Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 62: Có cái gọi là khó chịu, buồn bực!




Không khí dường như đông cứng lại, một chút gió cũng không có, vô cùng ngột ngạt. Đột nhiên trên bầu trời đêm lóe lên một tia chớp, những tiếng đùng đùng đoàng đoàng thi nhau vang lên.

Lúc này, mười mấy chiếc xe hào nhoáng, ngừng lại trước cửa cánh cửa màu đỏ thắm của biệt thự, trên cửa chính có hai khóa đồng tròn vàng rực, dưới ánh đèn rực rỡ nó càng trở lấp lánh sáng ngời, chỉ một chi tiết nhỏ đã cho thấy được sự khác biệt của chủ nhân nơi đây.

Trong sân rộng rãi sáng sủa, khắp nơi đều là hoa tươi cùng cây xanh mơn mởn; đi vài bước liền bắt gặp một trụ đèn thủy tinh được lồng trong khung gỗ mang hơi hướng cổ xưa mà trang nhã.

Ở giữa khu vườn tươi xanh, trên mặt cỏ êm ái đặt một chiếc bàn tròn màu trắng khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái mà vui mắt, càng tôn lên sự giàu có xa hoa của chủ nhân.

Bên trong phòng khách được thiết kế rất độc đáo, vừa sang trọng vừa quý phái đều là những vị khách có tên tuổi đang đi qua đi lại, từ này quần áo của họ có thể thấy được, những người này không phú thì quý, hoa tươi, thức ăn ngon, người đẹp, vô cùng hòa hợp.

Đặc biệt hơn cả là tất cả nhân viên phục ở đây đều là nam, trừ một bóng dáng nhỏ nhắn mặc trang phục người làm nữ cứ chạy qua chạy lại như con thoi trong đám người.

Cho đến khi dạ vũ bắt đầu! Ánh đèn trong phòng bắt đầu ảm đạm, tiếng nhạc vang lên......

Tại một góc ban công khá kín đáo của biệt thự, Xá Cơ Hoa vô lực ngồi đờ đẫn trên ghế,  tay không ngừng đấm đấm lên bắp chân mỏi nhừ: "Những người này thật sự coi mình là người máy hay sao, hết gọi cái này lại gọi cái kia, chẳng lẽ họ không có tay à? Má ơi, mệt chết mất, quả thật kiếm tiền không dễ chút nào!".

Nghĩ tới ngày đó sau khi thu tiền cơm, cô cứ tưởng rằng tên ‘ hẹp hòi  ’ kia không sớm thì muộn cũng sẽ đuổi việc mình, thật không ngờ anh ta lại tỏ ý muốn cô chuẩn bị đồ ăn cho bữa tiệc sắp tới, không những thế còn trả lại cho cô một tháng tiền lương nữa, chuyện tốt bực này, sao có thể không nhận được?

Ngày đầu tiên đã mệt đến bò lăn bò toài, trong lòng bất chợt có chút hối hận, một tháng tiền lương này có giá trị thế nào chứ, tên kia quả nhiên không có ý tốt mới muốn hành hạ cô như thế, bề ngoài cho dù có đẹp thế nào đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là ‘ mặt người dạ thú ’mà thôi.

Có điều, ngày mai cô sẽ phải báo cáo với Lão phu nhân về cuộc sống của tên này, nên nói gì đây nhỉ? Nói rằng người này mắc bệnh chó điên sao? Vừa nghĩ đến đây cô liền quay đầu liếc mắt nhìn đám người trong đại sảnh, bây giờ nhìn Huyền Vũ Thác Hàn thế nào cũng không giống...

Mà hình như ngay cả bản thân Xá Cơ Hoa cũng không phát hiện ra, dưới ánh đèn tù mù kia, chỉ cần liếc mắt một cái là cô có thể nhận ra anh ta.

"Lão đại, cậu đang tìm gì thế, mới vừa rồi Tổng giám đốc của Tập đoàn X gọi mấy câu mà cậu cũng không đáp lại, không sao chứ?".

La Vũ Hiên mặc bộ âu phục xanh dương đậm, càng thêm cao lớn anh tuấn, ngay từ lúc mới bắt đầu, anh ta đã cảm thấy Lão đại nhà mình cứ hốt ha hốt hoảng, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.

Hôm nay, toàn thân Huyền Vũ Thác Hàn mặc tây trang màu đen, hoàn toàn không có gì khác với bình thường, tuy nhiên cho dù có khoác lên người bất kì loại quần áo nào thì trông anh vẫn luôn thần bí cao nhã, kết hợp với ngũ quan tuấn mỹ tà khí cùng cử chỉ lời nói tản mát ra khí thế vương giả kia đã làm say đắm không biết bao nhiêu phái nữ. Những cô gái, những người phụ nữ đang có mặt ở đây, ai ai cũng đều hy vọng có thể khiêu vũ cùng anh, hoặc chỉ cần nói chuyện với nhau mấy câu thôi cũng được.

Nhưng những người thường xuất hiện ở yến hội đều biết rõ rằng Hàn Vũ Thác Hàn, người nắm quyền tập đoàn Huyền Vũ này luôn hỉ nộ vô thường, luôn luôn tối kỵ phụ nữ ngã vào, kết quả của việc chọc giận anh, không chỉ đơn giản bị táng gia bại sản mà còn mất cả mạng sống ….

"Cô nhóc kia đâu?", nhìn quanh quẩn bốn phía cũng không thấy bóng dáng của cô gái chết tiệt kia, Huyền Vũ Thác Hàn khẽ nhíu mày không vui, đàn ông ở đây đông như kiến còn người nào đó lại tham tiền như mạng, có khi lại bị người ta mang tiền ra dụ dỗ cũng không chừng, đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.

La Vũ Hiên không ngờ anh mới vừa hết nhìn đông lại nhìn tây bao nhiêu lâu là để tìm A Hoa, mặc dù hôm qua đã đủ giật mình, nhưng hiện tại vẫn thầm kinh ngạc một phen, quen biết Lão đại đã vài chục năm, chưa từng thấy anh như thế, dù là người phụ nữ mười năm trước kia, cũng không thấy anh xử sự như vậy.

"A Hoa à, hình như vừa mới thấy cô ấy đi đến ban công đằng đi, cô ấy cũng thật bận rộn, vất vả cả ngày mà vẫn chưa ăn gì, vốn tôi muốn mang cho cô ấy chút đồ ăn, nhưng đúng lúc ấy lại bị Tổng giám đốc Tập đoàn X tìm nói chuyện về việc hợp tác thiết kế bất động sản hàng năm, Lão đại, nếu không cậu đi......"

Kỳ thật với cá tính của Xá Cơ Hoa, làm sao có thể để cho mình đói bụng chứ!

"Cậu tích cực thế làm gì? Tôi chỉ hỏi xem cô ta có lười biếng hay không thôi, ai muốn  đưa thức ăn cho nữ giúp việc chứ, tôi có bị bệnh đâu!". Vừa nói xong, đã thấy mũi chân của người nào đó xoay chuyển, bước đến khu để đồ ăn trong đại sảnh.

Haiz! Còn nói là không khó chịu cơ đấy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.