Người quản lý là một cô gái có thái độ hơi lạnh lùng, rõ ràng là cô ấy không ưa tôi.
"Lần này đoàn phim không có tín hiệu là tình huống bất ngờ, xin lỗi đã làm mất thời gian của cô, sau này tôi sẽ bảo anh Thịnh bồi thường cho cô."
"Không sao đâu, tôi coi như đi xả hơi thôi."
Người quản lý nhíu mày, "Cô đừng chạy lung tung gây phiền phức."
Tôi nhếch miệng cười nhẹ, không để ý.
Ở trong phòng thật nhàm chán, tôi muốn xuống lầu mua ít đồ ăn vặt, khi đến góc quẹo lại nghe thấy giọng của người quản lý.
"Trước mặt chị Lăng Vân, cô ta là gì chứ?"
"Tất nhiên, chị ấy mới là vị hôn thê của anh Thịnh mà."
"Chỉ là chơi đùa thôi mà..."
"Chị yên tâm, em trông chừng ở khách sạn, họ không có cơ hội tiếp xúc đâu."
"Chị nói..."
...
Không biết làm sao trở về phòng, ngoài sự ngạc nhiên, trong lòng tôi có nhiều hơn là sự giận dữ.
Trong lòng có ý định thôi thúc muốn xông ra chất vấn, nhưng tôi kìm lại.
Anh ấy có vị hôn thê hay không thì liên quan gì đến tôi?
Không đúng! Vẫn có liên quan, nếu điều này bị lộ ra thì chương trình không thể tiếp tục.
Tiếng gõ cửa vang lên, tôi mở cửa thấy người quản lý đang mỉm cười, lòng tôi liền cảnh giác.
"Chị Mộng Mộng, anh Thịnh bảo tôi đưa chị đến đoàn làm phim."
"Bây giờ sao?" Tôi nghi ngờ trước sự thay đổi thái độ đột ngột của cô ấy, cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tôi không khỏe, không muốn đi, để sau đi."
Tôi định đóng cửa lại, nhưng bị người quản lý ngăn lại, "Tối nay anh Thịnh đóng máy xong, bây giờ đi còn kịp ăn tiệc mừng."
Tôi do dự một chút, rồi gật đầu đồng ý, "Đợi tôi thay đồ."
Dọc đường không có chuyện gì xảy ra, tôi dần yên tâm hơn.
Chỉ cần không bán tôi cho bọn buôn người thì chuyện gì cũng dễ nói.
Khi bước vào đoàn làm phim, tôi mới biết mục đích của việc gọi tôi đến đây.
"Chị Lăng Vân, sao chị lại đến đây?" Người quản lý vui vẻ tiến lên chào đón.
Người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, tinh tế liếc nhìn tôi với vẻ khinh bỉ, "Tất nhiên là đến để chúc mừng vị hôn phu của tôi đóng máy."
"Cô ta là ai?"
Người quản lý giả vờ tốt bụng giới thiệu, "Cô ấy là bạn đồng hành của anh Thịnh trong chương trình đó."
"Ồ, là cái cô giả thần giả quỷ đó à, mà cũng theo đến tận đây sao." Lăng Vân cười khẩy.
"Tôi đến đây làm gì chị không biết sao? Thôi, tôi đã xem đủ trò rồi, giờ tôi có thể vào trong chưa?"
Diễn xuất của người phụ nữ này thật không ra gì, khuôn mặt cô ta đầy vẻ đắc ý.
Nhớ lại cuộc điện thoại mà tôi vô tình nghe được, có thể đại khái đoán ra, chẳng qua chỉ là muốn thị uy với tôi thôi.
Đã muốn thị uy thì trước mặt tôi, thôi thì để Hách Liên Thịnh thừa nhận cô ta chẳng phải trực tiếp hơn sao?
Làm những chuyện này sau lưng chỉ chứng tỏ cô ta ngoài mạnh trong yếu, không có chút tự tin.
Nếu không, tôi chỉ là một người cộng tác trong chương trình, việc gì phải nhắm vào tôi?
Tôi đã hiểu ra vấn đề, liền quay người đi vào trong đoàn làm phim.
"Cô! Cô nghĩ anh ấy sẽ thích cô? Cho cô danh phận? Cô là cái gì chứ!"
Tôi không muốn nghe tiếng c.h.ó sủa, liền tăng tốc bước đi.
"Em đến rồi, trên đường đi có suôn sẻ không?" Hách Liên Thịnh thấy tôi, mắt sáng lên và bước tới chào đón.
"Cũng được, gặp người quen của anh."
Tôi cười mỉa mai rút tay khỏi tay anh ấy.
Hách Liên Thịnh nhận ra hành động của tôi, ngạc nhiên, "Ai vậy?"
"Vị hôn thê của anh."
Sắc mặt Hách Liên Thịnh trở nên khó coi, "Cô ấy đến đây làm gì? Cô ấy không làm khó em chứ?"
"Vậy cô ấy thật sự là vị hôn thê của anh?" Tôi cảm thấy chút đau lòng.
"Phải..."
"Đã có vị hôn thê rồi thì tốt nhất đừng tham gia mấy chương trình hẹn hò này nữa. Chúng ta kết thúc ở đây thôi."
Sau khi nhận được câu trả lời, tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào, để tránh mềm lòng và rơi vào tình huống khó xử, thà rằng nhanh chóng kết thúc còn hơn.
Hách Liên Thịnh im lặng một lúc, "Được, anh sẽ nói chuyện với chương trình."
Tôi và Hách Liên Thịnh đã kết thúc chương trình, lý do được mọi người bàn tán xôn xao.
Mặc dù chỉ đóng giả làm cặp đôi trong chương trình, nhưng trong lòng tôi cảm giác như thật sự thất tình, coi Hách Liên Thịnh như người yêu cũ.
Cho đến khi tin tức về vị hôn thê của Hách Liên Thịnh bị lộ ra, cư dân mạng mới thống nhất được lý do.
Tôi bị gán mác là tiểu tam.
Họ nói tôi có mưu đồ quyến rũ Hách Liên Thịnh, nói tôi bị bẽ mặt khi đứng trước vị hôn thê của anh ấy, còn những tài khoản chuyên đưa tin thì bịa chuyện như thể họ là người trong cuộc.
Buồn cười là người phụ nữ đó dù có mua bài viết khắp nơi trên mạng cũng không dám công khai tên họ đầy đủ của vị hôn thê.
Tôi đột nhiên bị tai tiếng, cũng không còn tâm trạng để livestream để nghe ăn chửi, liền về nhà bố mẹ để tìm sự yên tĩnh.
Mẹ tôi vừa tức vừa lo lắng, khuyên tôi đi xem mắt để thay đổi tâm trạng.