Thư sinh đi thi, đêm mưa tá túc ở miếu, yêu quái giả làm mỹ nhân, chỉ cầu báo ân.
Loại thoại bản này vốn được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng Đại Thái, nguyên nhân chủ yếu... Đương nhiên là nó vừa thẳng thắn vừa hương diễm.
Thiếu niên kim dực không phải vì xem hương diễm mà mở thoại bản.
Tuổi thọ Vũ tộc dài đằng đẵng, hắn ra đời hơn bốn mươi năm trước, nhưng năm nay mới thành niên. Khoảng thời gian dài buồn chán này đã đủ để phàm nhân sống hết một đời, lại chỉ có thể làm cho tâm trí Vũ tộc khó khăn lắm mới trưởng thành.
Hơn bốn mươi năm, hắn coi như đã hóa thành hình người cũng không cách nào dung nhập vào đám đông, không biết mình muốn làm cái gì, bóng dáng cô đơn, một mình một chim.
Vì vậy sau khi hắn nghe được loại thoại bản này, nhịn không được mà xem rất nhiều, muốn hiểu rõ những con yêu quái kia vì sao có thể yêu phàm nhân không hợp với tập tính của chúng.
Còn những người phàm nhân kia, vì sao có thể dễ dàng tiếp nhận người xa lạ chỉ gặp qua vài lần như thế?
Thiếu niên kim dực năm xưa không hiểu rõ.
Nhưng hắn hiện tại đã hiểu rồi.
Nếu những con yêu quái kia giống với thanh niên tóc đen trước mắt hắn...
Phàm nhân cũng như hắn không cách nào chạy thoát, chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao?
Lý Triều Sương: "?"
Tuy không thấy được mặt nhưng Lý Triều Sương lại có cảm giác như nhìn thấy khói bốc lên từ đỉnh đầu thiếu niên kim dực.
Y thiếu chút nữa bật cười, mấy chục năm rồi y chưa bao giờ vui vẻ như lúc này, nhưng vì nghĩ cho mặt mũi "ân công", y vẫn là không cười ra tiếng.
Thiếu niên kim dực cứ duy trì tư thế che mặt như vậy, ấp úng trong chốc lát, mới nói: "Ta tên Vựng, không có họ, chỉ có Vựng, có thể gọi ta là A Vựng."
Lấy tên như này thật sự hiếm thấy.
Lý Triều Sương thần sắc không thay đổi, trước tiên nói: "Sao có thể như thế."
Y dừng một chút, đặt chén xuống, tiếp tục nói: "Là quầng mặt trời thường thấy ở vùng hoang dã phương Bắc vào thu đông sao? Nghe nói đó là vòng cầu vồng bao quanh mặt trời, bán kính hơn mười dặm. Vân Trung Quân nói là do băng tinh trong mây chiết xạ mà thành, ta chưa từng thấy qua, nhưng trong tưởng tượng, quả thực xinh đẹp như ân công vậy."
Đây vẫn là lần đầu tiên có người vừa nghe đã hiểu được ý nghĩa của "Vựng" mà không phải hiểu thành cái khác.
Thiếu niên kim dực tự xưng là A Vựng sững sờ tại chỗ, mấy hơi thở sau, đột nhiên thấy thanh niên tóc đen trên ghế chợt cong người, ho khan kịch liệt.
Hắn đâu còn có thể tiếp tục chìm đắm trong dòng nước ấm kỳ lạ từ đáy lòng vừa rồi nữa, vội vàng tiến lên đỡ lấy đối phương.
"Làm sao vậy?!"
"Khục... Tới giờ uống thuốc rồi..." Lý Triều Sương giải thích trong cơn ho khan đứt quãng, lại hỏi "Lúc dẫn ta rời đi, ngươi có thấy thuốc bên cạnh không?"
A Vựng nghe vậy có chút hoảng hốt, lại không biết thanh niên tóc đen hắn đỡ lấy kỳ thật vô cùng tỉnh táo, mạch suy nghĩ không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Lý Triều Sương thầm nghĩ, chỗ sẽ lộ ra sơ hở gần đây chỉ sợ là bọc hành lý Thừa Phong Thái Bảo đưa tới.
May mà lúc Lộ Nương nói chuyện này, y kịp phản ứng, tùy ý cho lời giải thích, không có kêu vị Thừa Phong Thái Bảo kia trực tiếp tới gặp mặt, mà hẹn ở chỗ gần với miếu thờ Vu, bảo đối phương để bọc hành lý ở đó.
Như vậy liền không cần chạm mặt.
Cũng quả thật có thể tránh đi tầm mắt của thích khách nếu thích khách thật sự chú ý tới vị Thần Tướng rời khỏi Tam Đảo Thập Châu kia.
Nhưng dù như thế, Lý Triều Sương cũng không cách nào gạt chú chim nhỏ một mình đi lấy bọc hành lý được.
Y không biết loại chúc chú Tụ Lý Càn Khôn*, lấy được bọc hành lý sẽ làm cho người khác phát hiện. Dù cho y có khả năng sử dụng Tụ Lý Càn Khôn đi nữa thì một đường tới Bất Chu Sơn cùng chú chim nhỏ sớm chiều ở chung phải thường xuyên uống thuốc, hơi không cẩn thận liền sẽ lộ ra chân tướng.
*袖里乾坤: là phép thuật thu nhỏ vật, người rồi hút vào trong ống tay áo. (Trích từ trang fandom.com)
Phải thẳng thắn một phần.
Cụ thể thì phải thẳng thắn như nào đây?
Lý Triều Sương trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó gọi A Vựng, hắn nhớ ra điều gì đó, nhét vào trong tay y một chén nước nóng.
Là lò sưởi và nồi nước bằng đồng đã dùng qua trên núi lúc trước, nhưng lúc rời đi bọn họ không có thu hồi những thứ tạp vật này.
Chú chim nhỏ đại khái là chuẩn bị nhiều đồ giống nhau trong Tụ Lý Càn Khôn, nhưng để mà nói, không gian bên trong Tụ Lý Càn Khôn có hạn, không cần thiết phải làm như vậy.
Nhưng tích trữ là thiên tính của chim chóc mà, Lý Triều Sương nghĩ.
Hơi nóng tỏa ra hầm hập, tê lạnh trên tứ chi của giảm đi không ít.
A Vựng đun nước nóng xong, tức thì nhớ lại thuốc với chiếc lồng vàng giam cầm thanh niên tóc đen.
Ở đảo Doanh Châu, nước Lộc Minh đầm chảy ra hướng tây, tạo thành một thác nước rộng lớn giữa dãy núi. Cây cầu phía trên thác nước giống như cầu vồng, cửa vào được thêu rèm châu, ẩn hiện trong mây, treo giữa không trung. Mặc dù A Vựng đã bay khắp Đại Hoang từ Nam tới Bắc mấy thập niên, kiến thức qua vô số kỳ cảnh dị tượng, cũng không khỏi không đồng ý, trong ba bí cảnh, phong cảnh Tam Đảo Thập Châu là đẹp nhất.
Mà chiếc lồng vàng này lại giấu ở sau thác nước.
Phía sau rèm nước có một hang động sâu thẳm, dẫn đến một lối nhỏ, ban đầu cực kỳ hẹp, đi hơn mười bước nữa mới trở nên rộng rãi.
Bên cạnh lối đi có rãnh nước chảy róc rách, trải đầy dược ngọc, trong đó lưu động dòng nước trong xanh, nhiệt độ sắp sôi trào, toả ra hơi nước kèm theo vị chát của cây cỏ, gần như ngưng trệ thành sương mù bao phủ mọi thứ trong hang động.
Xuôi theo rãnh nước hướng vào phía trong, đi theo sự bố trí dạ minh châu, trong động dần sáng lên, dễ dàng nhìn thấy các loại kỳ hoa dị thảo, thậm chí còn có côn trùng kêu to từng trận, vờn quanh chiếc lồng vàng ở giữa.
Ngoài lồng dây leo mọc thành từng bụi rậm rạp, bám vào lan can lồng vàng, giữa đám lá xanh rủ xuống những đóa hoa xanh tím, cúi đầu hôn lên gò má của người nằm trong lồng vàng.
Đôi lông mày có hình dáng đẹp đẽ của y nhíu chặt, cơ thể hãm sâu trong đống lá cây thơm khô, hai tay đặt trước bụng.
Quanh người y là vô số thiên tài địa bảo quý hiếm, vàng bạc ngọc thạch chồng chất cùng một chỗ, lấp lánh linh quang, tất cả đều là chúc bộ và chú bộ cường đại.
Ngoài ra, còn có thụy thú vừa giống chó vừa giống sư tử tượng trưng cho sự khỏi bệnh, dang rộng đôi cánh khoác lên trên người y.
Thụy thú ngủ say ngay bên người thanh niên tóc đen, coi mình như một chiếc chăn.
Khí tức Vũ tộc được ẩn giấu dưới tầng tầng lớp lớp của đủ loại mùi thuốc, nếu A Vựng không phải là Vũ tộc thì căn bản không phát hiện ra.
Trong lồng vàng không chỉ có sương mù xanh nhạt ngưng trệ, mà còn có mỹ nhân đang ngủ nằm trên những chiếc lá thơm.
Đông Hoàng với tư cách là Xuân thần, bản chất lĩnh vực nằm ở chỗ khởi thủy, sinh trưởng cùng lột xác. Là chủ tế Vu Chúc Đông Hoàng Thái Nhất duy nhất ở Đại Hoang hiện tại, A Vựng chỉ sợ cũng là người duy nhất có thể phát hiện ra biến hóa cực lớn từ người thành chim trên người thanh niên tóc đen bị cưỡng ép tạm dừng.
Tiếp tục như vậy đối với y không có chỗ nào tốt cả, có trời mới biết Tam Đảo Thập Châu muốn làm gì thanh niên tóc đen, không thể để cho đồng tộc tiếp tục "ngưng trệ" trong lồng vàng nữa.
A Vựng nghĩ như vậy, trực tiếp mang đồng tộc đi, nhưng bay được nửa đường mới phát hiện sau khi rời khỏi lồng, khí tức đồng tộc bắt đầu nhanh chóng suy kiệt.
"A!" Nghĩ tới đây, A Vựng càng dùng sức che mặt lại "Ta quả thực nên đem đồ vật trong lồng mang đi cùng!"
Lý Triều Sương hai mươi năm chưa từng thấy qua "chỗ ở" của mình, thấy động tác của hắn, hơi lộ ra vẻ mù mờ.
Về phần suy đoán bên giường mình sẽ có thuốc, đây là điều chưa từng thay đổi từ khi y sinh ra vô luận là ở đâu. Ngẫm lại, dù hôn mê hai mươi năm, điểm này tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Chú chim nhỏ ảo não như thế, chẳng lẽ là những dược vật kia của y lúc ấy rất dễ dàng có thể đắc thủ?
Thành thật mà nói, coi như là đắc thủ thì những dược vật kia cũng sẽ không cải thiện quá nhiều tình trạng của y. Nếu thật sự có tác dụng tích cực, Lộ Nương đã sớm đánh thức y dậy, không đến mức vì y rời khỏi phạm vi nghi thức mà tức giận như vậy.
Chết sớm chết muộn cũng không khác nhau là bao, chết muộn thậm chí còn thống khổ hơn...
Ngừng!
Lý Triều Sương tự quát mình dừng ý nghĩ đó lại.
Y thuần thục làm trống rỗng suy nghĩ của mình, cái này so với quá khứ càng thêm đơn giản.
Dẫu sao thì lần này y có thể tự nói với bản thân, trước khi giết được người kia sẽ không đề cập tới việc khác.
Sau đó, Lý Triều Sương hồi thần phát hiện chú chim nhỏ đang che trước người y, thần sắc cảnh giác, linh lực dâng trào chuẩn bị động thủ.
Thấy y ném tới ánh mắt mê mang, A Vựng nói:
"Tên kiếm khách lúc trước kia hình như đã đuổi theo tới!"
Lý Triều Sương: "..."
Lý Triều Sương không cẩn thận lộ ra sát khí, phát hiện muốn che giấu sơ hở quả nhiên rất khó.
Cũng may y rất thành thạo trong việc chuyển hướng chú ý của người khác, chỉ cần không lại áp chế một vài phản ứng của cơ thể liền khiến cho A Vựng không cách nào tập trung ý chí cảnh giác vị "kiếm khách" không biết tên kia.
"Ngươi ngày thường đều uống thuốc gì vậy?" Bối rối lau đi vết máu cho Lý Triều Sương, A Vựng lập tức hỏi "Yên tâm! Cho dù khó có thể vào tay, ta cũng có thể tìm được mang tới!"
Lý Triều Sương rót cho mình một chén nước ấm, làm dịu bớt sự ngứa ngáy trong cổ họng.
Nghe thấy A Vựng nói, đầu tiên y nở một nụ cười rạng rỡ "ta tin tưởng ngươi", sau đó mới nói:
"Nếu nói đến thuốc, có lẽ là đã đến trong thành Nam Quế này rồi."
A Vựng không hiểu lắm, chớp mắt nghi hoặc.
Lý Triều Sương nói: "Ta đã ở đảo Doanh Châu nhiều năm, đánh rơi rất nhiều vật thiếp thân. Những Vu Chúc Tam Đảo Thập Châu muốn mượn những thứ này xác định vị trí của ta là chuyện cực kỳ đơn giản."
Y không có nửa câu nói dối, A Vựng cẩn thận tưởng tượng, tin tưởng gật đầu.
Lý Triều Sương không thấy một chút áy náy, tiếp tục mở mồm nói nhảm: "Bọn hắn cũng biết tình trạng của ta, người đuổi theo tất nhiên sẽ mang theo thuốc, nói không chừng còn có cả hành lý ta cần... À, Tam Đảo Thập Châu nhân thủ không tính là nhiều, ước chừng muốn dùng tay người địa phương, nhưng vẫn sẽ bảo Vu Chúc thông linh Thừa Phong Thái Bảo, hoặc là một vài Thần Tướng khác dưới trướng Vân Trung Quân tới bắt ta về."
Toàn bộ những lời nói này đều là nói bừa nhờ vào việc đã sớm biết rõ câu trả lời, nhưng A Vựng nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy rất có đạo lý.
"Thừa Phong Thái Bảo?" Ánh mắt hắn sáng ngời, "Loại tiểu thần ngoại trừ chạy trốn nhanh không có sở trường khác này, một cọng lông của ta cũng có thể đuổi đi!"
"Hả?" Lý Triều Sương hướng chiếc lông vũ vểnh lên trên cái mông của hắn tán thưởng "Thật là lợi hại."
"Ngươi ở nơi này đợi đi, " A Vựng lâng lâng "Ta sẽ lập tức lấy thuốc về!"
A Vựng cầm ngoại sam lên, quay đầu đi ra ngoài.
Lý Triều Sương nắm lấy góc áo của hắn.
Lực đạo nhu hòa làm trì hoãn, A Vựng dừng lại, quay đầu lại nhìn y.
Lúc này vừa mới quá trưa, cũng là thời điểm mặt trời sáng chói nhất. Lý Triều Sương lau khô những giọt nước mắt không hiểu sao lại có, cuối cùng cũng thấy rõ được khuôn mặt "đồng tộc".
Hình người của Uyên Sồ thành niên tuổi không lớn lắm, ước chừng vừa mới trưởng thành.
Có thể là không ai cử hành lễ cập quan* cho hắn, vì vậy hắn không có đội mũ, cũng chưa từng đội mũ bao giờ, giống như tiểu hài tử, chỉ cột tóc đuôi ngựa sau đầu, đuôi tóc rủ xuống đến bắp chân.
*冠礼: con trai thời xưa đến 20 tuổi sẽ bắt đầu đội mũ, đây là một nghi lễ cho tuổi trưởng thành.
Mắt Lý Triều Sương có thể thấy rìa đuôi tóc của A Vựng ẩn ẩn có màu vàng. Nhưng thường nhân sợ là không nhìn thấy màu tóc kỳ dị này, cũng giống việc bọn hắn nhìn không ra đôi mắt dưới lông mày không phải nâu đậm, mà là màu đỏ trong suốt.
Trong đôi mắt phượng này phản chiếu lấy hai Lý Triều Sương nho nhỏ.
Bởi vì màu sắc giống như thiêu đốt kia, Lý Triều Sương dường như cảm giác thấy thân thể của mình trở nên ấm áp hơn.
Y không khỏi nở nụ cười.
Lý Triều Sương kêu:
"Ân công."
Ánh mắt A Vựng không biết nên nhìn hướng nào, gật đầu rồi lại lắc đầu.
"A... Hả? Thật sự không cần gọi ta như vậy đâu, cứ gọi là A Vựng, gọi ta A Vựng đi."
Sau khi kêu "ân công", phản ứng của chú chim nhỏ đáng yêu như thế, Lý Triều Sương làm sao đáp ứng được.
Y chỉ cười nói: "Ta đã biết tính danh ân công, lại chưa có nói tên mình, thực sự quá thất lễ."
A Vựng muốn nói không có không có, nhưng hắn càng muốn biết tên phối ngẫu của hắn hơn.
Lý Triều Sương giấu họ của mình đi, nhưng không báo tên giả, chỉ nói: "Ta tên Triều Sương."
"Triều Sương" A Vựng liên tục gật đầu "Rất êm tai!"
Lý Triều Sương cười nhưng không nói, buông góc áo hắn ra.
Thiếu niên nhảy dựng, thân hình lắc lư chạy ra cửa.
... Trong tay còn nắm chặt góc áo Lý Triều Sương buông ra vừa nãy.
Rốt cuộc vẫn không nhịn được, Lý Triều Sương cười phá lên, sau đó chuyển thành từng tiếng ho khan.
Dù vậy, lúc y đè lại phần ngực khó chịu đau nhức không thôi, tâm tình vẫn cực kỳ vui vẻ.
Chính là, hàm nghĩa cái tên này không nên nói ra thì hơn.
***
"Triều Sương, Triều Sương, Triều Sương..."
A Vựng nhớ kỹ cái tên này rồi bước vào miếu thờ Vu thành Nam Quế.
Trên đường đi, tốc độ của hắn càng ngày càng chậm, sự mừng rỡ khi biết được tên dần chuyển thành nghi hoặc.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Triều Sương: Lật xe là điều không thể nào, vĩnh viễn không có khả năng lật xe.