Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 87-5: Cũng dám đùa cợt lừa cô, chán sống rồi ư! (5)




Editor: heisall

Muốn cắn một cái? Huyền Vũ Thác Hàn nhịn xuống ý nghĩ điên cuồng của mình, dù sao cô gái này cũng có một gương mặt trẻ con, mặc dù vóc người cũng lung linh hấp dẫn, nhưng quả đấm của cô gái này cũng rất hung ác, hơn nữa, đáy mắt của cô gái này tràn đầy tức giận, xem ra trước mắt không nên dồn cô tới chân tường.

“Mẹ nó, anh thật sự coi tôi là kẻ ngốc phải không? Tại sao tôi phải giao điện thoại di động của tôi cho anh!” Nếu như không phải tay bị anh ta nắm, cô đã sớm đánh cho anh ta một quyền rồi.

“Không giao ra phải không?”

“Tại sao tôi phải giao?”

“Vậy thì tốt, tôi tự lấy!” Nói xong, liền đưa tay về phía cô lục tìm.

Xá Cơ Hoa thấy anh lôi điện thoại di động của cô ra, nhất thời nóng lòng rống giận: “A! Anh làm gì thế? Tôi sẽ kêu lên anh sàm sỡ tôi, ta sẽ báo cảnh sát.”

Tiếng rống giận của cô đưa tới không ít sự chú ý của người đi đường, mọi người vây xem ầm ĩ nói: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Hình như là một đôi tình nhân đang giận hờn!”

“Không đúng, anh không nghe thấy đứa bé gái kia kêu sàm sỡ à?”

“Người đàn ông kia đẹp trai như vậy, sao phải sàm sỡ người ta, ngu à!”

“Mặt người dạ thú, chưa từng nghe qua sao......”

“......”

Nhìn sắc mặt xanh mét của anh, Xá Cơ Hoa không sợ hãi chút nào, tiếp tục phản kháng: “Bệnh thần kinh! Mau buông tay, nếu không tôi liền kêu anh sàm sỡ tôi trước mặt mọi người.”

Cô gái này! Huyền Vũ Thác Hàn chẳng những không buông tay, còn trực tiếp kéo cô qua ôm vào lòng, bàn tay tuyệt đối không khách khí lục tìm trên người cô, cho đến nắm điện thoại di động của cô trên tay.

“A...... Sàm sỡ...... Hãm hiếp......” Không ngờ anh ta thật sự nhào tới! Lần này đổi lại sắc mặt Xá Cơ Hoa biến sắc.

Thân hình cao lớn không chút khách khí ôm lấy cô dưới tầm mắt của rất nhiều người, kéo cô đi về phía chiếc xe đang dừng ở bên cạnh! Mở cửa xe, nhét cô vào trong xe rồi lập tức đóng cửa xe lại.

Xá Cơ Hoa giận đến kêu to: “Wey wey wey! Anh làm cái gì vậy? Mau mở cửa cho tôi, có nghe hay không, cứu mạng...... Sàm sỡ...... Bắt cóc......” Giống như quỷ rống quỷ kêu, nhưng cũng không thấy có nửa người tiến lên ngăn cản.

Hành động của người đàn ông này thật sự quá mạnh mẽ rồi, hại cô không có khả năng để chống đỡ, trơ mắt nhìn anh ta lên xe, đóng cửa, cuối cùng đóng luôn cửa sổ, rồi khởi động xe!

Cô nổi trận lôi đình mắng: “Họ Huyền Vũ kia, anh là thổ phỉ à? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Tôi đếm tới ba, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn thả tôi xuống, thì tôi có thể coi như chưa có chuyện gì, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát, kiện anh xâm hại thân thể tôi!”

“Báo đi!” Cười tà liếc cô một cái, tự mình cầm tay lái đi về phía trước, vẫn không quên châm chọc cô một câu.

“Cơ Hoa đại tiểu thư, hình như cô rất thích báo cảnh sát thì phải? Có tình cảm đối với đồn cảnh sát à? Hay là trong lúc rãnh rỗi không có việc gì làm nên muốn đến đồn cảnh sát uống trà? Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô một chuyện, lần trước tội cô “cướp sắc” tôi trong ngõ tối, còn nặng hơn chuyện này của tôi, tôi còn chưa tính toán rõ ràng với cô, còn nữa, mới vừa rồi cô còn hại tôi mất thể diện ở trước mặt rất nhiều người, cho nên cho dù muốn báo cảnh sát, thì cũng là tôi báo trước, dù sao mọi việc đều có thứ tự trước sau mới đúng. Như thế này đi, sau khi chúng ta đến đồn cảnh sát, trước tiên tôi sẽ kiện cô tội vu khống phỉ báng danh dự, sau đó sẽ kiện cô cướp sắc cưỡng hiếp, cô không có ý kiến gì chứ?”

“Anh...anh......” Nghe anh ta nhắc tới chuyện xấu ngày hôm đó, Xá Cơ Hoa nhất thời giật mình một cái, anh ta, anh ta mới vừa nói gì? Cướp sắc cưỡng hiếp? Chẳng lẽ anh ta chính là cái tên biến thái tối hôm qua?

Mẹ nó, Xá Cơ Hoa nhất thời tức sôi lên, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể căm hận mắng: “Anh là tên biến thái, tôi chưa tìm anh tính sổ, anh còn dám nói tôi, tối hôm qua anh như vậy là có ý gì? A! Còn dám nói tôi cướp sắc của anh ư? Mẹ nó, tôi đã cấp phí bồi thường rồi, như vậy thì không tính à, nếu quả thật muốn kiện, được, trả tiền lại đây.”

Cô gái chết tiệt này, không nói đến 20 tệ còn đỡ, vừa nhắc tới, anh cũng tức giận: “Vóc người của cô không phải loại tôi thích? Tôi cho cô biết, bắt đầu từ tối hôm qua, tất cả nhất cử nhất động của cô đều phải an phận cho tôi, đừng quên, hợp đồng ký vào tối hôm qua cũng đã có hiệu lực trước luật pháp.” Không dùng chút thủ đoạn với cô gái này là không được.

“Hợp đồng gì? Tôi không biết, anh mau trả điện thoại di động lại cho tôi.” Mẹ nó, tối hôm qua như vậy cũng biết chắc chắn không phải là chuyện gì tốt mà.

“Không biết? Như vậy sao được chứ! Cô đã ký vào khế ước bán thân của người làm, có hiệu lực trước pháp luật, hơn nữa là cả đời đấy!” Nói xong, tâm tình cũng đã tốt hơn.

“Khế Ước Bán Thân của người làm?” Cái gì mà Khế Ước Bán Thân của người làm, sao cô không biết? Chẳng lẽ......

“Tên ma-cà-bông chết tiệt này, tôi nhất định sẽ kiện anh tội uy hiếp!”

“Được! Cô muốn đi thì đi, tôi không ngăn cản, nhưng cứ như vậy, tôi sẽ có cơ hội khấu trừ tiền lương mỗi tháng.”

“Anh......”

“Không phải cô muốn điện thoại di động sao?” Giơ cao chiếc điện thoại di động màu hồng trong tay! Huyền Vũ Thác Hàn cười lạnh nhìn sắc mặt khó coi của cô gái nói.

“Khốn kiếp!” Xá Cơ Hoa giận đến muốn nổ tung, vừa thấy điện thoại di động trong tay anh: “Trả tôi!” Không thể quá tiện nghi cho tên khốn kiếp này.

“Muốn ư, cũng được, vậy thì đi với tôi đến nơi này.”

“Nơi nào?” Xá Cơ Hoa hỏi, Huyền Vũ Thác Hàn không trả lời, cho đến một lúc sau, Xá Cơ Hoa mới không nhịn được hỏi tiếp: “Này, rốt cuộc anh muốn lái xe đi nơi nào?”

Đột nhiên Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu vứt cho cô một nụ cười tà mị sáng lạn: “Ha ha, phía trước có một sân chơi bóng chày, có dám so tài với tôi một lần hay không? Nếu như cô đánh thắng tôi...tôi sẽ trả điện thoại di động lại cho cô, hơn nữa, còn đưa cho cô một máy vi tính có cấu hình mới hiện nay, một xu cũng không lấy. Tất nhiên, nếu cô sợ, không dám so tài với tôi, tôi cũng có thể hiểu, sẽ không ép buộc làm khó người khác!”

Anh biết những cô gái mạnh mẽ giống như cô thật sự không chịu được phép khích tướng, cho nên anh cố ý dùng đến chiêu này.

Quả nhiên, Xá Cơ Hoa lập tức trợn to hai mắt nói: “So thì so! Ai nói tôi sợ? Xá Cơ Hoa tôi lớn như vậy, còn không biết chữ『 sợ 』này viết như thế nào nữa kía? Nhưng phải nói trước, anh đã nói không lấy tiền, đừng để đến lúc đó thua rồi anh lại đi tìm người khác khóc lóc kể lể, nói tôi bắt nạt anh mà kiếm cớ trừ tiền lương của tôi.”

Có lúc anh thật sự cảm thấy cô gái này thật đáng yêu lại đơn thuần, chỉ một trò đơn giản như vậy đã dời được lực chú ý của cô, phải biết rằng, Huyền Vũ Thác Hàn anh nguyên là người nắm quyền tập đoàn Huyền Vũ, giá trị con người cũng có thể nói đứng trong Top 100 trên thế giới, đừng nói một máy vi tính, dù là cả dàn máy vi tính cao cấp trên thế giới, chỉ cần anh muốn, chỉ trong chớp mắt......

Nghe được câu trả lời của cô, Huyền Vũ Thác Hàn nhất thời sảng khoái cười to, cả người phấn khởi: “Ha ha ha, cô yên tâm, một lời nói ra bốn ngựa cũng khó đuổi. Nếu như tôi thua, nhất định không oán hận câu nào mà dùng hai tay dâng máy vi tính lên sau đó cũng sẽ không trừ tiền lương của cô. Đến rồi, xuống xe đi!” Anh dừng xe trên bãi đất trống bên ngoài sân chơi bóng chày, dẫn đầu xuống xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.