Ma Tùng Quân ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, thế quái nào hắn lại ở giữa rừng? Con bà nó, tại sao lại xuất hiện ở đây? Chuyện này là sao?
“Khịt khịt …”
Bỗng cảm thấy chân nhột nhột ướt ướt.
Ma Tùng Quân cúi đầu xuống liền bắt gặp một con chó cỏ có bộ lông vàng đất đang ra sức ngửi lấy đầu ngón chân của hắn, thi thoảng còn liếm một cái, đuôi thì không ngừng ve vẩy.
“Cút!”
“Ẳng!”
Ma Tùng Quân tiện chân quẹt nhẹ vào mỏ con chó khiến nó bật đầu ra đằng sau kêu lên ẳng ẳng.
“Ẳng ẳng ẳng ẳng …”Con chó không ngừng quằn quại, trông có vẻ rất đau.
“Con bà mày im coi, ăn vạ đấy à?” – Ma Tùng Quân tức điên lên mắng thêm một tiếng.
“Ẳng ẳng ẳng …”
Nó lại kêu thêm.
Mặt Ma Tùng Quân đen lại, rõ ràng chỉ chạm nó rất nhẹ, mẹ nó sáng ra gặp chuyện điên khùng gì ở đây vậy?
Đặt nồi nước lèo lại lên trên xe, Ma Tùng Quân nhặt cục đá dưới đất chọi thẳng vào con chó cỏ kia.
“Éc éc …”
“Giờ mày lại kêu tiếng heo?”
Con chó bị dọa sợ chạy mất dép vào trong rừng.
Tại sao hắn lại ở trong rừng? Tại sao lại có một con chó xuất hiện ở khu rừng này.
Nếu có chó nhất định sẽ có người, hắn đang ở cái nơi quái quỷ nào đây cơ chứ?
Được cái khu rừng này cũng mát mẻ, không tệ lắm.
Bất quá ở đây có một cung đường mòn khá lớn, hắn thì đang ở trên con đường mòn đó.
Đường mòn này đủ trải ngang năm cái xe tải như của hắn đi qua đi lại mà không thấy chật.
Thế là hắn nhìn theo đường mòn, đằng xa xa hình như có một dãy kiến trúc nào đó.
Chả là bằng mắt thường hắn nhìn không có tới.
Bất quá bây giờ đã là năm rưỡi sáng, đến lúc mở hàng cho quầy hủ tiếu dạo của hắn.
Thôi chỗ khỉ ho cò gáy không có một bóng người này thì mở bán cho ai.
Hay là đi kiếm chỗ nào đông đông mở bán trước cái đã.
Nếu để nồi nước lèo lâu quá sẽ bị hư mất, đây là số tài sản cuối cùng của hắn rồi, không bán được bát nào coi như hắn phá sản.
Hắn cũng chẳng có bạn bè nào để đi vay, đúng hơn là không có mặt mũi để đi vay bạn bè.
Thở dài một tiếng, hắn cầm điện thoại lên nhìn giờ.
Qua năm rưỡi vài phút rồi.
“Khoan đã? Sao không có sóng?” – Ma Tùng Quân nhìn cột sóng điện thoại bị đánh dấu X liền nghi ngờ.
Theo lý mà nói, thời nay không chỗ nào là không có sóng điện thoại, vùng nông thôn hay trên núi đều có sóng điện thoại.
Nếu không có cũng bắt được sóng vệ tinh, không thể nào không có sóng như thế này được.
“Ủa vẫn có wifi này?” – Ma Tùng Quân ấn vào mục wifi xem thử.
Thứ hắn thấy được là điện thoại đang bắt một mạng wifi có tên là TTVTDHTT13.
Rồi hắn chịu rồi, hắn hiểu được cái dãy ký tự này là gì hắn chết liền.
“Đói … ta đói quá … ngươi bán cái gì mau lấy ra cho ta ăn nhanh lên …”
Bỗng lúc này có một bàn tay như không có xương chạm lên vai Ma Tùng Quân.
“Gì?”
Ma Tùng Quân trợn mắt lên, chụp lấy bàn tay kia rồi quay người lại, tay nắm thành đấm hòng đấm vào mặt đối phương.
Nhưng chưa kịp đấm thì hắn chợt nhận ra người trước mặt là một cô gái tóc đen có gương mặt hốc hác.
Mặt cô ta hóp vô vì gầy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống.
Một tay của cô ta bị Ma Tùng Quân nắm lấy, một tay còn lại nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân với thái độ đề phòng.
“Ngươi có bán đồ ăn không? … Ngươi muốn hành hung nữ nhân hay sao?” – Cô gái kia giọng thều thào nói, nhưng không giấu được lời lẽ đanh thép.
“Gì? Ăn mặc kiểu gì đây? Đang đóng phim hay diễn cảnh gì đây? Có máy quay giấu kín gần đây à?”
Ma Tùng Quân ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn cô nàng trước mắt.
Bởi cô ta mặc bộ cổ phục gì đó, nó cũng màu đen, rách rưới không thể tả được.
Thậm chí tay ôm bụng của cô ta còn đang chảy máu.
“Này cô bị thương rồi, lúc này mà còn ăn cái gì.
Ngồi đây đi, đợi tôi một chút, tôi lên xe lấy cái hộp cứu hộ.”
Ma Tùng Quân dắt cô gái kì lạ kia ngồi xuống cái ghế ở bàn ăn.
Rồi hắn lên đầu xe lấy vội hộp cứu hộ, lập tức hắn mở hộp cứu hộ ra.
Lấy một ít oxy già để sát trùng, lúc này vết thương lộ ra ở trên đầu vai cô ta.
Vết thương đó giống như bị một con dao lớn đâm vào, trông khá là sâu.
Ma Tùng Quân không nghĩ đây là diễn phim hay gì đó, vết thương này quá thật.
Hắn cũng không dại dội động vào vết thương.
Chỉ cần nhìn sắc mặt nhăn nhó của cô ta là đủ hiểu.
“Nếu không phải ta không cảm nhận được chút ma lực nào trong ngươi, có lẽ ta đã bóp chết ngươi rồi …”
Cô gái đột nhiên nói nhỏ.
“Nói sảng cái gì thế? Đau lắm đúng không? Đợi tôi một chút, vết thương này khá sâu.
Tôi chỉ sát trùng rồi băng bó tạm thời cho cô, cô lập tức đến bệnh viện chữa trị đi.
Nếu không để lại sẹo đó, đi đâu mà để bị thương thế này cơ chứ?”
Ma Tùng Quân một bên sát trùng xong, hắn lấy thuốc đỏ bôi cho cô ta rồi lau sạch vết máu trên cánh tay.
Sau đó mới băng bó lại, một hồi công phu hết tầm năm phút cuộc đời của hắn.
Thôi thì cứu người như cứu hỏa.
“Cô đói rồi đúng không? Bụng đói thế này nên ăn một chút gì đi rồi đi.
Đợi tôi một chút, tôi lấy nồi nước lèo ra.”
Cô gái khi được băng bó, bàn tay đang siết chặt nắm đấm cũng buông lỏng hẳn ra.
Ma Tùng Quân không biết rằng, một khi hắn xử lý không cẩn thận vết thương, làm cho gái kia bị đau thì hắn đăng xuất khỏi trần gian luôn.
Thấy Ma Tùng Quân rời đi, cô gái cuối cùng cũng buông lỏng ra.
Cô nàng thở phào một tiếng rồi nhìn tên con người ngu ngốc kia đang bận bịu cái gì đó.
Đúng hơn là cô ta không cần ăn uống để sống, nhưng đi ngang qua chỗ này bị cái mùi thơm nức mũi từ đồ ăn của hắn khiến cô nàng không chịu được mà phải ghé xem thử.
Không ngờ lại được hắn chữa trị băng bó vết thương, thứ nước trắng trắng kia quả thật làm giảm đi cơn đau của cô.
Có vẻ như thứ thuốc đỏ đỏ giống máu là thuốc giúp hồi phục thì phải.
Hiệu quả cũng không tệ, nhưng cứ ăn thử đồ ăn tên con người này nấu đã, nếu ngon như mùi thì tha cho hắn một mạng.
Cô nàng tự nghĩ tự âm thầm gật đầu.
Không suy nghĩ gì nhiều, Ma Tùng Quân lên xe bưng nồi nước lèo xuống đặt lên trên bếp để ở cạnh đít xe.
Hắn bật bếp lên, sau đó lại bê một nồi nước nhúng xuống, hắn cũng bê hết đồ nghề cần thiết ra ngoài.
“Ngươi đang nấu món gì đó?” – Cô gái thấy Ma Tùng Quân bận bịu liền cảm thấy hứng thú hỏi.
“Hủ tiếu chứ cái gì? Nhìn là thấy rồi còn hỏi!” – Ma Tùng Quân cầm một cuộn bánh hủ tiếu lên quơ quơ trước mặt nói.
“Hủ tiếu? Ta lần đầu nghe thấy thứ này.
Ăn có ngon không? Ta chưa từng ăn thử thức ăn của loài người.” – Cô gái tò mò hỏi.
Nhìn dáng vẻ tò mò kia, Ma Tùng Quân có chút không tin.
Con mẹ nó, rõ ràng là người gốc Á, lại không biết hủ tiếu? Mà nó còn dùng cả ngôn ngữ mình nghe hiểu.
Bất quá Ma Tùng Quân cũng nghĩ cô ta nói đùa nên đùa theo:
“Chưa ăn bao giờ à? Vậy thì ăn thử đi, hủ tiếu chỗ tôi là ngon nhất thành phố này.
Cô ăn ở đây rồi không ăn được chỗ khác nữa đâu.”
“Được, không ngon như ngươi nói ta không trả tiền đâu.” – Cô gái hừ một tiếng.
“Không cần cô trả tiền, lấy tiền đó mà đi bệnh viện đi.
Cả ngày hôm nay đen đủi coi như tôi làm phước cho cô.” – Ma Tùng Quân lắc đầu nói.
Hôm nay hắn quá đen rồi, ở một nơi khỉ ho cò gáy nào còn không biết.
Nghĩ đến đây Ma Tùng Quân hỏi cô gái.
“Mà đây là nơi nào? Cô biết không?”
“Bệnh viện là cái gì?” – Cô gái hỏi ngược lại Ma Tùng Quân.
“Cái gì?” – Ma Tùng Quân đen mặt lại.
‘Không phải con này bị khùng đó chứ? Nhìn mặt mũi cũng xinh xắn vậy mà bị khùng à?’
Hắn nghĩ trong đầu.
“Ngươi nói ai khùng? Nhân tộc to gan, tin ta bóp chết ngươi không?” – Cô gái trợn mắt lên quát.
Một màn sương đen dần bốc lên khỏi cơ thể của cô ta.
“Kịch!”
Nhưng một tiếng động vang lên.
Ma Tùng Quân làm xong một tô hủ tiếu giò heo to bằng cái mặt của hắn, mùi hương thơm phức của hủ tiếu bốc lên khiến người ta thèm thuồng chảy nước miếng.
“Ăn đi.” – Ma Tùng Quân nói.
Làn khói đen chưa kịp phát ra kia lập tức thu hết vào trong.
Sự chú ý của cô nàng đập thẳng vào tô hủ tiếu, mùi thơm của nó khiến nước miếng cô chảy ròng ròng.
“Không ngờ thứ này lại biến bổn … à ta chảy nước miếng được.” – Cô gái vội lau nước miếng nói.
“Ăn đi, ăn lẹ lẹ đi.
Mỗng đây, đũa đây.
Thích ăn ớt thì cho vào, ở đây có tương đen với chanh mới xắt ra đây.
Thiệt tình …”
Ma Tùng Quân đưa một đống đồ đến trước mặt cô gái rồi quay đi bỏ đi.
Hắn gãi gãi đầu lẩm bẩm: “Rõ ràng là mình nói thầm trong đầu sao mà nó nghe được?”
“Oa ngon quá!!!!! Cái sinh vật hạ đẳng này lại nấu ăn ngon như vậy? Đây là cái gì? Thịt heo đúng không? Thịt heo sao lại ngon như vậy được chứ? Ngon chết mất!!!”
Cô gái la toáng lên một tiếng khiến cho Ma Tùng Quân vừa chống một chân leo lên xe bị dọa giật mình té ngã xuống mặt đất.
“Con mẹ nó phiền bỏ mẹ ra.
Nói nhỏ xuống có được không? Đừng có hù người khác như thế?”
[Phiền Bỏ Mẹ có mặt.
Phiền Bỏ Mẹ không có hù chủ thiết bị.
Có sự nhầm lẫn ở đây chăng?]
“Tao không có nói mày!” – Ma Tùng Quân quát vào điện thoại.
“Ẳng ẳng ẳng …”
Con chó cỏ vừa chạy lại thì nghe Ma Tùng Quân quát một tiếng, thế là nó tưởng nó bị chửi cũng nằm ngửa ra ẳng lên vài tiếng.
“Mày cút!!” – Ma Tùng Quân gào lên..