Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 10: Hồng Mông Đấu Chiến




Dịch giả: HCTver2.

Chỉ có một mình Lâm Việt biết, đây không phải là lần thứ nhất hắn cùng Cầm Cơ ở đây, trong 10 vạn năm quá khứ, hắn đã ở cùng quá nhiều nữ nhân, hơn nữa đều là quốc sắc thiên hương, trí tuệ siêu việt, địa vị cao quý.

Vậy nên, hiện tại hắn thật sự không có chút suy nghĩ xấu xa nào.

"Đừng có suy nghĩ linh tinh,tiến độ trị liệu của ngươi sẽ chậm hơn đấy." Lâm Việt nhắc nhở nàng một câu.

Cầm Cơ lúc này mới giật mình định thần, ngay tức khắc phản ứng lại, cổ nàng đỏ hồng cả lên, người không biết còn nghĩ rằng đã chảy máu rồi đấy.

Nàng mà lại bị một tên tiểu quỷ còn nhỏ hơn nàng dạy dỗ!

"Tốt thôi." Cầm Cơ không biết nói gì hơn, chẳng hiểu sao, trước mặt Lâm Việt nàng chỉ có thể trở thành một nữ nhân biết nghe lời.

Lâm Việt rất hài lòng với biểu hiện của nàng, "Chiến Thể của ta cũng dần dần mạnh lên, ta mạnh lên, việc trị liệu cho ngươi cũng sẽ nhanh hơn không ít."

"Thật sao?" Cầm Cơ bất ngờ hỏi lại, bộ dáng giống như một cô gái nhỏ nhìn lấy Lâm Việt, rất muốn hắn gật đầu.

Làm sao có thể ngờ được Tông chủ Vong Tiên Tông lại có thể bị một thiếu niên bắt lấy dễ dàng như vậy...

"Ta không cần phải lừa dối ngươi." Lâm Việt bất chợt đứng dậy, làm Cầm Cơ sợ hết hồn, vội vàng quay đầu ra chỗ khác.

"Phàm Cảnh Ngũ giai..."

Đột phá liền 4 cảnh giới nhỏ, Lâm Việt biết đây đã là cực hạn của hôm nay, dù cho hắn có sức chịu đựng kinh khủng, nếu lại cưỡng ép đột phá tiếp, sẽ chỉ làm tổn thương Chiến Thể mà thôi, vì vậy lại nói với Cầm Cơ, "Hôm nay đến đây thôi, giờ này đêm mai, tự mình tới đây. thôi."

Cầm Cơ từ từ nhắm hai mắt, không dám quay sang nhìn Lâm Việt, chỉ có thể nhỏ giọng trả lời: "Được."

Nhe được tiếng bước chân đã đi xa, nàng mới mở mắt ra, cảm nhận Dương Cương chi lực mà Lâm Việt lưu lại trong nàng, mới khẽ thì thào, "Rốt cuộc bản tọa bị sao thế này...."

.....

Lâm Việt đi xuống Thái Thượng Thanh Trì bằng con đường vắng vẻ nhất, tuy hắn cùng Cầm Cơ hoàn toàn trong sạch, đứng đắn, nhưng miệng đời lại không cho là thế, dù sao đối phương cũng là Tông chủ một tông, hắn cần phải giữ danh dự cho nàng.

Nhanh chóng quay về Đệ Thập Nhị Cung, thuộc Dương Tình chưởng quản, về chỗ mà nàng chuẩn bị cho bản thân.

Tại cửa chính, Lâm Việt liền thấy hai nữ đệ tử đứng canh cửa.

"Đứng lại." Nữ đệ tử ngăn hắn đi vào, "Tiểu Thánh Nữ ở bên trong, đừng quấy nhiễu."

Lâm Việt mỉm cười, thì ra là Tần Y Y.

"Cũng được, ngươi vào nói cho nàng là Lâm Việt đã về."

Hai nữ đệ tử nghe xong chợt hiểu ra đây là ai, vội quỳ mà đồng thanh nói: "Thánh Tử thứ lỗi, ta lại ngăn trở ngài vào nhà."

Lâm Việt mới tới một ngày, hai người không biết mình là rất bình thường, hắn cũng sẽ không cùng đám này so đo.

Còn vì sao lại xưng hắn là "ngài", đơn giản thôi, bởi ở Vong Tiên Tông, chức vị Thánh Nữ đã không còn thuộc hàng đệ tử, thậm chí còn lớn hơn các Cung Chủ một chút, mà hắn là Thánh Tử sánh ngang Thánh Nữ, cố nhiên là được xưng "ngài", chứ không xưng "sư huynh" hay gì cả.

"Đứng lên đi."

Hai nữ đệ tử như trút gánh nặng, vội vàng mở cửa, một người nói với vào: "Tiểu Thánh Nữ, Thánh Tử quay về rồi."

Nói xong, hai người nhường đường để hắn đi.

Tần Y Y vốn cùng Kiếm Si Nhi tán gẫu, nghe thấy lời thông báo, vui vẻ đứng lên ngó nhìn, quả nhiên nhìn thấy Lâm Việt đang bước vào.

"Muội lo cho ca muốn chết, mẫu thân có làm khó ca không?" Tần Y Y dáng người kiều diễm ép vào thân Lâm Việt.

Lâm Việt nhìn nàng, hỏi dò: "Mẫu thân ngươi đối xử rất tốt với ta, thân thể khôi phục rồi hả?"

Tần Y Y gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, nói: "Ta nghe nói nàng phong ca là Thánh Tử, mẫu thân chưa từng làm như vậy với một nam nhân, ca thật là lợi hại."

Lâm Việt khóe miệng cong lên, "Không chừng ta có chỗ xuất chúng hơn người a?"

Tần Y Y như nghĩ đến cái gì đó, nũng nịu: "Ca xấu lắm."

Nàng lại nghĩ rồi tiếp, "Ca ca đừng lo lắng, sau hai năm nữa, Thất Nghiệp Quỷ Hoàng muốn lấy ta, muội liền lấy mạng liều chết từ hôn."

Lâm Việt khẽ cau mày, hơi bất ngờ mà nhìn Tần Y Y, hắn quả thật suýt nữa là quên mình đã không còn ở trong vòng luân hồi, đã không thể làm chuyện rồi vứt qua một bên không lo không nghĩ.

"Lâm Việt ca ca, Y Y đã là người của người, ta nhất quyết không cho nam nhân thứ hai đụng vào ta." Tần Y Y ánh mắt kiên quyết nhìn Lâm Việt, lời nói chém đinh chặt sắt, không cho hắn phản bác.

Lâm Việt biết khuyên không được nàng, dù sao hắn cũng chẳng muốn khuyên, nhưng trong lòng hắn có chút khâm phục tiểu nha đầu lớn mật không sợ chết này, gật đầu một cái với nàng.

Lại an ủi nàng một hồi, Tần Y Y vạn phần lưu luyến không muốn rời đi, nhưng lại càng không muốn đem lại phiền phức cho hắn, trên danh nghĩa, nàng là Thánh Nữ hai năm nữa là hôn thê của Thất Nghiệp Quỷ Hoàng, lại ở trong phòng của Thánh Tử lâu như vậy, sẽ có điều tiếng không hay, nàng không thể ở lại thêm nữa.

"Kiếm Si Nhi là bạn khuê mật tốt nhất của ta, nàng cũng là người của Thập Nhị Cung, ta đã nhờ nàng chăm sóc cho ca rồi." Tần Y Y nói xong, tạm biệt hắn, "Ngươi cũng cần phải tự chăm sóc bản thân đó."

(Khuê mật: bạn bè thân nhất, có thể tâm sự chia sẻ, làm gì cũng được với nhau, thường là nữ-nữ)

Lâm Việt gật đầu, Thất Nghiệp Quỷ Hoàng, thằng này thì cho dù không vướng phải chuyện của Tần Y Y, hắn chắc chắn vẫn sẽ tìm tới tận cửa, có chẳng chỉ là muộn hơn chút thôi.

Vong Tiên Tông tọa lạc ở Hồng Mông đại lục, mà ngoài ra, cũng còn có 99 cái đại lục khác, hợp thành Bắc Tinh Vực.

Mà Thất Nghiệp Quỷ Hoàng, là kẻ thống trị Bắc Tinh Vực.

Lâm Việt biết, Tần Y Y chỉ là một vị hôn thê trong hàng ngàn hôn thê của tên này, thử tính sơ mà xem, một trăm ngôi sao, trên mỗi sao lại có vô vàn đại tông đại phái, riêng hắn biết qua, hình như đã có tới 108 vị Thánh Nữ đã được gắn cái mác đẹp hai năm sau sẽ gả cho Quỷ Hoàng.

Chẳng cần quan tâm các nàng có muốn hay không, cũng không cần biết các nàng có thật tâm với hắn hay chăng, tất cả chỉ là công cụ tu luyện mà thôi.

Nếu như Lâm Việt thay thế Thất Nghiệp Quỷ Hoàng, toàn bộ những Thánh Nữ này, cùng với Thái Thượng chi khí tinh khiết của các nàng, đều là của hắn.

Tiễn Tần Y Y ra về, Kiếm Si Nhi khuôn mặt kinh ngạc vô cùng ngó xem hắn.

Tần Y Y cũng không có nói cho nàng biết cái gì, nhưng nàng không quan tâm việc nam nữ không có nghĩa là nàng không cảm thấy có gì đó không đúng, lại thêm trực giác của con gái, nàng chắc chắn giữa hai người này có mối quan hệ rất không bình thường.

"Thánh Tử đại nhân....." Kiếm Si Nhi hít một hơi, lấy lại tinh thần, bỏ qua những suy nghĩ linh tinh, "Ta đã luyện 10 lần Thiên Diễn Kiếm Quyết rồi."

Lâm Việt nhìn ra bầu trời đêm đã đen như mực, hắn quay về có vẻ hơi quá muộn, "Luyện lại ta nhìn một lần."

Đệ Thập Nhị Cung có sân luyện tập rất rộng, chỉ là ở trước nhà Lâm Việt, liền có một bãi đất dài hơn 10 trượng.

Sau một tuần trà, Kiếm Si Nhi mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt mong chờ quay sang nhìn Lâm Việt, đợi hắn chỉ dạy.

Nhưng mà hắn lắc đầu, "Với tiến độ phát triển hiện tại của ngươi, thù báo không xong."

Trong lòng Kiếm Si Nhi thốt nhiên trở nên căng thẳng, báo thù... Vì sao Thánh Tử lại biết được nàng có huyết hải thâm cừu?

(Huyết hải thâm cừu: thù hận sâu như biển, lớn như núi, không chết không thôi)

"Nếu như ta đã quyết định dạy ngươi, liền sẽ biết được tất thảy sự kiện về ngươi." 10 vạn năm qua, Lâm Việt cũng tìm hiểu qua Kiếm Si Nhi, hắn cho rằng, nàng là người có thiên phú Kiếm Đạo cao nhất thế hệ trẻ tuổi Hồng Mông đại lục.

Chẳng qua, hồi nhỏ, gia tộc nàng bị người tiêu diệt, nên hận ý một mực chiếm lấy nàng, lâu dần thành một tầng bình chướng ngăn cách nàng tiến lên đỉnh phong Kiếm Đạo.

Kiếm Si Nhi càng thêm bất ngờ với khả năng của Lâm Việt, "Thánh Tử, thật sự là ta báo thù không được?"

Đôi mắt nàng đã bắt đầu ngấn nước, thân con gái, mới mười lăm tuổi, đã phải gánh trọng trách nặng nề trên vai, không một ai để có thể sẻ chia, cực khổ điên cuồng tu luyện để báo thù, bây giờ có người bảo nàng thù báo không được, thử hỏi nàng làm sao có thể không rơi lệ?

"Không hẳn, ta có thể giúp ngươi." Lâm việt có ý muốn thu nàng làm thuộc hạ, đại lục này không phải là mục tiêu của hắn, chỉ hiềm nỗi vũ trụ quá lớn, sức mạnh của hắn dù có kinh diễm tuyệt luân, cũng chỉ là sức một người, khó mà thành đại sự, hắn cần phải thành lập thế lực cho bản thân sử dụng.

Lại nữa, Hồng Mông Đấu Chiến, theo hắn biết là có liên quan đến Bát Đại Bí Mật của vũ trụ, manh mối về vị trí của Phạn Thiên Thụ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn nhất định phải thắng Hồng Mông Đấu Chiến.

Trước đó, hắn cần phải huấn luyện một chút "Người một nhà" trong tương lai.

"Đừng hiểu lầm ý ta, ta sẽ không báo thù cho ngươi, mà là sẽ để ngươi trở thành một kiếm tu vang danh thiên hạ, có thể tự mình báo thù." Lâm Việt trịnh trọng nói, dù hắn cần người, người đó cũng phải rất lợi hại.

Kiếm Si Nhi, phù hợp yêu cầu của hắn.

Còn về độ cao mà nàng có thể đạt đến, là phải xem thử tạo hóa của nàng, hắn không muốn nhúng tay vào.

Nghe được lời Lâm Việt, Kiếm Si Nhi mím môi, nửa quỳ mà nói: "Thánh Tử..... Muốn thu ta làm đệ tử?"

Lâm Việt lắc đầu, "Ta chỉ dạy ngươi Kiếm Đạo, sư phụ của ngươi, chỉ có Dương Tình, ngươi vẫn phải tôn trọng nàng như cũ."

Kiếm Si Nhi lần này bội phục nhân cách của Lâm Việt, lập tức gật đầu, "Si Nhi ghi nhớ trong lòng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.