao?"
Ngũ Trưởng lão Địa Tạng tức giận quát, "Mình ta cũng có thể đánh bốn người các ngươi cha mẹ không nhận ra!"
Nhưng có vẻ như kết quả không được như ý, bốn đệ tử im lặng quay sang nhìn Địa Tạng với ánh mắt thương cảm của một người bình thường nhìn một thằng ngu.
Tiêu Dao Tôn nhìn hắn đầy giễu cợt, "Vị Trưởng lão này quả là mạnh mẽ, chỉ tiếc hôm nay là đệ tử so tài với nhau, nếu như ngươi muốn, bản tọa đồng ý cùng ngươi luận bàn một lần."
Tiêu Dao Tôn kiêu căng phách lối, ép người quá đáng, không có giới hạn, làm cho vô số người tức sùi bọt mép, nhưng lại không có mấy ai dám cãi lại.
Một trong số còn lại là Địa Tạng, đã có ý nghĩ liều mạng, lại bị Tiêu Nhị trưởng lão giữ lại, không ngừng lắc đầu cùng ra hiệu cho hắn đừng mất khống chế.
Một người khác là Long Lân, nếu không phải Lâm Việt đứng ngay cạnh hắn cũng lắc đầu thì có lẽ Long Lân Đao đã ra khỏi vỏ lâu rồi.
"Bán bộ Siêu Thoát, Tiêu Môn chủ quả thật thiên tư kinh người." Cầm Cơ mỉm cười, đối mắt với Tiêu Dao Tôn.
Trong khoảnh khắc bốn mắt va chạm, hắn liền giật mình, cảm nhận cơn đau đớn dữ dội trong đầu, mới thốt lên, "Quy Khư Đại Mộng Công!"
"Mời Tiêu Môn chủ ổn định cơ thể, lát nữa các đệ tử so tài đừng lảo đảo nữa a."
Cầm Cơ nói mát một câu, thấy Tiêu Dao Tôn suýt nữa ngã được bốn người đằng sau đỡ lấy, các Trưởng lão cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.
"Tông chủ uy vũ!"
Không chỉ là các Cung chủ, toàn thể Trưởng lão cũng cùng chung một ý nghĩ như này.
"Cầm Tông chủ quả thật mạnh mẽ, bản tọa bội phục, nghe nói Thái Thượng Trưởng lão Huyền U của quý tông cũng có tu vi ngang hàng, chẳng hay tại sao hôm nay lại không có mặt?"
Tiêu Dao Tôn mở miệng phản kích vớt lại chút thể diện, khi đến đây hắn đã sớm điều tra rõ ràng về Vong Tiên Tông, biết được Cầm Cơ và Huyền U không hợp nhau.
"Thái Thượng Trưởng lão có việc quan trọng phải làm, hiện nay không ở trong tông, bằng không vừa nãy đã luận bàn cùng Tiêu Môn chủ rồi."
Cầm Cơ bình tĩnh đáp lời, Lâm Việt đã báo cho nàng biết việc của Huyền U, chỉ là không nói cho nàng biết mục đích đi tới Luyện Khí Tông là gì.
Nhẩm một chút, có lẽ hiện tại đã đến nơi rồi.
"A, dù hắn không có ở đây, cũng không nên làm chậm trễ việc của đám hậu bối a."
Tiêu Dao Tôn nhìn 4 đệ tử của mình, chỉ chỉ vào nữ tử béo phì, "Cửu Tước, trận đầu ngươi lên đi, xem xem sự lợi hại của cao thủ Vong Tiên Tông."
Nữ đệ tử bước ra, theo từng bước nàng đi, mặt đất xung quanh chấn động nhẹ một cái, ôm quyền mà rằng, "Đệ tử Xích Tiêu Các, Cửu Tước, Nhất Nhiên Chuyển Luân Cảnh, tới khiêu chiến đệ tử Vong Tiên Tông, mời ra ứng chiến!"
Nàng nhảy một cái rơi vào giữa trung tâm chiến đài, Diệu Khí đậm đặc tỏa ra, vậy mà lại làm cho mặt đất rạn nứt ít nhiều.
Phải biết đất đá chỗ này là được Diệu Khí của cường giả tẩm bổ một lần, không dễ dàng phá vỡ, hiển nhiên trọng lượng của nàng chẳng phải một con số tầm thường khoảng sáu, bảy mươi cân ít ỏi thôi đâu.
"Ai lên chiến đấu?"
"Ta thấy đệ tử Nhị Trưởng lão có thể lên thử xem."
"Thôi được rồi, vẫn là đệ tử của Đệ Tam Cung lợi hại nhất, ngươi lên đi nha."
Liễu Vô Ngân nhíu mày, định tiếp tục chuyển trách nhiệm cho người khác, thế cục hiện tại, Thập Nhị Cung thật sự không lấy đâu ra người đủ tiêu chuẩn cả.
Những Cung chủ Trưởng lão và các Trưởng lão như bọn hắn còn đỡ, nhưng thế hệ sau lại không như vậy, vào mấy chục năm Vong Tiên Tông suy yếu nhanh chóng, chất lượng đệ tử cũng lao dốc không phanh a!