Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 88-3: Cô nhóc, gan cũng lớn đấy! (3)




"Nói nhảm, tối rồi, không về còn có thể đi đâu? Lên xe nhanh lên!". Chân thon dài nhảy vào ghế lái.

"Anh muốn đưa tôi về?", trong tầm mắt của cô đã không có bóng người.

Hôm nay người này hơi bất bình thường thì phải?

Huyền Vũ Thác Hàn duỗi tay, cửa xe ở ghế lái phụ chợt mở ra: "Ngồi vào nhanh lên một chút cho tôi!". Anh không nhẫn nại rống to, Xá Cơ Hoa sửng sốt theo phản xạ cứ thế nghe theo.

"Thật là, cứ phải ra lệnh, thì cô mới làm theo phải không?", Huyền Vũ Thác Hàn khẽ nói, vừa cài dây an toàn vừa liếc cô một cái: "Làm ơn, tháo ngay vẻ mặt kia của cô xuống, tôi không phải là quái vật, mà phải chịu đưng ánh mắt như vậy?". Hôm nay, rất không bình thường!". Xá Cơ Hoa quét mắt nhìn anh sau đó buông lời cảm thán.

"Cô mới không bình thường ấy!", tốt với cô hơn một chút lại thấy không bình thường, người phụ nữ thật là hết nói! Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh dịu dàng với phái nữ như vậy, thế mà lại bị nói thành không bình thường! Trong lòng càng thêm buồn bực......

Huyền Vũ Thác Hàn kỳ quái nhìn người bên cạnh, dáng vẻ kia khiến cho anh thật không thoải mái? Cảm giác cô nhìn mình như đang nhìn một con quái vật vậy, sao mà chướng mắt đến thế.

"Cô làm gì thế?"

Xá Cơ Hoa di dời tầm mắt, không hiểu sao mới vừa rồi cứ mãi mê nhìn anh ta, nghe âm thanh kia, nhất thời cũng không bình tĩnh trả lời: "Làm gì là làm gì? Mau lái xe đi!".

Vừa bị ai đó nhìn chằm chằm vô cùng không thoải mái, hiện tại lại thấy dáng vẻ khinh thường kia trong lòng anh lại càng thêm khó chịu.

"Xoay đầu sang đây nhìn tôi!", Huyền Vũ Thác Hàn vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng mặt ngó về phía cô, người này không cần phải nhìn mãi về phía trước như vậy chứ.

Xá Cơ Hoa vừa nghe thấy thế, tròng mắt chút nữa thiêu cháy rồi.

Muốn nhìn hay không cũng cần anh ta phải ra lệnh chắc, Hừ!

Huyền Vũ Thác Hàn nhíu mày, đôi mắt kia lúc đánh bóng rõ ràng vô cùng hoạt bát, mới vừa rồi ở trong phòng ăn, vẫn còn cười tít hết cả mắt.

Hiện tại sao lại trở về trạng thái ban đầu? Chẳng lẽ ban ngày và buổi tối khác nhau? Huyền Vũ Thác Hàn tiến lên trước......

Thật ra thì, chỉ cần có lợi trước mặt, người này sẽ luôn luôn dễ nói chuyện hơn, hì hì......

" ôi mẹ nó......", đột nhiên trước mặt phóng đại, khiến cho mỗ nữ nào đó đang nhìn chằm chằm phía trước giật nảy mình.

Nhưng không đợi cô lên tiếng, đôi môi mỏng kia đã áp lên cái miệng nhỏ nhắn.

" Ưmh! Anh làm gì thế......"

Đáy mắt Huyền Vũ Thác Hàn nhất thời xẹt qua chút tà khí, đầu lưỡi ướt át lại liếm liếm, trong lúc Xá Cơ Hoa lên tiếng phản ứng lại lập tức công thành, đưa đầu lưỡi vào thăm dò cái miệng nhỏ nhắn.

Mắt Xá Cơ Hoa mở thật lớn, ra sức đẩy người nào đó ra.

Bàn tay giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi càn quấy xâm nhập càng sâu, bừa bãi khuấy đảo chiếc lưỡi thơm đang không chút phản ứng, say sưa thưởng thức bờ môi ngọt ngào, sau đó đưa tay vỗ nhự lên gò má người trước mặt, bàn tay ấm áp khiến ai đó đang mờ mịt, hoàn toàn tỉnh táo lại, càng thêm dùng sức đẩy anh ra.

"Anh CMN cút ngay."

Huyền Vũ Thác Hàn không đề phòng bị đẩy ra, môi mỏng rời khỏi cánh môi mềm mại, bàn tay đang đặt lên gáy cô trượt xuống, chỉ còn bàn tay khác vẫn còn tham luyến vuốt ve gò má khẽ ửng hồng, trong tim chợt thoảng thốt, tựa như vừa mất mát thứ gì đó.

Bàn tay đang vuốt nhẹ trên má khiến cô không được thoải mái, chẳng hiểu nổi bản thân mình bị gì nữa? Phát bệnh thần kinh chăng? Sao lại để cho tên kia cắn trộm một cái thế này!

Có điều cô lại không phát hiện ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực kia của mình khiến cho người đàn ông nào đó không dời mắt nổi.

"Cơ Hoa!", giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên trong không gian kín mít.

Ngón trỏ thon dài nâng cằm của cô lên, Huyền Vũ Thác Hàn không kìm chế được mà nghiêng người về phía trước lần nữa.

"Chát ~"

"Anh muốn làm gì, tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ sờ vào ngực của tôi, nếu không tôi sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất."

Mà dường như câu nói này vừa vặn khiêu khích sự nhẫn nại của người bên cạnh: " Tôi cứ ăn đây, cô làm gì được!". Nói xong, liền lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, hôn xuống bờ môi ngọt ngào, đắm chìm đến đỗi khẽ rên lên một tiếng.

Anh dùng đầu lưỡi chống đỡ khẽ mở cánh môi mềm mại, nhanh chóng tiến quân vào bên trong, khuấy đảo từng tấc đất, khiến người nào đó lại trợn tròn hết cả mắt, không thể tin nổi há hốc miệng, đờ đẫn không kịp phản ứng.

Đầu lưỡi thăm dò trong miệng càng thêm sâu, nụ hôn càng dầy đặc, càng mạnh mẽ, khiến người bên dưới xanh hết cả mặt đến khi không thở nổi nữa mới đẩy anh ra.

"Phù phù...", Xá Cơ Hoa vội vàng hít thở, vậy mà hơi thở của anh chẳng khác nào vũ bão, cuồn cuộn không dứt theo không khí mới mẻ len lỏi vào chóp mũi của cô.

Huyền Vũ Thác Hàn bất thình lình bị đẩy ra, tâm tư vẫn đang trầm mê trong cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm cánh môi, dường như đang hoài niệm tư vị của cô.

Một cái tát chuẩn bị đánh tới! Nhưng nửa đường lại bị chặn lại!

"Đừng có mà động chân động tay, nếu không tôi không thể bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì đâu!". Huyền Vũ Thác Hàn bắn ánh mắt nóng rực uy hiếp nói với người con gái đang thở hổn hển bên cạnh.

"Anh...", mỗ nữ giận đến phát run, nhưng nhìn thấy ánh mắt uy hiếp trắng trợn kia, cuối cùng cũng lười để ý đến, tránh voi chẳng xấu mặt nào chẳng phải sao!

Huyền Vũ Thác Hàn liên tiếp hít sâu, hai má hồng rực kia khiến anh chỉ muốn bắt cô tới bên cạnh giày vò một phen.

Có điều, vẫn phải ủy khuất bản thân chút thôi.

"Tôi đưa cô về đã!". Huyền Vũ Thác Hàn ổn định thân thể, sau đó nổ máy, tiểu JJ đang bành trướng phía dưới khiến anh lại càng thêm khó chịu.

......

"Ầm!"

Thành phố đã lên đèn, mà lúc này tại một khu chung cư một nào đó tiếng đóng cửa xe ‘ rầm rầm ’ vang lên xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Chỉ thấy bên cạnh đường, một bóng dáng nhỏ nhắn, vội vàng từ xe limousine bước xuống, sau đó xoay người hung hăng đạp đạp lên cửa xe, dưới ánh đèn lờ mờ, tuyệt đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn đong đầy giận dữ!

Chuyện gì đang xảy ra? Tối nay Xá Cơ Hoa bỗng nhiên rất ‘ trầm mặc ‘, suốt đường về, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra lúc vừa mới lên xe, thì cả người đều không được tự nhiên, cảm giác này, chẳng khác nào bị kiến bu đầy thân, nhưng lại không thể xua đi, vô cùng không thoải mái.

Nhưng đối với tên ma-cà-bông da mặt dày như tường thành kia thật sự không thể nào phát tác nổi, thật sự là tức đến nghẹn......

Cho nên xe mới vừa dừng lại, mỗ nữ liền thở phì phò xuống xe, tối nay trở về nhất định phải làm một hình nhân thế mạng, hung hăng đạp một trận cho hả giận!

"Đợi chút ~", sau lưng vang lên một giọng nam đầy hấp dẫn.

Chờ cái cọng lông ấy, sắc lang đáng chết, nhìn thấy anh ta là đã muốn nổi điên, Xá Cơ Hoa không thèm quay đầu lại, tiếp tục bước đi.

Huyền Vũ Thác Hàn cũng xuống xe, một tay vịn trên mui xe,  tựa người vào bên cạnh cửa xe, dưới đèn đường mờ nhạt, bóng dáng cao lớn kia như đang tỏa ra một tầng tà mị, ngũ quan anh tuấn lại càng hấp dẫn ánh nhìn.

Tựa như biết cô gái kia đang phát cáu cái gì, Huyền Vũ Thác Hàn khẽ nhếch môi cười tà nói với tấm lưng phía trước: " Này, cô còn muốn tôi phải giải thích nữa sao? Bình thường vào cuối buổi hẹn hò chẳng phải sẽ kết thúc bằng một hôn không phải sao? Cô cứ muốn đi như vậy hả?".

Dưới bầu trời, ánh mắt đen thâm thúy khẽ chớp chớp, ẩn chứa mạch nước ngầm làm cho người ta đoán không ra được rốt cuộc là anh nghiêm túc hay là đang cố ý bới móc.

Hẹn hò? Hôn? Lúc nói chưa dứt lời, đã nhắc đến......

Mỗ nữ nào đó mới vừa rồi còn tức giận bừng bừng, sau khi tiếng nói kia vừa dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong nháy hồng rực lên, đôi mắt to bỗng phút chốc dâng lên đốm lửa.

‘ Bộp ~’ trong lúc người ta chưa kịp phản ứng, đã thấy một chiếc giày phá không bay đi.

Nện lên trên cửa xe, hệ thống báo động nhất thời kêu ‘ chít chít ’ không ngừng.

"Anh mau cút cho tôi......", Xá Cơ Hoa cô kể từ lúc lọt lòng đến giờ chưa từng nổi giận thế này, đặc biệt nhìn thấy dáng vẻ đắc ý cười như không cười kia, trong lòng liền đặc biệt không được tự nhiên.

Mà Huyền Vũ Thác Hàn đang dựa vào thân xe, nhìn cô mắt tròn mắt dẹt ‘ thần thái sáng láng ’ như thế, đáy mắt thoáng qua ý cười, khóe miệng kín đáo lên tiếng trêu chọc: "Cút? Đây chính là thái độ cô nói chuyện với ông chủ của mình sao?"

" Thái độ? Thái độ cái shit ấy, đồ ma-cà-bông đáng chết....". Xá Cơ Hoa lại ngồi xổm xuống, đang muốn cởi nốt chiếc giày còn lại. Ông chủ? Cô còn chưa thừa nhận đâu! Đồ vô sỉ.

Cô gái này! Huyền Vũ Thác Hàn thấy cô đã khôi phục lại ‘ tinh thần ’, nụ cười nơi đáy mắt càng đậm, trong lúc cô khom lưng cởi giày, thì trai đẹp nào đó đã tiêu sái lên xe!

Có điều, trước khi lái xe đi vẫn không quên bỏ lại một câu:

"Cô nhóc, ngày mai nhớ đến báo danh đúng giờ, nếu không sẽ trừ hết một tháng tiền lương! Đúng rồi, điện thoại di động và máy vi tính tôi tạm tịch thu, chờ ngày nào đó cô học xong thái độ nói chuyện với cấp trên thì lúc đó lại bàn tiếp!".

Vừa dứt lời, một chiếc giày cao gót đã lơ lửng giữa không trung, chiếc xe lập tức lao đi như tên bắn.

Mà mỗ nữ nào đó hiện tại hai chân trống trơn, sắc mặt lập tức đại biến, điện thoại di động?! Được nhắc nhở, lúc này Xá Cơ Hoa mới phát hiện mọi công sức cả ngày nay đi tong rồi.

Mặt liền biến sắc, vốn muốn đuổi theo, nhưng nhìn xuống chân mình, chỉ có thể ở tại chỗ giơ chân rống to: "Đồ khốn, đừng có chạy, mau trả điện thoại lại cho tôi......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.