*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiếu niên kim dực hết sức ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng thanh niên tóc đen nằm trong tổ của hắn.
Nói thật thì cảm giác thanh niên tóc đen xuất hiện ở đây rất đột ngột, giống như một khối mỹ ngọc xuất hiện trong đống lá rụng đầy bụi bặm.
Mặc dù bị vết bẩn che lấp, mỹ ngọc vẫn có vầng sáng của nó. Mà nhìn qua thanh niên tóc đen bởi vì trận ho khan trước đó, nước da như sương trên gương mặt trở nên đỏ ửng, dáng vẻ đôi mắt vàng rực nheo lại phảng phất phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của thiếu niên kim dực thôi, thực tế thứ phát sáng hẳn là đồ trang sức lóng lánh kim quang trên người thanh niên tóc đen.
Những Vu Chúc kia giam cầm thanh niên tóc đen, trực tiếp bắt thanh niên tóc đen mặc trang phục Vu Chúc, chiếc khố lụa dài là trang phục chỉ phổ biến ở Tam Đảo Thập Châu nóng nực, đai lưng đen sẫm dán thẳng vào người so với chiếc áo choàng vải mỏng màu xám tro không có dày hơn bao nhiêu.
Bởi vậy, khi y nằm xuống, chỉ cần nhìn chăm chú vài lần, vô luận là vị trí trần trụi hay chỗ có vải đều có thể thấy rõ vành tai, cần cổ, vai ngực, eo bụng, cánh tay và đùi của thanh niên tóc đen, còn đeo rất nhiều trang sức bằng vàng, cổ tay cổ chân thì lại càng nhiều những chiếc vòng chồng lên nhau, hơi động một chút liền phát ra tiếng leng keng.
Giữa đống trang sức đó còn có hình xăm màu vàng kim lan rộng từ sau thắt lưng đến bụng, từ sau tai đến tứ chi, hợp thành một với tất cả trang sức vàng.
Ở phần thân trên, vẫn là y phục sơ sài nửa che nửa đậy nhắc tới khi nãy...
Một mỹ nhân mềm mại, khí chất mong manh.
... Những Vu Chúc kia mặc trang phục đồng tộc cho y, là muốn làm gì chứ?!
Trong đầu thiếu niên kim dực thoáng qua một ít hình ảnh, mặt không khỏi đỏ tới tận mang tai.
Lý Triều Sương nhìn sắc mặt hắn, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đang hát cái gì thế?"
Trong cổ họng vậy mà lại ngâm nga một đoạn hát tìm phối ngẫu, thiếu niên kim dực nghe vậy ngây người, một lát sau mới ý thức được mình đang làm gì, lập tức quay người che miệng lại.
Hắn bởi vậy nên không chú ý tới, thanh niên tóc đen cũng không lúng túng xấu hổ như hắn, thần sắc lộ ra vẻ buồn cười, ánh mắt nhìn chăm chú hắn.
Lý Triều Sương gỡ khăn ướt nóng đắp trên trán xuống, đưa khăn che trước mũi, mượn hơi nước ấm áp làm ẩm không khí hít thở.
Đồng thời, y cũng mượn điều này để che giấu biểu cảm, giọng nói khàn khàn ôn nhu: "Thật lợi hại... Ngươi làm thế nào có thể tìm được ta vậy?"
Ý dụ dỗ trong giọng nói có lẽ quá rõ ràng, nhưng thiếu niên kim dực hoàn toàn không nhận ra.
Chỉ cần Lý Triều Sương hỏi, dù cho rất ngượng ngùng, hắn cũng cao hứng bừng bừng trả lời mọi thứ.
"Mấy ngày trước ta đi Đông Hải nghịch nước, gặp được một đám người lén lút ra biển, nói muốn giết chết con chim tước bị Lý thị giấu trong lồng.
Ta nghe xong thì nghĩ, chim tước Doanh Châu Lý thị nuôi trong lồng chắc chắn không phải vật phàm? Chẳng lẽ là đồng tộc? Ta đi theo phía sau bọn họ, chạy vào đảo Doanh Châu."
Ở trên đảo Doanh Châu, các Vu Chúc bố trí vô số linh vật chúc chú, mà bên ngoài chiếc lồng vàng nhốt thanh niên tóc đen càng là nguy hiểm trùng điệp.
Nguy hiểm chồng chất khiến thiếu niên kim dực cảm thấy kỳ quái, những Vu Chúc đó vì sao lại giam đồng tộc ở nơi được coi là quan trọng nhất kia.
Thiếu niên kim dực lúc này giả vờ thoải mái, kỳ thật đã có mấy lần suýt chết. Bây giờ thấy thanh niên tóc đen hỏi, nhịn không được mà khoe khoang.
Hắn khoa tay múa chân vui sướng nói bản thân làm thế nào phá giải cạm bẫy, đem một ít vận khí nói thành thực lực của mình. Sau đó dưới sự truy vấn của Lý Triều Sương, hắn cũng kể đôi lời về kết cục của đám người còn lại tiến vào đảo Doanh Châu.
Đương nhiên là chết rồi.
Thật không hiểu nổi những thích khách kia lấy đâu ra tự tin mà dám lẻn vào đảo Doanh Châu.
Cứ như thế, thiếu niên kim dực mải mê nói chuyện, không chú ý đến sự tập trung của Lý Triều Sương đã không còn là hắn.
Lý Triều Sương vốn tưởng rằng lần này y bị ép rời khỏi đảo Doanh Châu chẳng qua chỉ là sự hiểu lầm của chú chim non mà thôi. Lộ Nương chỉ nói tới tên trộm người, y nào có ngờ rằng trong đó lại xen lẫn một trận ám sát.
Vu Chúc thông linh không đến nỗi ngay cả mấy người chết trên địa bàn mình cũng không rõ, Lộ Nương chỉ sợ là cố ý giấu giếm chuyện ám sát, để tránh cho y lo lắng.
Vấn đề là...
Vấn đề là, theo như lời Lộ Nương, y đã ngủ một giấc tận hai mươi năm rồi.
Hai mươi mấy năm lúc y còn tỉnh, chẳng có ai tới ám sát y một tên văn không thành võ chẳng thông bệnh tật liên miên cả, như thế nào ngủ hai mươi năm, ngược lại đã thành cái đinh trong mắt những người khác rồi?
Tam Đảo Thập Châu, trong hai mươi năm y ngủ, không hề yên bình.
Nhưng hai mươi năm trước cũng có yên bình đâu.
Lý Triều Sương nghĩ.
Lộ Nương nói cho y biết, người đầu tiên y thấy chính là tên trộm, nhưng không bảo y phải cảnh giác hơn.
Hiển nhiên, Lộ Nương biết người trộm y đi không phải thích khách, mà là một chú chim non đầu óc không được tốt cho lắm, vì thế, trừ việc phải dừng chữa bệnh lại, Lý Triều Sương ở chỗ này sẽ không có nguy hiểm gì cả.
Lộ Nương chưa nói sẽ đón y về ngay lập tức, rõ ràng là Doanh Châu đảo vẫn còn thích khách lưu lại, không đủ an toàn, tính toán xử lý chuyện thích khách trước.
Coi như thích khách thật sự đã chết hết, thì người phái ra thích khách vẫn chưa có chết.
Nhưng Lý Triều Sương cũng không quá lo lắng, Lộ Nương mười một tuổi cần sự bảo vệ của người lớn, còn Lý Triều Lộ ngồi vững vàng trên vị trí Đại Tư Mệnh hai mươi năm thì không cần điều này.
Đợi chờ cũng tốt thôi, ma bệnh gây cản trở nên khôn ngoan một chút.
Đúng rồi, còn có chuyện hiểu lầm cần phải gỡ bỏ này nữa.
Lý Triều Sương không còn dùng đôi câu trêu chọc chú chim nhỏ líu ríu nữa, y cân nhắc từ ngữ xong thì ngồi dậy.
Vừa nhổm người lên, tầm mắt lập tức mở rộng, vực sâu vạn trượng vừa nãy không nhìn thấy liền hiện ra trước mắt y.
Vách núi sâu không thấy đáy chỉ có thể nhìn thấy một mảng đen kịt, khiến Lý Triều Sương không khỏi hoảng hốt.
Thiếu niên kim dực rốt cuộc cũng chú ý tới nét mặt bất thường của thanh niên tóc đen, dừng thao thao bất tuyệt lại, lần nữa đổ thêm nước vào nồi, lại rút chiếc khăn đã sớm lạnh ngắt che trước mặt Lý Triều Sương, đổi thành đầu nóng cho y.
Lý Triều Sương tiện tay nhận lấy, sau nửa ngày mới định thần lại.
Chú chim non cũng không hỏi y tại sao trầm mặc, y ngược lại nhịn không được giải thích nói:
"Nếu té xuống, sợ là thảm."
Vừa dứt lời, Lý Triều Sương cảm thấy dưới thân chấn động.
Tâm thần y kỳ thật còn đang trong sự hoảng hốt, một lát sau mới phát hiện bản thân đang rơi xuống.
... Ta nhảy xuống ư?
Lý Triều Sương mãnh liệt cả kinh, trong chốc lát bắt lấy mọi ý niệm xuất hiện trong đầu lúc còn hoảng hốt khi nãy, từng cái hiển hiện rõ ràng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có, y cũng không phải là tự mình nhảy xuống.
Nguyên nhân y bị rơi xuống dưới như bây giờ, là do tổ của chú chim non đã sụp đổ.
Đợi đã, tình huống như vậy hình như cũng không thể thư giãn được.
Thời điểm Lý Triều Sương suy nghĩ những điều này, y đã rơi xuống dưới một khoảng cách rất xa.
Tổ chim tựa vào hang động, chú chim nhỏ có lẽ còn bố trí chúc thuật ở xung quanh, dù có gió thổi thì cũng chỉ rất nhẹ, Lý Triều Sương phản ứng mạnh như vậy chẳng qua là do thân thể của y quá mức mẫn cảm.
Mà giờ khắc này cuồng phong gào thét giống như trường đao phi thẳng xuống. Lý Triều Sương không còn khí lực để nín thở, lúc hô hấp chỉ cảm thấy hít thở không thông.
... Ma ốm như y không được phép đi ra ngoài là lẽ đương nhiên.
Nhưng mà ngã chết thống khoái như vậy, hình như cũng không tệ lắm nhỉ?
Thật nhẹ nhàng, nếu không phải toàn thân đang đau nhức thì loại cảm giác này nhẹ nhàng như thể đang tiêu tán trong gió, thuận theo gió mà trở về.
Y rơi xuống càng lúc càng nhanh, đợi đến lúc tới đáy vực sâu, y sẽ hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đau đớn dài đằng đẵng sẽ kết thúc trong nháy mắt.
Thật tốt.
Nhưng không được, nếu chết như vậy, phụ thân và Lộ Nương, sợ là sẽ gây phiền toái cho chú chim nhỏ đáng yêu kia.
Lý Triều Sương miễn cưỡng lờ đi bệnh nặng trong người, tập trung tâm thần.
Cùng lúc đó, một tiếng kêu to kéo dài vang vọng trong vực sâu.
Thiếu niên kim dực phẫn nộ hóa thành nguyên hình, một đoàn lông vũ ánh vàng rực rỡ nổ tung trong hẻm vực, hiện ra một con Uyên Sồ* thành niên.
*theo thuyết Ngũ Phượng Hoàng, Phượng Hoàng có 5 đứa con là Chân Phượng, Nhạc Trạc, Uyên Sồ, Thanh Loan và Hồng Hộc. Uyên Sồ (鹓雏) toàn thân màu vàng, sống ở phương Nam, khi bay từ biển Nam qua biển Bắc, không phải cây ngô đồng thì không đậu, không phải quả tre thì không ăn, không phải nước suối mát ngọt thì không uống, được dân gian ca ngợi là thụy thú.
Quả tre lê (không phải cây tre nào cũng ra quả, chỉ có tre lê mới có thể ra quả và gọi là tre lê vì hình dáng giống như quả lê)
Ánh mặt trời vẫn chưa lên cao, lông vũ trên đỉnh đầu Uyên Sồ giống như kim quan, sau lưng lông đuôi năm màu như cầu vồng, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả vực sâu tăm tối.
Hắn vỗ hai cánh, vô số điểm sáng rơi lả tả, theo gió xua đi âm hàn triền miên nơi đây.
Vì vậy, hung thủ hủy hoại nơi ở của chú chim non rốt cuộc cũng hiện ra thân hình.
Một con nhện yêu khổng lồ, rõ ràng đang trong quá trình tu hành điên cuồng, chỉ còn lại sự khát máu và dục vọng ăn uống, trở thành nanh vuốt gây tai họa.
Nó cực kỳ lớn, lớn đến nỗi lúc bụng nó kề sát vách đá, phần lông cứng rắn mọc trên lưng cọ xát vào vách, hằn lên từng vệt trắng trên mặt đá. Nó có tám con mắt, rậm rạp chằng chịt xếp đặt trên chiếc đầu nhỏ hẹp hơn nhiều so với thân hình to lớn, những con mắt này không phát sáng trong bóng tối, nhưng nếu có ánh sáng chiếu vào, chúng sẽ đồng thời lóe ra hàn mang.
Vừa rồi nó trốn ở phía dưới vực sâu tối đen, phun ra một sợi tơ nhện dài lên trên.
Tơ nhện cứng như thép, bắn trúng điểm tựa của tổ Uyên Sồ thành niên nên tổ chim mới bị sụp đổ.
Có lẽ khí tức vô cùng suy yếu của Lý Triều Sương đã dẫn nó tới, thân thể Lý Triều Sương vốn không khỏe, nhưng vì đã ăn qua nhiều thuốc bổ nên dinh dưỡng huyết nhục rất phong phú.
Trước khi nhả tơ nhện lên phía trên, con nhện yêu khổng lồ đã bện xong một tấm lưới trên vách đá.
Chỉ cần Lý Triều Sương rơi xuống sẽ lọt vào trong lưới của nó.
Vả lại, nhện yêu khổng lồ để tiết kiệm sức lực ngay cả công phu nhả tơ quấn kén cũng giảm bớt đi.
Dù mạng nhện mềm mại nhưng nếu lấy tốc độ hiện tại đập vào, Lý Triều Sương chắc chắn cũng sẽ chết.
Lý Triều Sương tay chân chết lặng, chỉ có thể chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Trong lúc hít thở, đôi mắt vàng của y khẽ phát ra ánh sáng rực rỡ.
Ánh sáng không ấm áp giống như lông Uyên Sồ, mà sắc lạnh như mũi kiếm.
Lý Triều Sương đưa tay lên, hình như định làm gì đó.
Sau đó tốc độ rơi của y mãnh liệt dừng một chút, lực phản xung trực tiếp làm y phun ra một ngụm máu tươi, tay không còn lực rũ xuống, lãnh quang trong đồng tử cũng biến mất không thấy gì nữa.
Uyên Sồ thành niên vọt tới phía dưới đỡ lấy Lý Triều Sương, lại không nghĩ rằng ngược lại làm Lý Triều Sương thổ huyết, chú chim sợ tới mức thứ trong lồng ngực thiếu chút nữa là ngừng đập.
Hắn rõ ràng đã dùng gió chậm rãi trì hoãn tốc độ rơi xuống của đồng tộc, trước mắt nhìn qua có lẽ vẫn là dùng sức quá mạnh.
Đồng tộc suy yếu như vậy, lúc té xuống không mở cánh bay lên cũng là hợp tình hợp lý.
Lý Triều Sương lăn đến trên lưng Uyên Sồ, rơi vào bộ lông trông có vẻ cứng rắn như kim loại nhưng kì thực lại mềm mại như tơ lụa, y cuộn mình, một tay che miệng, một tay đè chặt ngực, liên tục ho khan.
Uyên Sồ tiếp được y rồi quyết định nhanh chóng bay lên, nhưng nhện yêu khổng lồ sẽ không để cho bữa ăn ngon sắp đến miệng chạy mất.
Bụng nó phồng lên, một tấm lưới được phun ra từ phần đuôi, ngăn chặn đường lui của Uyên Sồ.
Uyên Sồ thành niên không sợ cái này, chỉ cần hắn nguyện ý, lông chim của hắn có thể mềm mại, cũng có thể sắc bén cắt đứt mạng nhện.
Nhưng mạng nhện có độc, Uyên Sồ không dám để mạng nhện đụng phải đồng tộc yếu ớt.
"Ta nói ngươi cái tên này có muốn mặt không hả! Thức thời thì mau chóng cởi bỏ cái lưới của ngươi đi!" Uyên Sồ hé miệng, giọng nói trong trẻo của thiếu niên phát ra tiếng chửi rủa "Bằng không thì coi chừng bị Vũ tộc trả thù!"
Lý Triều Sương ở trên lưng hắn ho đến nỗi đầu váng mắt hoa, không còn dư lực để nhúng tay, nhưng vẫn cảm thấy lời uy hiếp này quá nhẹ nhàng rồi.
Nhện yêu khổng lồ quả nhiên không bị uy hiếp, phần bụng lại co rút.
Mà trước khi tấm lưới mới được phun ra, Uyên Sồ lần nữa kêu to.
Tiếng kêu của hắn phảng phất như tiếng hát, tư thế như đang nhảy múa, gió xuân thổi vào khe vực âm u lạnh lẽo, càng nhiều điểm sáng rơi lả tả theo từng nhịp vỗ cánh, những điểm sáng này vừa rơi xuống đã khiến cho vách núi dễ dàng sinh trưởng vô số cỏ cây xanh biếc mơn mởn.
Chỉ là đột nhiên, từng cây đại thụ bật gốc ra khỏi vách đá, gió xuân lại thổi qua, Lý Triều Sương ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.
Hoa đào hoa mận đua nhau nở rộ khắp vách núi, những đóa hoa trắng hồng vừa hé nụ rơi rụng như mưa, Lý Triều Sương cảm thấy tốt lên rất nhiều, nhìn thấy một màn này không khỏi trợn tròn hai mắt.
Vũ tộc, chính là một chi thuộc Đông Hoàng.
Mà Đông Hoàng, chính là Thái Nhất, đứng đầu Cửu Ca*, cũng là Thiên Thần Chi Đế.
*vốn là tên gọi của một bài hát cổ trong thần thoại và truyền thuyết TQ, sau này Khuất Nguyên sáng tác lại thành thơ với tựa đề cùng tên gồm 11 chương, trong đó chương đầu tiên là Đông Hoàng Thái Nhất, vị thần tối cao.
Ngài là khởi đầu của tất cả, cũng là câu đầu tiên của Sử Thi.
Vì thế nên ngài cư ngụ ở phía Đông, cũng tượng trưng cho sự khởi đầu của một năm.
Là Xuân Thần [1].
Chiếc ghế Vu Chúc Đông Hoàng Thái Nhất đã bị bỏ trống mấy đời nay ở Tam Đảo Thập Châu, bởi vì chức vị này chỉ có Vu Chúc Vũ tộc trời sinh mới có thể đảm nhiệm, mà Vũ tộc từ lâu đã mai danh ẩn tích ở Đại Hoang.
Lý Triều Sương nghĩ y có lẽ là người duy nhất tận mắt thấy Đông Hoàng Thái Nhất trong những năm gần đây.
Chỉ thấy cỏ cây khi cảm nhận được xuân về mọc um tùm, cứng cỏi mạnh mẽ như sắt thép, khóa thân thể nhện yêu khổng lồ lại, làm nó không thể nhúc nhích. Không chỉ vậy, rễ của chúng còn theo vết nứt trên vỏ chui vào bên trong nhện yêu khổng lồ, hấp thụ chất dinh dưỡng.
Sức mạnh to lớn của mỏm núi đá phủ đầy cỏ xanh phá vỡ lớp vỏ nhện yêu, sinh trưởng trong thân nó. Nó phát ra tiếng kêu rên rỉ, lại chỉ có thể giống như những con mồi bị nó bắt được lúc trước, toàn bộ máu thịt non mềm được bảo vệ dưới lớp vỏ đều hóa thành bùn đỏ cho kẻ khác (?).
Uyên Sồ có thể xem như bực bội vì bị mất thể diện trước mặt đối tượng phối ngẫu, phong tao quay người, bày ra lông đuôi ngũ sắc lấp lánh, ý định thoát khỏi khu vực mạng nhện bao trùm.
Lúc này, hắn cảm thấy hơi thở suy yếu dồn dập lúc trước của thanh niên tóc đen nằm trên lưng hắn kéo dài trong nháy mắt.
Phát hiện động tĩnh chú chim kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy một con nhện yêu khác trước đó vẫn luôn ẩn náu chẳng biết từ lúc nào đã bò lên trên đỉnh đầu bọn họ, giờ phút này phần bụng lúc co lúc giãn, phun ra mạng nhện khổng lồ bao phủ hắn.
... Trốn không thoát!
Uyên Sồ bối rối nghiêng người, cánh phải nâng lên, lấy bản thân che chắn, miễn cho mạng nhện dính lên thanh niên tóc đen sau lưng.
Nhưng mạng nhện rơi xuống, lại không phóng tới.
Toàn bộ chiếc mạng nhện mới cùng với cái mạng nhện cũ do con nhện yêu đầu tiên dệt trên đỉnh đầu bọn họ, còn có con nhện yêu di chuyển lặng yên không một tiếng động trên đó, từ đầu đến đuôi đều bị cắt đôi một cách gọn gàng.
Không nhìn ra là người nào ra tay, cũng không xuất hiện kiếm quang, chỉ có chất lỏng bắn tung tóe từ con nhện yêu, chân của nó co quắp rơi khỏi mạng nhện.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Không nghĩ tới đi ~
Lần này không phải võ phối vu, mà là vu phối võ nhé
[1] Trong thần thoại và truyền thuyết bây giờ Đông Hoàng Thái Nhất là Thái Dương thần, nhưng ở trong "Cửu Ca" đã có Đông Quân là vị Nhật Thần rồi.
Có khảo chứng Đông Hoàng Thái Nhất là Nhật thần, nhưng với tư cách Thiên Đế, sau này đem quyền hành giao lại cho Đông Quân kế thừa, cũng có một số người cho rằng vị Đông Hoàng cư ngụ ở phương Đông, tượng trưng cho mùa xuân, vừa là Thiên Đế vừa là Xuân Thần. Thậm chí còn có người nói là Tinh Thần, Quân Thần hay Thiên Không Chi Thần.
《 Nghiên cứu Xuân Thần "Đông Hoàng Thái Nhất" 》, tác giả Từ Chí Khiếu, khoa ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, trường Đại học Phúc Đán, Thượng Hải, số 04, 1989.
《 Đông Hoàng Thái Nhất và Thái Dương Thần -------- < Sở Từ Cửu Ca Đông Hoàng Thái Nhất > bản mới 》, tác giả Tiêu Binh, tạp chí Đại học Hàng Châu (ấn bản Triết học và Khoa học Xã hội), số 04, 1979.