Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 90-2: Đây xem như là ghen sao? (tiếp theo)




"A!" Người hạ độc lão đại cũng là người khiến cậu ấy vào bệnh viện mà là người lập được công lớn sao?   

"A cái gì mà a, tên tiểu tử thúi này, cháu nghĩ muốn hù chết bà à......"

"Thiếu gia đã ra."

Lúc này, đèn giải phẫu chợt tắt, chuông phẫu thuật vang lên. Cửa vừa được mở ra, một người bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, theo sau là vị y tá đang đẩy băng ca ra ngoài.

"Bác sĩ, cháu tôi thế nào?" Giọng nói bà có chút gấp gáp.

Xá Cơ Hoa cũng đi theo phía sau, khi nghe thấy vết thương cũng không có gì nghiêm trọng thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn người đàn ông đang nằm trên băng ca, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt không chút Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,huyết sắc, không còn vẻ ngoài gian tà nữa mà giờ đây anh ngây thơ giống như đứa trẻ. Trong phút này, cô cảm thấy dường như mình không thể dứt ánh mắt ra khỏi anh ta được.

Sau khi Chu Hữu Mai xác định cháu mình không có việc gì, trong lòng bà cũng bớt lo lắng. Lúc này bà mới chú ý tới Xá Cơ Hoa đang trợn tròn mắt nhìn tên tiểu tử thúi nhà bà, trong đáy mắt bà chợt xuất hiện tia cười mờ ám trong ánh mắt.

Huyền Vũ Thác Hàn được chuyển vào phòng bệnh cao cấp. Đợi sau khi bác sĩ rời đi, Chu Hữu Mai mới cất giọng nói: "Tốt lắm, giờ đã không có việc gì rồi, lão Phúc về trước đi, còn A Hàng, cháu theo bà đi ăn tối thôi."

Bị điểm trúng tên, Long Húc Hàng liếc nhìn đại ca vẫn còn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, cậu ta cũng không để ý đến việc bà nội đang nháy mắt với mình, thản nhiên nói: "Bà nội đi trước đi, lão đại cần người chăm sóc, để cháu trông chừng một chút, đến khi quản gia Liễu đến thay thì cháu sẽ đi ăn cơm."

‘Bộp’ Anh bỗng cảm thấy đau đớn sau ót, cũng chưa kip6 hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.

"Bà bảo đi ăn cơm thì đi thôi, nói nhiều như vậy làm gì."

"Bà nội, đau quá." Long Húc Hàng uất ức vuốt đầu mình, thật ra anh cũng không đau lắm nhưng vì cảm thấy tối nay mình đã chịu nhiều uất ức, lại thấy lão đại không có việc gì nên muốn làm nũng với lão phu nhân một chút.

"Biết đau là tốt rồi, đi thôi, để bà bồi bổ cho cháu." Vẻ mặt Chu Hữu Mai ôn hòa, bà nói xong định dẫn cậu ta đi.

"Nhưng lão đại thì sao?"

"A Hoa, tiểu tử thúi kia đành nhờ cháu rồi." Dứt lời, bà liền lôi cậu con trai đang đứng cạnh mình bước ra ngoài.

Xá Cơ Hoa bị gạt sang một bên, cô vốn thấy đây là thời điểm thuận lợi để trở về nhà trộm đồ mà không ngờ giờ chỉ còn lại cô với một bệnh nhân nằm bất động trên giường. Trong lòng cô bỗng có chút do dự. 

......

“Cậu lặp lại lần nữa xem." Một tiếng thét vang lớn khiến phòng này rung chuyển.

Hạ Tình Vũ giật mình, cắn môi, "Nói bao nhiêu lần cũng vậy thôi. Người bắt đi A Hoa là Huyền Vũ Thác Hàn, mặc dù tớ cũng muốn báo cảnh sát nhưng trong tay người kia có hiệp ước bán mình. Tớ không biết cảnh sát có tin những lời mình nói hay không? Vì thế, tớ mới vội vàng báo tin cho cậu đó thôi."

"Hạ Tình Vũ, cậu thật ngốc, tớ bị cậu hại chết rồi." Hoàng Bộ Tuyết vô lực xoa đầu. Ngày mai là hạn chót nộp bản thảo, cô thật vất vả mới lấy tin tức mới nhất để được đăng lên trang đầu, thế mà lại bị người phụ nữ này phá hỏng hết, thật nhức đầu......

"Sao cậu lại mắng tớ?" Hạ Tình Vũ bất mãn nhưng sau đó như nhớ lại điều gì, nhất thời áy náy nói: "A! Thật xin lỗi, tớ quên hôm nay cậu ở đây vì phải làm nhiệm vụ quan trọng."

"Cậu......" Cô cũng không phải thật sự tức giận vì chuyện kia mà là vì bản thảo ngày mai: "Thôi, ngộ nhỡ tớ có chuyện không may thì cậu phải nuôi tớ."

"Ừ." Cô vội gật đầu một cái, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng nên nói: "Tuyết, còn A Hoa thì làm thế nào?"

"Làm thế nào à? Nếu Huyền Vũ Thác Hàn đã bắt cô ấy thì chắc cũng không có việc gì cả đâu." Người mù cũng nhìn ra được, tên kia đang có ý với cô ấy. Vậy cô ấy bán mình để làm người hầu cho anh ta thì sẽ có chuyện gì chứ?

"Làm sao cậu biết?"

"Thật ngốc, tự cậu nghĩ đi." Nói xong, cô định ra ngoài ăn tối.

"Này, sao cậu lại mắng tớ, thật quá đáng......" Cô cũng bước theo sau Hoàng Bộ Tuyết với vẻ mặt đầy kháng nghị.

......

"Bà nội, bà nói A Hoa......" Ở một khách sạn xa hoa, Long Húc Hàng giật mình nhìn lão phật gia đang cười không khép miệng được, trong đầu đột nhiên hiện lên một tin tức nóng bỏng.

Có con trai sao? Mang thai sao......

"Ha ha! Đúng vậy, bà đã từng tuổi này, cũng đoán được việc gì đang xảy ra ha ha...... Không được, sáng sớm ngày mai, bà phải về đảo (đảo được lưu truyền mấy trăm năm, nơi đây đặc biệt là nơi mai táng của những người đã khuất trong gia tộc Huyền Vũ) để báo tin mừng cho các lão gia. Sau đó bà nhất định phải tạ ơn tổ tông mới được."

"Mới một lần đã trúng chiêu rồi sao?" Trời ạ, Long Húc Hàng chợt thấy đổ mồ hôi lạnh, tại sao cậu ta không xuất ra ngoài? Mới làm một lần lại có tỷ lệ chính xác cao như thế ư?

Nói vậy hàng ngày...... dù anh tìm đủ mọi cách để bảo vệ Huyền Vũ Thác Hàn nhưng cuối cùng cũng không chắc rằng mình đã bỏ sót......

"Thế nào gọi là một lần liền trúng chiêu?" Trong lòng Chu Hữu Mai đang lên kế hoạch ngày mai thì chợt nghe được câu nói thầm của Long Húc Hàng nên không khỏi tò mò hỏi.

"A! Không có gì, bà nội dùng bữa." Long Húc Hàng cười khoả lấp, sau đó anh gắp thức ăn cho bà  trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh.

Thảm rồi, nhất thời lỡ miệng nói ra, lần trước lão đại đã cảnh cáo bọn họ rằng nếu ai dám lắm mồm thì hậu quả kia tự chịu.

"A Hàng, cháu muốn tự nói hay là muốn bà ép cháu." Chu Hữu Mai không lo lắng để dao và nĩa xuống, tỏ vẻ hiền lành nói.

Rõ ràng bà rất hiền lành, rất ôn hòa, nhưng tại sao khi qua tai của cậu lại khiến cậu đổ mồ hôi ròng ròng. 

“A, ha ha......" Anh ta lau mồ hôi lạnh, "Bà nội, thật không có chuyện gì." Đánh chết anh cũng không thể nói, nam tử hán đại trượng phu là phải có nghĩa khí.

‘Loảng xoảng ’ Bàn ăn bằng thủy tinh bắt đầu rung chuyển.

"Được lắm, tiểu tử, có phải đã đủ lông đủ cánh rồi nên bây giờ cũng muốn lừa gạt bà nội này. Nếu vậy, ngày mai bà sẽ thông báo cho cha cháu về hưu sớm một chút." 

"Bà nội!" Trong chớp mắt, chỉ thấy một bóng người thật nhanh ngồi trở lại, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,bóng dáng cao to tựa như chim nhỏ nép vào cánh tay của một người uy quyền như lão phật gia đây.

"Bà nội, thật ra thì chuyện là như vầy, đêm đó gió mạnh......"

Vẻ mặt của anh ta sáng ngời, anh ta miêu tả cảnh vật đêm đó giống như anh đã có mặt ở đó chứng kiến mọi sự việc diễn ra. Thậm chí anh miêu tả quang cảnh đại chiến cuồng dã cùng tư thế mãnh liệt của đôi nam nữ kia quá sinh động khiến người nghe cũng nóng lòng, liên tiếp thán phục.

Cuối cùng, một tiếng nói uy quyền của bà nội đã cắt đứt câu chuyện anh đang kể mãnh liệt trong nửa giờ. Khuôn mặt bà cười rạng rỡ, ánh mắt híp lại chỉ còn là một đường may.

"Được, ha ha...... A Hàng, đi thôi, nhanh lên, hiện giờ cháu cũng bận rộn rồi đấy. Cháu mau kêu hai tiểu tử kia về, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Đợi đến khi tiểu tử thúi kia xuất viện, chúng ta lập tức cử hành hôn lễ, hợp thức hoá đứa chắt trong bụng của cháu dâu."

Bà nội cũng không ăn cơm, đứng dậy muốn nhanh chóng trở về để xem con dâu và đứa chắt trong bụng cô. Thật tốt quá còn gì, năm đó bà đã phạm sai lầm nhưng lần này bà chắc chắn mình phải có được đứa chắt trai này. 

"A......" Cậu con trai đang chột dạ đến nỗi hoá thạch. Vừa rồi anh ta chỉ muốn thêm thắt tình tiết cho câu chuyện sinh động hơn thôi, nếu Hàn biết việc này thì chắc chắn cậu ta sẽ xách va ly trực tiếp trở về Italy luôn rồi. 

"A, bà nội, chuyện này không gấp được, chúng ta phải từ từ lập kế hoạch." Bà nội thật sự muốn giày vò hai người kia. Chết anh rồi, Long Húc Hàng khóc thầm trong lòng, gương mặt tuấn tú cười đến đau lòng, cố gắng kéo dài tình huống với Chu Hữu Mai.

"Hai đứa cũng đã có con rồi, vậy còn chờ cái gì? Cháu cũng thiệt là, lúc này làm loạn gì nữa, nhanh lên một chút."

"Không được đâu bà nội… À…….., lão đại nhất định sẽ không vui."

"Tiểu tử thúi kia dám vậy thì bà cũng muốn xem thử một chút." Thật buồn cười, đứa nhỏ cũng đã có, lại không dám chịu trách nhiệm sao?

Nếu không phải ý này thì cậu ta sẽ giải thích thế nào à? Long Húc Hàng hoàn toàn không còn gì để nói.

Mọi chuyện đã như thế, anh ta khẽ cắn răng, quyết định dứt khoát hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho xong. Long Húc Hàng vội kéo lão phật gia ngồi xuống, cúi đầu bưng trà mời bà, sau đó mới mở miệng nói:

"Tính tình của lão đại thì bà nội cũng biết, nếu lão đại biết chúng ta chủ động sắp xếp thì nhất định cậu ta sẽ không vui. Hơn nữa, lão đại chưa muốn kết hôn cũng chỉ là chưa gặp được ai để có thể yêu thích, có lẽ cậu ấy vẫn chưa mở lòng ra được. Nếu hiện giờ lão phật gia kiên quyết cưới A Hoa cho cậu, thì có lẽ sẽ chỉ có tác dụng ngược lại mà thôi. Vậy chi bằng chúng ta nên âm thầm chuẩn bị hôn lễ trước, sau đó đợi đến khi thời cơ thuận lợi thì sẽ tổ chức hôn lễ. Bà nội muốn thế nào cũng được nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn để cho lão đại tự nhiên đến với A Hoa. Nếu không, với tính tình của lão đại thì cậu ta có thể tuỳ hứng ….  thoái hôn."

Thầm liếc trộm sắc mặt lão phật gia, Long Húc Hàng còn ác độc bày mưu tính kế nói: "Vậy sao chúng ta không làm ra vẻ thản nhiên, đứng một bên xem tình hình, chờ đến lúc lão đại hơi động lòng thì chắt trai không chỉ chạy không thoát mà lúc đó bà nội còn có thể ba năm ôm hai đứa, bốn năm ôm ba đứa đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.