"Lão gia —— "
"Đại lão gia ơi!"
"Thật sự vào nhầm nhà mà, ta vốn muốn vào nhà sát vách cơ, không biết như thế nào lại quẹo vào bên này, nơi đây thì ra có một viện tử sao?"
"Ta trên có mẹ già tám mươi, dưới có con út tám tuổi, lão gia, đại lão gia —— "
Trong sân A Vựng chưa bao giờ ồn ào như vậy.
Nữ tử mặc nam trang, trang điểm thành bộ dạng tiểu binh, nhũ mẫu chưa kịp chạy trốn, tất cả đều ngồi xổm trước cửa viện tử kêu rên.
Bọn họ vốn định trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng Lý Triều Sương lấy lý do không thích cự tuyệt.
Y không phải Vu Chúc, không hiểu Thần Minh, làm gì có tư cách được người khác bái lạy.
Nhưng điều này chỉ làm cho nữ tử nam trang cùng nhũ mẫu cảm thấy tính tình của y quả nhiên cổ quái như dị nhân.
Trong lúc kêu khóc, các nàng dùng ánh mắt chỉ trích lẫn nhau.
—— tin tức cũng không nghe cho rõ ràng! Dị nhân dễ thấy như vậy mà mấy đứa hài tử kia lại đi miêu tả là "đi đứng không thuận tiện, rõ ràng là đại nam nhân lại bảo người ta một đường được cõng vào thành"? Y có chỗ nào là đi đứng không thuận tiện?!
—— hài tử nhà ta chưa thấy qua dị nhân, sao có thể biết nhiều như vậy...! Ngược lại là đại nhân ngươi, rõ ràng phát hiện mục tiêu không đúng, không thể tùy cơ ứng biến, cũng không tạm dừng kế hoạch, rõ ràng lỗi của ngươi càng lớn hơn!
—— lỗi của ngươi!
—— lỗi của ngươi lớn hơn!
—— lỗi của ngươi!
—— lỗi của ngươi lớn hơn!
Mắt đao giữa hai nữ tử một già một trẻ bay tới bay lui, Lý Triều Sương thấy đao quang kiếm ảnh kịch liệt như vậy thiếu chút nữa vỗ tay.
Ngồi ở trên ghế, tư thái của y càng thêm thoải mái, còn kém chút vừa uống trà vừa xem cuộc vui, dẫn tới nữ tử nam trang và nhũ mẫu dừng động tác lại.
Ngoài cửa, nữ tử nam trang và nhũ mẫu mấy lần xua đuổi đám nữ đồng về nhà nhưng bọn nó vẫn không chạy về nhà mà đều vây quanh chỗ này, xì xào bàn tán, lo lắng nhìn về phía trong cửa.
Lý Triều Sương cười cười với bọn nó, những hài tử này bỗng nhiên tản ra như chim thú.
Nhưng không quá một nén nhang, các nàng sẽ lại vây tới đây, như thể có gạo rải trên đất trống trong viện tử.
Nữ tử nam trang và nhũ mẫu không hề kêu khóc mà chỉ ai thán liên tục.
So với dị thuật của dị nhân, trận pháp là thứ thường nhân cũng có thể học được một chút, về việc bày loại trận này trong viện tử nhà mình, thành thật mà nói, giống như lúc nhà ai đó thăng quan sẽ không mời Vu Chúc đến xem phong thủy.
Cho nên bọn họ chỉ coi chủ nhân viện tử này là phú thương tiêu tiền như nước.
Phú thương không có gì phải sợ, nữ tử nam trang hóa trang thành tiểu binh, hiển nhiên có dính dáng tới Thạch gia quân chiếm giữ thành Nam Quế.
Thành Nam Quế đã bị tên đầu lĩnh thổ phỉ Thạch Hùng này chiếm giữ sáu năm. Hắn và Thạch gia quân của hắn hoành hành ngang ngược, chính là ông vua không ngai của Thao Châu.
Phú thương dám tới nơi này, dù cho thế lực của chủ tử sau lưng mạnh mẽ nhưng gặp phải Thạch gia quân cường đạo, cũng chỉ có thể nằm sấp mà thôi.
Nhưng dị nhân lại bất đồng, thầy pháp chúc, văn sĩ, kiếm khách, những thủ đoạn này của dị nhân thường nhân sao có thể hiểu được, hai bên mà gặp nhau thì ngay cả nữ tử mặc nam trang cường hào ác bá như vậy cũng không dám gây sự.
Lý Triều Sương chưa từng hành tẩu phàm trần, nhưng ở Kiếm Các tại đảo Doanh Châu có rất nhiều người kể chuyện cho y nghe.
Chuyện như vậy, y nhìn vài lần liền hiểu được. Thấy nữ tử nam trang và nhũ mẫu kia càng lúc càng trầm mặc, không có trò hay để xem, y mới thu hồi lòng hiếu kỳ, hỏi:
"Các ngươi là người phương nào, có thể nói một chút."
Nữ tử mặc nam trang hiểu giờ đây đã vô pháp lừa gạt. Lấy cái mũ lớn đan bằng lá cọ trên đầu xuống, đứng dậy làm phép lễ vạn phúc, mở miệng nói: "Tiểu nữ Thạch Thanh, là viện trưởng của Từ Ấu viện thành Nam Quế."
Cô là nữ tử nhưng nhìn qua có vẻ như không am hiểu loại lễ tiết này, so với một cước đạp cửa kia, động tác vạn phúc của cô ta cứng ngắc hơn rất nhiều.
Nhũ mẫu trừng mắt nhìn cô ta, cũng vạn phúc nói: "Lão bà tử là nhũ mẫu của Từ Ấu viện."
Lý Triều Sương nghe vậy nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Từ Ấu viện, cái này ta biết rõ đấy."
Từ triều đại trước, tất cả các Châu Thành đều sẽ thành lập Từ Ấu viện, thu lưu cô nhi. Đại Thái làm theo lệ cũ của tiền triều, nhưng lại thu tất cả Từ Ấu viện về triều đình, do nha môn địa phương cấp phát khoản chi mỗi quý, không cho phép tư nhân mở để cấm kiểu buôn bán ngày càng thịnh hành trong các Từ Ấu viện vào cuối triều đại trước, từ khi nó được thi hành đến nay, rất nhiều hương nhân đã tán dương nó.
Lý Triều Sương nhìn cảnh vật xung quanh viện tử, nghe tiếng ồn ào từ đám tiểu hài tử bên cạnh, lại nói: "Nhưng ta nhớ là phần lớn Từ Ấu viện ở các Châu Thành được xây dựng tại ngoại ô, chứ không phải nội thành." Càng đừng nói tới nơi ngõ nhỏ trong loại viện tử này.
Thạch Thanh vội vàng trả lời: "Bẩm lão gia, đúng là như thế, nhưng nơi viện tử kia bởi vì đủ lớn nên đã bị một vị giáo úy của Thạch gia quân đoạt đi."
Lý Triều Sương ngủ hai mươi năm, đối với thế cục hiện thời kỳ thật không hiểu rõ lắm.
Thạch Thanh lúc trước khí thế hung hăng đạp cửa tiến vào, ngoài miệng nói tiếp nhận mệnh lệnh Thạch Tướng Quân, nhưng Tướng Quân đóng giữ một thành đâu có đủ tư cách để hô gọi từng nhà đến kiểm tra phòng khế, muốn làm được như vậy ít nhất cũng phải là phủ lệnh đi?
Y mơ hồ cảm thấy bản thân trong hai mươi năm này có khả năng đã bỏ lỡ chuyện gì đó, ngoài miệng thì hỏi:
"Nha môn cấp khoản chi cho Từ Ấu viện không quản sao?"
Biểu cảm của Thạch Thanh và nhũ mẫu đột nhiên trở nên kỳ quái.
Đương kim thái thượng hoàng ngu ngốc vô cùng, đến mức khởi nghĩa không ngừng, các nơi đạo tặc hoành hành, đoạt núi chiếm đất, tự lập làm vương, dấy lên phản loạn. Mặc dù tân hoàng kế vị đã mười sáu năm, nhưng đến nay, quân phiệt vẫn hỗn chiến như trước, chỉ có bốn châu Giang Bắc là còn thuộc về triều đình.
Về phần phía nam, núi cao đồi thấp, tất cả sông hồ lớn nhỏ đều bị đạo tặc chiếm cứ.
Thạch Hùng Thạch Tướng Quân thành Nam Quế, tuy hiện tại tự xưng Tướng Quân nhưng hơn mười năm trước cũng chỉ là thủ lĩnh của cường đạo trên núi mà thôi.
Hắn chưởng quản thành Nam Quế, thậm chí cả Thao Châu, kiếm tiền kiếm lương thực còn không kịp, làm sao sẽ cấp khoản chi cho Từ Ấu viện?
Thạch Thanh nhỏ giọng nói những việc này, thấy thanh niên tóc đen lâm vào suy nghĩ, lại nói: "Thạch gia quân này mặc dù hoành hành ngang ngược, nhưng Thạch Hùng rất biết đánh giặc. Thành Nam Quế mấy năm nay chưa từng chịu cảnh chiến tranh, dân chúng xung quanh đều đi về phía Nam Quế, nội thành ngoại thành càng ngày càng nhiều người, hài tử bị vứt bỏ cũng càng ngày càng nhiều."
Hồi đầu Thạch gia quân vào thành liền cướp bóc khắp nơi. Về sau đóng quân ở nơi này, càng là trực tiếp cưỡng chiếm nhà dân.
Nhà trống, nơi tốt, cửa hàng sinh lời, toàn bộ đều thuộc về bọn hắn. Nếu không phải ngoài thành an toàn không thể cam đoan được, Thạch Thanh cũng không đến mức bỏ ra nhiều tiền mua viện tử sát vách A Vựng thu xếp hài cho đám hài tử trong Từ Ấu viện.
Nhưng hài tử càng ngày càng nhiều, một khi vào viện tử, sẽ không còn đủ chỗ ở nữa.
Trái phải đều là người mà cô ta không động chạm được, Thạch Thanh chỉ có thể cẩn thận điều tra xem ở đâu có nhà trống trong hồ sơ ở nha môn, chợt phát hiện sát vách có một nơi.
Nhưng cô ta đâu có nhà nào sát vách?
Lại tra xét hồi lâu, cô ta và Từ Ấu viện mới phát hiện, sát vách là một tòa "quỷ ốc".
Quản nó có phải quỷ ốc hay không, chỉ cần có thể đoạt được viện tử, đả thông thành một viện hai cửa, liền không thể tốt hơn!
Thạch Thanh thậm chí còn mời xem thầy phong thủy tới đây, đáng tiếc không có ích gì.
Tâm tư như vậy vốn sẽ từ từ buông bỏ, nào biết được, hài tử Từ Ấu viện nhìn thấy hôm nay có hai người xa lạ vào thành, còn biến mất trong hẻm nhỏ này.
Lăn lộn trong tòa thành này lâu rồi, Thạch Thanh cũng nhiễm thói thổ phỉ. Coi như là mặc váy, cũng sẽ bị người khác nhận thành hán tử mặc nữ trang.
Lúc biết được việc này, cô lập tức vỗ bàn một cái, quyết định làm.
Chủ nhân viện chủ sát vách lần đầu đến Nam Quế, chắc chắn không có tin tức gì, cô ta có thể trực tiếp mượn danh nghĩa Thạch gia quân, tay không đoạt lấy viện tử.
Nhưng giờ phút này Thạch Thanh chỉ có thể khóc trước mặt Lý Triều Sương:
"Lão gia! Ta thật sự sai rồi!"
"Vành mắt cô chưa đủ đỏ," Lý Triều Sương chỉ ra, "Trông rất giả."
Thạch Thanh cùng nhũ mẫu đều nghẹn họng.
Lý Triều Sương cười cười, dường như không mềm lòng động dung với việc một nửa sai lầm của Thạch Thanh là vì hài tử trong Từ Ấu viện nên mới làm chuyện sai trái.
Nói là Từ Ấu viện nhưng nhìn qua càng giống một hội xã do Thạch Thanh cầm đầu. Bất kể thế nào thì viện tử cũng là của chú chim nhỏ, Lý Triều Sương không thể thay hắn làm chủ.
Y nói: "Được, trước đưa tiền tu sửa mái nhà, các ngươi cảm thấy phải bồi thường bao nhiêu?"
Thạch Thanh và nhũ mẫu không dám lộ ra vẻ tiếc nuối với Lý Triều Sương chưa từng mềm lòng, liên tục vâng dạ, báo ra một con số cao hơn thị trường, lại nghe thanh niên tóc đen nói: "Trong hai khắc đem tới, có thể làm được không?"
Có chút miễn cưỡng, nhưng Thạch Thanh và nhũ mẫu vẫn gật đầu như cũ.
Chờ khi Lý Triều Sương nói "Vậy cứ như thế, các ngươi đi đi", các nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thạch Thanh và nhũ mẫu chạy chậm rời đi, trước khi đi, Thạch Thanh còn nhớ đóng cửa lại.
Sau khi cửa viện đóng lại, đám nữ đồng túm tụm rời đi, Lý Triều Sương trong sân nghe thấy bọn họ bô bô nói y thật là một người kỳ quái.
Thanh niên tóc đen đuôi lông mày giãn ra không ít, nhưng chưa lộ ra sự vui vẻ, chợt nghe được tiếng một người khác chạy đến.
Người này chạy tới là để tìm Thạch Thanh.
"Thanh cô nương! Không ổn rồi! Vương tiểu nương vừa mới sinh, sau khi sinh hạ phát hiện là con gái liền chuẩn bị muốn ném hài tử xuống sông Minh Châu ngoài thành!"
"Sao có thể!" Thạch Thanh hô to, "Bọn họ ở đâu rồi hả? Nhanh mang ta đi!"
Ngoài tường đầy tiếng bước chân hỗn loạn, Lý Triều Sương nghe mà khẽ giật mình, cũng muốn cùng đi xem có cái gì có thể giúp đỡ nổi không.
Nhưng y mới đi tới cửa hai bước đã đè lên ngực, rồi lui về phía sau ba bước, ngồi trở lại ghế.
Không xong, vừa rồi xem kịch quá mức vui sướng, quên phải khống chế tâm tình.
Hít sâu, bình tĩnh, hít sâu, bình tĩnh.
Không thể chết ở chỗ này.
Y thở hổn hển, không biết qua bao lâu, bóng đen trùng điệp trước mắt mới biến mất, thời điểm này ngoài tường đã không còn nghe thấy tiếng người nữa.
... Cũng thế, Lý Triều Sương thở dài một hơi.
Xem kịch trước cửa thì cũng thôi, rời khỏi viện tử này quá xa, nếu phát bệnh thì sẽ chỉ mang thêm phiền toái cho người bên ngoài.
Tình thế trong thiên hạ đã khác xa hai mươi năm trước, lấy phòng ngừa vạn nhất, tốt nhất vẫn là...
Lý Triều Sương nghĩ như vậy, mặt không biểu tình chờ cơn buồn bực đột nhiên xuất hiện trong lòng qua đi, sau đó lau khô nước mắt, đè lên vành mắt ửng đỏ, đứng dậy lưỡng lự trước cửa chính.
Vì vậy khi Uyên Sồ trở về, những gì hắn thấy chính là bộ dáng đang đi vòng quanh của Lý Triều Sương.
"Hả? Cửa sao lại sập rồi?"
Chỉ là đẩy cửa tiến vào, nhưng lại làm nó loảng xoảng một tiếng, A Vựng cảm thấy kỳ quái.
Hắn không có để ý nhiều, lại hướng Lý Triều Sương nói: "Ta mang dược về rồi đây, ngươi xem một chút có phải hay không?"
Lý Triều Sương nhận lấy thuốc dò xét, mấy cái bình sứ vào tay ấm áp, cấm chế bảo đảm phía trên chỉ có huyết mạch Lý thị mới có thể mở ra, đích xác là dược Lộ Nương nhờ người đưa tới.
A Vựng nói bên tai y về chủ tế của miếu thờ Vu bản địa, Thừa Phong Thái Bảo, còn có cả sự tình oán mẫu Cửu Thiên Cửu Sinh trước đó. Đợi tới khi A Vựng nói đến miệng đắng lưỡi khô, y mới ngẩng đầu cười cười, nói: "Chính là cái này, chúng ta thu dọn đồ đạc xong là có thể lên đường đi Bất Chu được rồi."
Nụ cười này lại khiến cho A Vựng ngẩn người.
Uyên Sồ không biết cách nói uyển chuyển, trực tiếp hỏi: "Triều Sương, ngươi có chuyện gì không vui à?"
"Hử" nụ cười Lý Triều Sương không đổi, "Không có đâu."
A Vựng đưa tay ra, tựa hồ muốn chạm vào đuôi mắt Lý Triều Sương.
Nhưng còn chưa chạm đến, Uyên Sồ đã xấu hổ tự thu tay về.
Mặt hắn ửng đỏ, vẫn hỏi như cũ: "Vì sao không vui?"
Lý Triều Sương nụ cười càng rõ ràng hơn chút, bất đắc dĩ nói: "Không có."
A Vựng không nói gì, đôi mắt đỏ thẫm không hề trốn tránh, nghiêm túc nhìn chằm chằm y.
Lý Triều Sương thật sự rất thuần thục trong việc đánh lừa người nhà về sự biến hóa tâm tình của mình, không nghĩ tới chú chim nhỏ nhận thức còn chưa tới một ngày lại phát hiện ra.
Có phải vì Vũ tộc có sáu giác quan khác với con người? Trong lòng y đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, ngoài mặt thì tiếp tục giằng co với A Vựng.
Cuối cùng là chú chim nhỏ lui về sau một bước.
Hoặc không thể coi như lui về sau một bước.
"Nếu không vui thì có muốn dạo chơi trong thành không?" A Vựng kiên định với ý kiến của mình hỏi.
"... Đi ra ngoài?"
"Đúng, đi ra ngoài."
"Ta không quá thích hợp đi..."
Lý Triều Sương bất đắc dĩ nói.
Nhưng A Vựng lại nắm lấy tay y, kéo y ra ngoài cửa.
Uyên Sồ cường điệu: "Đi thôi đi thôi, dạo chơi sẽ làm tâm tình thấy tốt hơn."
Vì vậy Lý Triều Sương chỉ trừng mắt nhìn đã đứng ở ngoài cửa, để chú chim nhỏ dẫn đường.
Y nhu thuận đi phía sau lưng A Vựng, rốt cuộc kịp phản ứng, nhất thời hoảng hốt.
… Đã nói là chú chim nhỏ sẽ không ngăn cản ta, kết quả người ngăn ta lại là chính ta.
Bản thân đang tự giam mình trong lồng, hơn nữa còn chẳng giống Vũ tộc chút nào.
Nhưng may mắn thay, chú chim nhỏ vẫn như cũ nguyện ý cho mượn hai cánh.
Chỉ vì điều này mà có thể tự do bay lượn nhất thời, bất kể như thế nào, ta đều muốn có thể lừa gạt được bao lâu thì lừa gạt bấy lâu.
Lý Triều Sương che lại khóe miệng nhếch lên, nói:
"Được rồi, ân công, ở Nam Quế có một chỗ ta muốn đi xem trước khi chúng ta rời đi."
Tâm trạng của Triều Sương đã tốt hơn! A Vựng lập tức phát hiện.
Quả nhiên đi ra ngoài bay khắp nơi vui vẻ nhất!
Hắn nhấc lên lông đuôi vô hình dưới hình dạng con người, cao hứng hỏi:
"Ở đâu?"
Lý Triều Sương: "..."
Lý Triều Sương cũng không biết.
Ừm, nếu như cặp vợ chồng không biết tên kia ý định đem hài tử ném xuống sông lớn Minh Châu, vậy thì bọn họ cứ trực tiếp đi tới bờ sông là được rồi.
Một phen suy tư, Lý Triều Sương há miệng muốn nói ra đích đến, đột nhiên cảm giác được cái gì đó, biến sắc.
"... Ân công." Y kêu.
A Vựng ừ một tiếng, chờ mong mà nhìn y, đợi y nói ra nơi sẽ đi ngắm cảnh.
Lý Triều Sương che nửa mặt, cuối cùng chọn ăn ngay nói thật.
"Ân công, ta đi không được nữa rồi."